[Sao có thể là yêu được chứ.]
Nguyệt Thiền nhìn người trước mắt, cảm thấy như bị mê hoặc mà đắm chìm, cô lên tiếng:
“Đây là dục vọng hay yêu?”
Quang Viễn rất thành thật, đáp:
“Cả hai.”
Cái nắm tay của anh dành cho Nguyệt Thiền dần lỏng, tiếp đó vuốt ve bàn tay cô, cái vuốt ve này khiến Nguyệt Thiền giật mình. Tâm trí lúc này lại trôi đi nơi nào, hơi ấm của Quang Viễn cũng dễ dàng được cảm nhận, anh một lúc lại càng ngần, chầm chậm nhẹ nhàng.
Cô biết là nên đẩy ra, nhưng Nguyệt Thiền lại không làm như vậy, mơ hồ suy nghĩ:
[Mình đang đắm chìm vào dục vọng sao? Thật khó chịu.]
Nguyệt Thiền nắm chặt tay lại, khiến móng tay đâm vào da thịt, cô ghét cái thứ cảm xúc không rõ ràng này. Mi mắt lần nữa rũ xuống, Quang Viễn vẫn dịu dàng như vậy, anh nâng niu má Nguyệt Thiền.
Quang Viễn kề sát trán mình vào trán cô, nói:
“Sao vậy? Em không vui à.”
Nguyệt Thiền biết trả lời như thế nào bây giờ, chính cô cũng chẳng hiểu nổi cảm xúc của bản thân lúc này. Nguyệt Thiền mím chặt môi, đáy mắt ánh lên một cảm xúc kì lạ, sao anh cứ phải dịu dàng như vậy cơ chứ.
Cô không hiểu thế nào là tình yêu, căn bản không biết, không biết cách yêu một người. Nguyệt Thiền cũng chẳng nhớ nổi kiếp trước, mình đã yêu Hoàng thượng như thế nào, những mảnh vỡ ký ức mãi chẳng lành.
Quang Viễn dịu giọng, ân cần nói:
“Anh yêu em.”
“Lạnh rồi, mau ngồi vào phòng cho ấm nhé.”
Quang Viễn đứng thẳng, cẩn thận giúp cô tháo khăn trên cổ, anh vừa định bước đi cất khăn lên giá treo. Đã bị Nguyệt Thiền nắm áo giữ lại, bốn mắt nhìn nhau, cổ họng cô cứng lại, lời định nói ra rồi lại thôi.
Quang Viễn nhẹ giọng:
“Em kể anh nghe đi, chuyện làm em kỳ lạ đấy.”
Ánh mắt Nguyệt Thiền trở nên phức tạp, cô lấy can đảm nói ra hết những gì nơi đáy lòng:
“Tôi cùng anh có thể có tương lai với nhau không?”
Đây chẳng phải một lời yêu đường mật, thế nhưng chẳng khác nào một lời có ý tình.
Quang Viễn vẫn chưa thể tin thứ mình vừa nghe là thật, anh ngỡ ngàng nhìn Nguyệt Thiền, trong ánh mắt tràn đầy ý cười. Quang Viễn đặt khăn len bên cạnh cô, anh ôm lấy eo Nguyệt Thiền, nói:
“Vậy là em yêu anh thật đúng không?”
Cô không phủ nhận, má có chút hồng, nói:
“Yêu thật.”
Quang Viễn chẳng chịu để người trước mắt yên, anh lại hỏi:
“Thật của thật của thật không?”
Nguyệt Thiền bất lực, trong tâm cảm thấy người này sao lại trẻ con đến vậy, cô khẽ nói:
“Không yêu nữa.”
Quang Viễn nắm lấy cằm Nguyệt Thiền, nói:
“Yêu là yêu, ai cho nuốt.”
Anh được đà lại lấn tới nhiều hơn, muốn trêu chọc cô thật nhiều, muốn làm với Nguyệt Thiền thật nhiều. Quang Viễn ghé sát bên tai cô, nói:
“Anh muốn hôn.”
Nguyệt Thiền nghe được, liền lùi người ra một chút, cô nghiêm giọng:
“Tình yêu không được đòi hỏi.”
Quang Viễn xị mặt, anh buồn chán nói:
“Biết thế không hỏi.”
Nguyệt Thiền lại bị Quang Viễn siết chặt lấy eo, eo cô nhạy cảm, liền cảm thấy có chút nhột. Anh càng sát lại, Nguyệt Thiền lại càng lùi xa:
“Mạc Quang Viễn, bình tĩnh lại.”
Quang Viễn nói:
“Em như vậy sao anh có thể bình tĩnh được.”
“Mở miệng ra.”
Nguyệt Thiền cảm thấy sai, chính xác là cực kỳ sai, mở cái gì cơ?
Cô lúng túng, cố ngăn cản Quang Viễn:
“Quang Viễn, bình tĩnh lại đi, đừng có mà làm bậy.”
Anh thì cứ để lời Nguyệt Thiền nói như gió thoảng qua tai, Quang Viễn giữ chặt lấy eo cô, không cho “cá đã cắn câu” thoát khỏi vòng tay mình. Thân thể linh hoạt, trong phút giây ngắn ngủi đã hôn lên môi Nguyệt Thiền, cô bị anh dồn vào đường cùng.
Đến thở cũng không dám thở mạnh, mắt nhắm chặt lại không hé nửa giây, chính Nguyệt Thiền cũng chẳng thể tin mình đang làm cái này. Mùi hương dễ chịu trên người Quang Viễn bao trùm lấy thân thể cô, anh càng thêm hưng phấn, lại ích kỷ muốn nhiều hơn.
Quang Viễn hé mở môi, đưa đầu lưỡi muốn tách môi Nguyệt Thiền. Cô cảm nhận được thứ gì đó ươn ướt nơi đầu môi, mày cau lại, muốn nói mà không nói được. Nguyệt Thiền đập vào lồng ngực anh, ý muốn nói dừng lại, nhưng anh lại không có ý muốn dừng lại mà lại còn mãnh liệt hơn.
Thế nên cô mới cắn vào môi Quang Viễn, khiến cánh môi bị chịu tổn thương mà chảy máu, thế mà anh vẫn cố chấp không chịu rời. Máu đỏ dính lên môi Nguyệt Thiền, mùi tanh nhẹ cứ quẩn quanh bên cô, Nguyệt Thiền bị hôn tới mức không thở nổi.
Trên đôi mắt của cô đọng lại sương mỏng, nơi đáy mắt là nước. Thanh âm dây dưa ẩm ướt khiến chính Nguyệt Thiền nghe mà đỏ mặt, Quang Viễn thường ngày dịu dàng ân cần, sao bây giờ lại như thế này.
Anh rời khỏi cô, vô tình kéo ra chỉ bạc vừa mỏng vừa trong, Quang Viễn sợ rằng mình sẽ bị dục vọng chiếm lấy làm ra chuyện không hay. Nguyệt Thiền vừa thoát ra, hơi thở có chút loạn, lời đầu tiên nói ra là muốn trách con người kia:
“Đây là cưỡng hôn đấy.”
Quang Viễn chỉ cười, nới lỏng vòng tay đang siết chặt eo nhỏ của cô, dịu giọng dỗ dành:
“Ừ, anh sai rồi, lỡ khiến em sợ mất rồi.”