Nhưng nào ngờ Nguyệt Thiền lại lắc đầu, nói:
“Nếu thích, anh hãy ở lại mà chơi, tôi đi về.”
Cô nói tiếp:
“Không phải có rất nhiều cô gái muốn chơi cùng anh sao, cứ thoải mái ở lại mà tận hưởng.”
Quang Viễn nhíu mày, các cô gái ngoài kia có thể thay thế Nguyệt Thiền được sao.
Đối với anh, cô như là vầng trăng trên bầu trời, cũng chính là khát vọng duy nhất. Quang Viễn từng muốn chiếm đoạt Nguyệt Thiền cho riêng mình, và giờ anh luôn muốn điều đó thành sự thật.
Quang Viễn nói:
“Thế thì chúng ta đi về thôi.”
“Không phải là em, anh sẽ không chơi gì hết.”
Nguyệt Thiền thờ ơ, chỉ buông mắt xuống, lông mi dài đổ thành bóng mờ trên khuôn mặt như muốn hòa làm một với tuyết:
“Ừm, vậy thì chúng ta cùng về.”
Cô đi một bước, anh cũng đi một bước, từng bước đồng đều. Nguyệt Thiền thấy khá giống vịt mẹ và đàn con, cô khẽ cười.
Những hành động ân cần, trẻ con của Quang Viễn cũng không làm Nguyệt Thiền phá bỏ lớp phòng bị. Nhưng dạo đây, anh cứ khiến cô phải suy tư, Nguyệt Thiền từng nghĩ có phải mình đã mềm lòng rồi không?
Trong cuộc hôn nhân chính trị này ư?
Nếu cô đồng ý yêu, đồng ý mở lòng, thì liệu sẽ có được hai chữ hạnh phúc?
Quang Viễn. Anh nói yêu Nguyệt Thiền, sẽ chờ đợi cô đáp lại.
Nguyệt Thiền không thể đáp lại, vì cô chưa từng yêu Quang Viễn. Nguyệt Thiền trôn vùi tất cả những cảm xúc kỳ lạ nơi đáy lòng, như thể nó chưa từng tồn tại, cô cùng anh ngồi lại vào xe.
Khác với không khí lành lạnh bên ngoài, bên trong xe được điều chỉnh với nhiệt độ phù hợp, ấm áp thoải mái. Nguyệt Thiền cảm thấy lựa chọn về nhà đúng là tuyệt vời, bàn nhạc cổ điển truyền đến từ hệ thống audio trong xe khiến cô lim dim.
Mi mắt nặng trĩu, Nguyệt Thiền mơ màng rơi vào mộng, trong âm hưởng du hưởng xuất hiện giọng nói nhỏ nhẹ của Quang Viễn, ôn hòa đến say lòng người, tưởng như muốn câu hồn người ta đi mất:
“Nguyệt Thiền, ngủ ngon nhé.”
Bên tai cô vẫn là bản nhạc cổ, chỉ là lúc mắt hé mở thì đã không còn ở trong xe, đập vào mắt Nguyệt Thiền là trần nhà màu trắng, nệm êm cùng chăn ấm. Môi hồng mấp máy, cô cảm thấy khát nước, cổ họng đã khô từ bao giờ, Nguyệt Thiền dịu mi mắt.
Tầm nhìn dần trở nên rõ ràng, trong lòng nghĩ:
“Mình về từ bao giờ ấy nhỉ, sao lại nằm ngủ ở đây, đây là phòng nào?”
Cô tạm thời gác lại những câu hỏi, đặt trên xuống giường mà dẫm lên thảm lông, mềm mại ấm áp. Trong căn phòng này không có nước, xung quanh đều là tủ, bàn trang điểm, lọ hoa, nói chung đều không phải là thứ Nguyệt Thiền tìm.
Cô mở cánh cửa, không tìm thấy giày hay dép để mang, Nguyệt Thiền đành đi chân trần. Bên ngoài phòng chính là một hành lang rộng, đều được thắp sáng bằng đèn vàng, cô biết tìm nước ở đâu bây giờ?
Đây là đâu?
Bên tai Nguyệt Thiền truyền đến tiếng nói chuyện, chính là phòng bên cạnh, cô có chút tò mò mà đi lại gần. Nhìn qua khe cửa chưa đóng, Nguyệt Thiền nhìn thấy Mạc Quang Viễn, chính xác là vậy. Cùng với một cô gái, mặc dù không thấy rõ mặt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng lưng.
Dáng người mảnh mai, như ngọc lưu ly, có khi còn thấp hơn Nguyệt Thiền, mái tóc vàng óng, xoăn nhẹ như gợn sóng, lả lướt hút hồn.
Cô hơi tò mò:
[Ai vậy nhỉ?]
Hành động tiếp theo của Quang Viễn khiến Nguyệt Thiền sững người, anh xoa đầu cô gái kia. Tim cô như có một nút thắt, Nguyệt Thiền che giấu nét mặt u ám buồn bã, xoay người muốn rời đi.
Cô và từng dòng suy nghĩ cứ cuốn lấy nhau:
[Ai vậy?]
[Người tình? Người mà anh ta yêu.]
Nguyệt Thiền bỗng chốc cảm thấy chua chát, lòng ngực nhói lên, da đầu như có kim đâm.
[Yêu gì chứ, rốt cuộc cũng chỉ xem mình là món đồ vui chơi nhất thời.]
“Thiền Thiền, là em đấy à?”
Giọng nói của Quang Viễn làm cô giật mình, giờ muốn đi thì cũng đã muộn, Nguyệt Thiền đẩy cửa, bĩnh tình bước vào:
“Ừm, là tôi.”
Giờ cô mới nhìn rõ khuôn mặt của cô gái kia, quả thực rất xinh đẹp, vẻ đẹp tựa chim sơn ca, đáng yêu nhỏ nhắn. Cô gái này có đôi mắt xanh dương, kì thực rất giống Mạc Quang Viễn.
Cô gái đó mở to đôi mắt trong veo nhìn Nguyệt Thiền, khiến cô cũng tự nhiên mà sinh ra hào cảm, đúng kiểu nhìn là muốn yêu.
“Chị, em đợi chị lâu rồi, mãi mới được gặp.”
Trên đầu Nguyệt Thiền hiện lên dấu hỏi chấm to đùng, lạnh nhạt đáp:
“Vậy à.”
Cô gái nhìn Nguyệt Thiền một lượt, ngắm kĩ dáng dấp nghiêng nước nghiêng thành của Nguyệt Thiền, cuối cùng nói:
“Chị à, chị xinh đẹp như vậy thế mà phải gả cho anh trai em, thật quá đáng tiếc rồi.”