Muốn Thoát Khỏi Anh


"..."
Nguyệt Thiền đập một phát vào tay anh, nghiêm giọng:
"Ai cần."
Quang Viễn thu tay lại, cười tươi:
"Vợ chứ ai."
Nguyệt Thiền nhíu mày, cô đáp:
"Cần đâu mà cần, tôi nói khi nào?"
Quang Viễn vẫn bình tĩnh trả lời:
"Là anh nói, vợ đừng ghét anh, anh thương vợ nhất."
Nguyệt Thiền không chịu được, cô muốn véo mỏ cái người suốt ngày chỉ mở miệng ra là ngập đường thế này.
Quang Viễn đứng dậy, anh chỉ tay về phía chiếc tủ bên tay trái, ôn nhu nói:
"Này, thế nếu em không thích, thì anh ra ngoài, quần áo ở đằng kia nha."
"Anh đợi em."
Từng cử chỉ của Quang Viễn đều vừa vặn ưu nhã, đuôi lông mày lẫn khóe mắt đều nhiễm một tia vui vẻ.

Nguyệt Thiền nhìn anh rời đi, mi tâm nhíu chặt, trong lòng có chút cảm xúc kì lạ.

Bên ngoài, anh liếc nhìn cánh cửa, ánh mắt tối ngầm, ánh xanh đen đẹp đến điên đảo.

Yết hầu khẽ khàng chuyển động, lăn qua lăn lại, Quang Viễn để lộ ra nụ cười tươi đẹp mà giảo hoạt, anh khẽ lên tiếng:
"Nguyệt Thiền, người vẫn đáng yêu như vậy." (2
Quang Viền thở dài một hơi, nghĩ ngợi trong tâm:
(Thật tình, chỉ là giả vờ ngã, ai ngờ lại đau thật.

Nhưng không hề hấn gì, hôm nay chẳng phải là được chạm vào cô ấy rồi sao, cũng được gọi là tăng chút hào cảm.]
Nguyệt Thiền trong phòng, vẫn cảnh giác, cô không thể loại bỏ tình huống anh tùy tiện xông vào, giống như hồi
Nguyệt Thiền đang ngâm mình.

Cô đi tới bên màn che, tấm màn màu trắng mỏng, mông lung mơ hồ nhìn thấy người phía trong.
Nguyệt Thiền chọn lấy một chiếc váy dáng dài, phần dưới kiểu xòe, chất vải mềm mại thoải mái, phần cổ chữ V đơn giản.

Vòng eo được thắt lại, hoàn toàn tôn lên được dáng người mảnh mai cao đẹp, đường cong uyển chuyển được phô bày không quá lộ liễu.
Eo mềm như liễu dáng đẹp như hoa.
Cô vén rèm, nhìn không gian yên tĩnh trước mắt, trong lòng cảm thấy thoải mái.
Nguyệt Thiền thầm nghĩ:
(Đang yên tĩnh thoải mái thế này, hay là mình nhốt Mạc Quang Viễn ở bên ngoài luôn đi.]
Cô lại chán nản thở dài, để anh ngoài đấy, thể nào lại cũng ồn ào cho xem.

Nguyệt Thiền ngồi lại vào ghế, thư thái ngả lưng ra phía sau, tận hưởng chút không gian yên tĩnh.

Bên ngoài cửa lại vang lên tiếng gọi:
"Vợ ơi, xong chưa?"
Nguyệt Thiền nghĩ nghĩ, nói:
"Anh ở ngoài luôn đi."
Quang Viễn vừa tiếp nhận được câu nói này, anh bàng hoàng trong giây lát.
Đây là muốn đuổi người công khai?

Còn gì đau hơn cơ chứ, Quang Viễn gõ cửa, nói:
"Sao lại thế, em không yêu anh à?"
Quang Viễn chỉ nghe được lời nói phũ phàng, anh như bị tạt một gáo nước lạnh:
"Ư." (
Đấy, cô nói không yêu Quang Viễn, thế là anh buồn.
Quang Viễn không chịu được, xoay tay nắm cửa, đi thẳng vào phòng, mà là đi kiểu rón rén.

Như để cho Nguyệt Thiền không nhận ra sự tồn tại của mình, nhưng rón rén của anh lại hơi lớn, trong không gian yên tĩnh, rất dễ dàng để có thể nghe ra.
Chỉ là cô muốn xem, Mạc Quang Viễn này rốt cuộc muốn làm gì, rõ là nhà khách mình thuê, mình ở.

Thế mà lại cứ rón ra rón tén, trông chẳng khác nào ăn trộm, chỉ khác ở chỗ, Nguyệt Thiền chưa gặp được tên ăn trộm nào đẹp trai, lịch lãm như thế này.
Anh nhẹ nhàng tiến đến bên cô, hơi khom lưng, lấy từ trong túi ra một chiếc vòng bạc cùng họa tiết trăng khuyết.
Quang Viễn ổn tồn đeo vòng lên cổ Nguyệt Thiền, bạc lạnh, cọ sát với da thịt làm cô có chút giật mình.
"A..."
"Vòng ư?"
Anh cẩn cài nút, phần cổ trắng nón vốn trống vắng, giờ đã được tô điểm bởi vòng bạc.

Quang Viễn ghé sát lại gần gáy Nguyệt Thiền, vén những lọn tóc đen sang một bên, sự động chạm của đầu ngón tay lên phần da thịt nhạy cảm, làm cô nhột.
Nguyệt Thiền chỉ suy nghĩ đơn giản, anh là muốn lấy lòng cô, chỉ đeo vòng chứ không còn hành động nào khác.
Nhưng Nguyệt Thiền đã sai, Quang Viễn vươn tay, ôm cô từ phía sau, đầu hơi cúi xuống, ấn lên gáy Nguyệt Thiền một nụ hôn.

Hôn đến dịu dàng lại triền miên.
Lần này cô đúng là bị anh làm cho tức giận rồi, Nguyệt Thiền cố vùng ra, nhưng sức cô không nổi.

Nguyệt Thiền tức tối, sắc mặt khó chịu, nhưng hai má lại hồng rực, vành tai đỏ lên giống dâu chín.

(1
Cô cúi đầu về phía trước, thoát khỏi ấn hôn của Quang Viễn.

Rồi lại dứt khoát hướng về phía sau, khiến cho mũi anh được nhận ân huệ của mình, chóp mũi Quang Viễn đau điếng, đỏ lên.

Anh khẽ than:
"Au...Đau..."
Lúc này Quang Viễn mới trả tự do cho Nguyệt Thiền, cô vừa được thả đã ngoái đầu lại, không phải để lo lắng mà chính là cho anh "ăn món ngon"
"ăn" Mắng.
"Đấy, anh chừa chưa?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận