Mạc Quang Viễn định là sẽ chạy tới bên cô, nhưng lại nghĩ tới khuôn mặt Nguyệt Thiền thấy mình là không vui, anh không biết nói gì.
Rầu rĩ đi trên hành lang, không biết mình có nên xuất hiện hay không.
Quang Viễn thầm nghĩ:
(Đương nhiên là nên xuất hiện rồi, mình cần phải tìm cơ hội tiếp cận vợ mình chứ.]
Nói xong, quả đúng như lời anh nói.
Nguyệt Thiền ban nãy còn giữ sắc mặt thoải mái, vừa nhìn thấy Quang Viễn thì cô liền cau mày.
Nguyệt Thiền nói:
"Anh đứng đây làm gì?"
Anh nín họng, chẳng lẽ lại bảo là canh vợ, không được.
Quang Viễn tỏ ra bình tĩnh, đáp:
"Vô tình đứng ở đây." 2
Nguyệt Thiền nhắc lại, giọng điệu vô cùng nghi hoặc:
"Vô tình đứng ở đây sao?"
Quang Viền khẽ gật đầu.
"Um, đúng vậy." (
Anh nhanh miệng, không để cô hỏi thêm:
"Không phải bảo vẽ tranh à?"
Nguyệt Thiền thành thật trả lời:
"Không có hứng nữa, cảm thấy cứ có ai nhìn mình." (
Quang Viễn trấn an:
"Do em quá căng thẳng thôi." (
Nguyệt Thiền lắc đầu, nói:
"Không, phấn khích thì đúng hơn."
Mạc Quang Viễn như bị hóa đá, anh cố tạo dựng một nụ cười, rồi nói với vẻ kinh ngạc:
"Phấn khích?"
"Phấn khích về cái gì cơ?"
Nguyệt Thiền hạ giọng xuống, đem âm sắc trầm lắng rót vào tai Quang Viễn:
"Anh nghĩ nhà này có ma không?" (3
Quang Viễn nhanh gọn đáp:
"Không."
Nguyệt Thiền nói thêm:
"Nhà này có tầng hầm đúng chứ?"
Nguyệt Thiền biết điều này là do lúc cô chọn phòng, có nhìn thấy hàng bậc thang hướng xuống dưới, lúc đó cũng không để ý đến nó cho lắm.
"Đúng là có tầng hầm, là để rượu thôi."
Nguyệt Thiền nghe xong, háo hức nói:
"Vậy chúng ta đi."
Quang Viễn nghe thấy hai từ chúng ta, liền cảm thấy lòng mình rạo rực.
Anh muốn đi, nhưng một vài lý do khiến
Quang Viễn phải e ngại.
"Không đi có được không, nếu muốn uống rượu, anh có thể gọi người làm mang đến, không cần phải tốn sức như vậy."
Nguyệt Thiền đi không phải với mục đích là muốn uống rượu, mà chính là muốn khám phá ngôi nhà này.
Nơi tối tăm như tầng hầm, đối với cô là lựa chọn đầu tiên.
"Được, vậy thì anh đi nghỉ, mình tôi đi là được."
Nguyệt Thiền bước dài, cô lướt qua Quang Viễn.
Anh không chần chừ nữa, hệt như cái đuôi mà bám theo.
"Không phải bảo không đi sao."
Quang Viễn đáp:
"Giờ thì muốn rồi."
Hai người đứng trước những bậc thang dài, hướng sâu xuống dưới.
Tối tăm là từ để miêu tả thứ hai người tiếp nhận được, Nguyệt Thiền cẩn thận hỏi:
"Ớ dưới có đèn không?"
Quang Viễn theo trí nhớ mà trả lời:
"Hình như không có, vậy nên thôi, ta đừng đi nữa."
Nguyệt Thiền nào chịu dừng bước, cô nhìn dãy hành lang dài, tầm mắt bắt gặp một tủ kính được treo trên tường.
Nguyệt Thiền đi tới bên đó để xem xét, nào ngờ cô tìm được một cái đèn pin, đúng thứ mà Nguyệt Thiền đang cần.
Cô nói:
"Ngôi nhà này, làm ăn trang bị cũng tốt đấy chứ."
Nguyệt Thiền đi lại bên bậc thang dẫn xuống tầng hầm, hạ từng bước chân, cẩn thận đi xuống.
Quang Viễn cũng không đứng tại chỗ, anh cũng nhanh nhẹn theo sau cô, dưới này quả thực rất tối, nếu không có đèn thì chẳng nhìn ra thứ gì.
Không gian tĩnh lặng, đâu đó vang lên tiếng nước nhỏ giọt, thanh âm dễ chịu tách tách lúc này lại mang chút đáng sợ, xung quanh đây phần lớn đều là rượu.
Quang Viễn thấy hơi sợ, anh vươn tay ra mấy lần rồi lại rụt về, muốn nắm lấy tay Nguyệt Thiền mà có chút ngại.
Cuối cùng, Quang Viễn vươn tay ra lần nữa, mạnh dạn nắm lấy gấu áo của cô.
Điều này làm Nguyệt Thiền bình tĩnh, đang xem xét những món đồ bị giật mình, cô cảm nhận được áo mình bị kéo về sau, lông tơ mỏng trắng trên tay dựng lên.
Nguyệt Thiền bị giật mình, thế là vô tình thả tay khỏi đèn pin, cái đèn cứ thế rơi xuống nền đất, vụt tắt.
Quang Viễn thì bị mất ánh sáng, anh hoảng loạn ôm lấy cô, thân hình to lớn ôm chặt lấy cô gái bé nhỏ.
(2
Nguyệt Thiền bị cái ôm bất ngờ lại làm cho loạng choạng, không cấn thận va trúng một chai rượu, cái chai không giữ được thăng bằng mà rơi xuống.
Tạo ra những thanh âm chói tai, tiếng thủy tinh vỡ làm người khác rợn người.
Quang Viễn vẫn không buông cô ra, càng ngày càng siết chặt lấy vòng eo thon nhỏ của Nguyệt Thiền từ phía sau.
Cô tức giận nói:
"Này Mạc Quang Viễn, anh mau bỏ tôi ra."
"Đang làm cái trò gì vậy?"
Nhưng rồi Nguyệt Thiền nhận ra một điều, người này đang run, cánh tay siết chặt eo cô từ phía sau.
Khiến da thịt chạm vào nhau, Nguyệt Thiền có thể cảm nhận rõ ràng đôi tay ấy đang run, tiếp theo cô cảm thấy nặng vai.
Quang Viễn đang dựa đầu trên vai Nguyệt Thiền, với khoảng cách gần, cô cũng có thể nghe rõ hơi thở của anh.
Nguyệt Thiền không rõ lý do Quang Viễn sợ hãi, mọi khi dũng mãnh như hổ, giờ lại chẳng khác nào một con mèo.
Cô nghĩ ra một lý do, đó chính là anh bị mắc chứng sợ bóng tối nên mới vậy.
Lần này Nguyệt Thiền không nghĩ anh diễn, cô cảm thấy Quang Viễn thực sự đang hoảng loạn, đưa tay lên vuốt ve mái tóc của anh.
"Có tôi ở đây."
Mạc Quang Viễn dụi dụi vào vai Nguyệt Thiền, khiến cô cảm thấy nhột, anh khẽ nói:
"Nguyệt Thiền à, em là chim sẻ đấy ư? Sao lại cứ ăn sâu trong trái tim anh như vậy."