Nguyệt Thiền chẳng thể nói gì thêm, trong mọi việc, khi cô cảm thấy tức giận thì anh đều nói lời xin lỗi trước. Kể cả khi người sai đó là Nguyệt Thiền khiến cô không trách nổi Quang Viễn, thực sự đối với Nguyệt Thiền lúc này việc nói lời yêu có phải quá sớm hay không?
Cô có đang thực sự yêu, hay chỉ là trong một giây phút ngắn bị dục vọng xâm chiếm lý trí mà tùy tiện nói bừa. Không, thứ cảm xúc nơi đáy lòng này là thật, chính Nguyệt Thiền cảm nhận được nó, không sâu đậm nhưng đủ chứa tình.
Cô nhìn khuôn mặt buồn thui, tội lỗi của anh, cảm thấy có chút buồn cười. Vươn tay ra vuốt ve mặt Quang Viễn như để an ủi, nghĩ đến đây mới thấy lạ, nạn nhân sao lại đang dỗ dành kẻ phạm tội như thế này.
Nguyệt Thiền nhìn sắc đỏ của máu trên cánh môi anh, dòng ký ức chớp nhoáng khi nãy sượt qua, răng trắng của cô cắn vào môi Quang Viễn rất mềm. Nguyệt Thiền cũng không ngờ rằng sẽ đến mức chảy máu, ngón tay bất giác chạm vào môi anh, muốn xóa đi vệt máu nhỏ, cô suy nghĩ trong lòng:
[Đúng là rất mềm.]
Máu đỏ dính lên ngón tay Nguyệt Thiền, ướt ướt trên da thịt. Quang Viễn không bất ngờ, khóe miệng cong lên, nói:
“Muốn nữa sao?”
Cô lắc đầu, từ chối:
“Không.”
Quang Viễn lại tham lam, nũng nịu nói:
“Em có yêu anh không?”
“Có thương anh nhất không?”
Nguyệt Thiền chẳng trả lời rõ ràng, bắt anh phải đoán:
“Anh đoán xem.”
Quang Viễn cười, dịu dàng nói:
“Đương nhiên là có rồi.”
Nguyệt Thiền tròn mắt, hỏi:
“Anh nghĩ vậy sao?”
Quang Viễn lắc đầu, giọng nói trầm ấm như mật rót vào tai cô:
“Không, anh chắc chắn.”
Nguyệt Thiền không thừa nhận, cũng không bác bỏ, cô nói:
“Có lẽ là vậy.”
Quang Viễn tiếp tục với hành động khi nãy, giúp Nguyệt Thiền cởi bỏ áo choàng ấm, anh sợ cô lạnh nên hỏi:
“Có lạnh không?”
Nguyệt Thiền gật đầu:
“Lạnh lắm.”
Quang Viễn sau khi treo áo lên xà, muốn bế cô thì liền bị từ chối:
“Em tự đi được.”
Xưng hô vậy mà đổi rồi.
Đột ngột đổi cách xưng hô, Nguyệt Thiền có chút ngại, tự mình nhảy xuống khỏi tủ thấp, anh thì không giấu nổi vui mừng. Quang Viễn chọc chọc vào cánh tay dài của cô, lời nói ra khe khẽ:
“Thế thì mình nắm tay đi.”
Anh nói xong, liền đưa tay về phía Nguyệt Thiền, nhất định muốn nắm tay. Cô không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng nắm lấy tay anh, nếu là Nguyệt Thiền trước đây. Cái nắm tay này cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng bây giờ đối với Quang Viễn lại khác đến lạ.
Tim cô cứ loạn nhịp, Nguyệt Thiền muốn trốn tránh sự ngại ngùng này, cô nói:
“Anh còn nhìn em làm gì, mau đi thôi.”
Nguyệt Thiền thì muốn chạy khỏi sự ngượng ngùng, thế mà anh lại đắm chìm vào nó, cảm giác chiếm được người mình yêu thật sự rất thỏa mãn. Quang Viễn biết rõ chỉ thế này thì chưa thể khiến cô trao trọn con tim cho mình, anh còn phải tiến lên nhiều hơn thế này, đến khi trong mắt Nguyệt Thiền chỉ có mình Quang Viễn, chỉ có thể dựa vào mình anh.
Giọng nói dịu dàng đáp lời cô:
“Ừm, chúng ta đi.”
Tay nắm lấy tay, cùng nhau bước đi, anh thật không dám tin.
Quang Viễn hơi nghiêng người, gần lại bên Nguyệt Thiền, nói:
“Em muốn uống thứ gì đó ấm ấm không? Tay em lạnh lắm.”
Cô không đáp lời, gật đầu một cái. Nguyệt Thiền bị anh dắt tới một phòng nhỏ, xung quanh chủ yếu là tủ sách, dưới sàn trải thảm lông ấm áp. Cô dẫm lên thảm lông, tay vẫn nắm lấy tay, trong phòng có cả một cái lò sưởi cũ, nhưng được bảo quản và dọn dẹp rất sạch sẽ.
Trong phòng thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt của loài hoa không tên, ánh đèn vàng ấm áp bao trùm lấy căn phòng, anh kéo kéo lấy tay Nguyệt Thiền. Cô thắc mắc nhìn Quang Viễn, anh nói:
“Em ngồi đi, anh đi pha chút đồ nóng uống cho ấm người.”
Nguyệt Thiền ngoan ngoãn, rời khỏi cái nắm tay ấm áp kia, Quang Viễn nhìn dáng vẻ vâng lời của cô, thiếu chút nữa đã không giữ được thú tính trong mình. Anh ho khụ khụ vài tiếng, mau chóng đi pha chút nước nóng, Nguyệt Thiền đưa mắt nhìn xung quanh.
Cô đi tới cạnh bên ghế sofa đơn, ngồi xuống gọn gàng, thảm ấm đệm êm, đúng là tuyệt vời trong một ngày đông lạnh. Nguyệt Thiền ngồi trên ghế, có chút lười biếng tựa lưng ra sau, cô nhìn về phía những tủ sách, cũng muốn đọc một cuốn.
Nguyệt Thiền đang ngồi yên tĩnh suy nghĩ lung tung, thì bỗng nhiên ghế cô di chuyển, bị nhấc lên một chút. Nguyệt Thiền ngoái lại nhìn, thì thấy Quang Viễn ngay đằng sau, cô chưa kịp hỏi đã được anh trả lời:
“Ngồi gần lò sưởi sẽ ấm hơn, em cứ ngồi im đi.”
Nguyệt Thiền được Quang Viễn đặt cạnh lò sưởi, sau đó anh bật lửa, dùng mấy cành củi khô để nhóm lửa. Không mất quá nhiều thời gian, ngọn lửa sắc đỏ bé nhỏ lập lèo bùng lên, khiến cô cảm thấy cả người rất ấm.
Trước khi rời đi làm tiếp việc cần làm, Quang Viễn chầm chậm cúi người, đặt lên trán Nguyệt Thiền một nụ hôn. Xoa đầu cô khiến tóc rối bời, anh dịu giọng nói:
“Cứ ngồi đây đi, cần gì bảo anh.”
Hành động chứa đầy mật ngọt này khiến Nguyệt Thiền động lòng, tâm trí chẳng nghĩ được thứ gì, cô mấp máy nói ra vài lời với âm giọng nhỏ bé:
“Yêu… là như thế này ư?”