"Tiểu thư, người làm thế là đang hại cái mạng nhỏ của nô tì rồi."
Nguyệt Thiền dừng bước, cao giọng nói:
"Mạng của ngươi, đáng để ta để tâm sao?"
Nói xong, nàng quay gót rời đi, để lại nha hoàn không dám cãi lời.
Nguyệt Thiền khi đã được tự do, cảm thấy cực kì vui vẻ, đôi mắt trong veo nhìn lên nền trời xanh thẳm.
Thật khiến người ta cảm thấy dễ chịu, tiểu nương tử này cứ đi, đi sâu vào trong một khu vườn.
Thời tiết đang ở độ đầu đông, cả phủ Đỗ Thị Gia đều được đắp lên một màu trắng âm lãnh, nàng bước đi trên nền tỷ trắng xóa, những cây lá cũng bị trận tuyết đêm qua làm cho rũ xuống.
Nguyệt Thiền nghe thấy tiếng nước róc rách đâu đó, thanh âm dịu nhẹ kích thích sự tò mò trong nàng.
Đi theo thanh âm, Nguyệt Thiền vượt qua cả một bụi cây cao, vạt áo lụa bị nàng làm cho dính bẩn, trong tiếng nước róc rách.
Nguyệt Thiền còn nghe được một tiếng khóc, nhưng nhỏ lắm, khe khẽ như tiếng mèo.
Càng thần bí, thì nàng lại càng thấy thích thú, thanh âm càng lúc càng rõ ràng.
Khi đã tới nơi, qua tán cây bụi, Nguyệt Thiền thấy được một con suối nhỏ, bên cạnh đó còn có người.
Tiểu nữ tử đưa tay lên, định gạt tán lá đang che tầm nhìn của nàng sang một bên, thì thật không ngờ, từng chiếc vòng ngọc trên cổ tay Nguyệt Thiền khẽ va vào nhau.
Tạo ra âm thanh leng kenh, không lớn nhưng chắc hẳn người kia có thể nghe rõ.
Đúng như nàng nghĩ, người đó nghe được, Nguyệt Thiền nghe được tiếng ngọc bội va vào nhau.
Càng lúc càng ngần, nàng đoán chắc.
Người đó đang đi về phía này, Nguyệt Thiền không chạy, sao mà phải chạy, nhưng ngực trái của tiểu nương tử này lại đập mạnh.
Nguyệt Thiền mơ hồ thấy được có người đứng sau bụi cây cao, rồi sau đó.
Tán cây bị một lực mạnh gạt sang một bên, trong giây lát khiến nàng giật mình, khép mi lại.
Thanh âm như gió ấm, nhẹ nhàng mà tinh khiết vang lên:
"Là ai?"
Nguyệt Thiền bây giờ mới hé mắt, nâng mắt lên nhìn, người này cao quá.
Nàng thì nhỏ bé, dù sao cũng là chỉ cô nương sáu tuổi, đối với người trước mắt, Nguyệt Thiền cao đến thắt lưng người ta.
Nàng nhìn rõ hơn chút, buột miệng nói thành lời:
"Ai mà cao vậy?"
Nhìn kĩ hơn chút, thì trước mắt Nguyệt Thiền là một nữ tử, ngoài khoác áo choàng lông xám.
Hướng ánh nhìn lên cao chút nữa, thì chính là một đầu tóc đen mượt như lụa, được buộc gọn gàng.
Gương mặt trắng nõn mềm mại, mày đẹp môi đỏ, thứ khiến nàng chú ý nhất trên khuôn mặt nữ tử này.
Chính là đôi mắt, một đôi mắt với vẻ sắc sảo, độ cong hoàn hảo.
Đôi mắt mang một màu xanh dương, không giống màu trời, nó đậm hơn nhiều.
Thật xinh đẹp, tựa tiên trên trời.
Nữ tử khom người, nhìn nàng, cất lên âm giọng dịu nhẹ:
"Tiểu cô nương.
Người là con cái nhà ai, sao lại ở đây như thế này?"
Nguyệt Thiền nào có để lọt tai lời này, nàng nhìn nữ tử trước mắt, nhìn đến ngẩn ngơ, rồi bất giác hơi lùi người lại.
Thấy tiểu nương tử trước mắt không có một lời đáp lại, nữ tử này nhướng mày, nói thêm:
"Tiểu cô nương, có cần ta dắt về không."
Nhắc đến phải trở về phủ, vắng lặng lạnh lẽo, đám hạ nhân lại chỉ suốt ngày đi theo nàng, không có ai chơi cùng.
Nguyệt Thiền chỉ nghĩ, đã không muốn về, nàng khẽ lắc đầu.
Nguyệt Thiền cố nâng mắt lên, hỏi:
"Sao ngươi lại khóc."
Nữ tử kia lộ ra vẻ mặt khó hiểu, nàng ta nói:
"Hửm? Ta đâu có khóc."
Nguyệt Thiền nhíu mày, nhìn sâu hốc mắt, vệt đỏ hồng trên bọng lại càng không thể dấu.
Nàng có gì nói đấy:
"Nói dối, ta không cho phép có người gạt ta."
Nhìn thấy tiểu cô nương trước mắt có lời lẽ cao ngạo, nàng ta ngoài cười nhưng trong không cười, cảm thấy cô nương này thật thú vị.
"Ừm, vừa khóc xong."
Thấy người trước mắt cuối cùng cũng nói thật, Nguyệt Thiền vui ra mắt, mắt sáng rồi gặng hỏi:
"Này, thế nói cho ta biết, sao ngươi khóc đi.
Nói không chừng, bổn cô nương đây giúp được ngươi đó."
Lời này vừa xong, Nguyệt Thiền đã thấy đôi mắt xinh đẹp kia cong lên, giống trăng khuyết, một đôi mắt biết cười, màu xanh bên trong chính là điểm nhấn.
Khiến người vừa nhìn, đã bị cuốn hút, một lần là nhớ.
"Tiểu cô nương, người nói sẽ giúp ta à?"
Nguyệt Thiền gật đầu, khuôn mặt nhỏ bé, hai má phúng phính trông rất yêu.
"Ta nói là làm, ta không thích bị ai gạt, cũng sẽ không gạt ai."
Nữ tử kia buông mắt, khẽ rũ mi, trong đôi mắt ánh lên một nỗi buồn, dường như màu xanh kia cũng đậm hơn.
"Không có ai thích ta cả."
Nguyệt Thiền nghe xong, dõng dạc nói:
"Vậy thì ta thích ngươi."
"Ta đã thích, xem ai dám không thích."