Nghĩ lại thì sau ngày cử hành hôn lễ, cả hai chưa đi tuần trăng mật, vốn dĩ cô chưa từng nghĩ tới chuyện này, cũng không nghĩ đến một ngày mình sẽ được hỏi như thế này. Nguyệt Thiền không quyết định được, đều là tùy vào ý anh:
“Đi đâu cũng được, cũng không nhất thiết phải đi tuần trăng mật đâu.”
Nói là không nhất thiết, nhưng cô lại có chút chờ mong trong lòng.
Quang Viễn chăm chú nhìn người con gái trước mắt, lại tham lam hôn thêm một cái, anh dịu giọng, nói:
“Nhất định phải đi.”
Nguyệt Thiền không tránh né nụ hôn dịu dàng này, cô hỏi:
“Thế… anh định đi đâu?”
Quang Viễn không trả lời câu hỏi của Nguyệt Thiền, anh bắt cô phải đợi:
“Rồi em sẽ biết thôi.”
Nguyệt Thiền dựa vào vai Quang Viễn, cảm nhận sự động lòng của mình, trong một giây phút ngắn ngủi. Cô lại bất giác nhớ đến hoàng thượng năm xưa, ký ức của Nguyệt Thiền về người này rất mờ nhạt, không nhớ mặt, nhưng đã có lần nghe thấy giọng nói đó.
Trầm ấm dịu dàng, khiến con tim người nghe phải tan chảy.
Cô vừa nằm trong lòng anh, vừa suy nghĩ:
[Thực sự mình có từng là hoàng hậu không? Chuyện này rất hoang đường với thế giới khoa học ngày nay.]
Nhưng như có một thế lực vô hình nào có khiến Nguyệt Thiền tin vào điều hoang đường này.
Cô chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân:
[Nếu mình có được một chút ký ức này, hẳn hoàng thượng cũng có, người có còn nhớ về người mình từng thương không?]
[Quang Viễn, anh có phải là hoàng thượng năm xưa không? Nếu được vậy thì thật tốt… thật là tốt.]
Được nằm gọn trong lòng một người thực sự rất ấm áp, Nguyệt Thiền khẽ cười, cô thực sự yêu rồi. Nguyệt Thiền tựa đầu vào bả vai Quang Viễn, mi mắt cô nặng trĩu, thật muốn ngủ.
Từ ngày ở bên cạnh anh, những giấc mơ ám ảnh tâm lý Nguyệt Thiền dần ít đi, khiến cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm rất nhiều. Giờ Nguyệt Thiền mới để ý, cái tên Quang Viễn này thật giống con người anh, người đặt ra nó thật khéo.
Cô muốn ngủ, ngủ trong lòng Quang Viễn, anh thì dịu dàng nuông chiều Nguyệt Thiền, cô muốn làm gì cũng được. Bàn tay thô ráp vuốt ve mái to Nguyệt Thiền, như đang dỗ dành cô, muốn đưa Nguyệt Thiền vào giấc ngủ sâu.
Cô lim dim mắt, dần dần chìm sâu vào giấc, giống như chìm sâu vào tình cảm của Quanh Viễn. Trước khi vào giấc, Nguyệt Thiền vẫn mơ hồ nghe ra mấy lời anh nói:
“Anh yêu em, ngủ ngon nhé.”
Lại là lời yêu.
Sắc trời đã tối, mây mù kéo đến che lấp cả ánh trăng, trong một căn phòng khóa kín. Xung quanh đều là tranh ảnh được dán chằng chịt trên tường, ánh sáng từ cây đèn nhỏ bé khiến một phần nào căn phòng được nhìn rõ.
Vương Cảnh Nghi ngồi trên ghế, nhàn nhã dựa lưng ra phía sau, mái tóc đen lúc này có chút rối. Trong ánh sáng mờ nhạt, hình ảnh người đàn dung mạo tuấn mỹ hiện ra, đôi mắt đen nâu đẹp đến mức như muốn câu hồn đoạt phách của người khác.
Ngón tay thon dài của anh vân vê đầu nhọn của phi tiêu vector, Cảnh Nghi phóng tầm mắt về phía bảng trắng trước mắt, đều là hình dán lên hình. Được đánh dấu rõ ràng bằng bút màu đỏ, vẻ mặt bình tĩnh không có vẻ gì là dao động, nhắm một mắt lại.
Anh phóng phi tiêu về phía trước, trúng ngay tâm tấm hình của một người trên bảng, Vương Cảnh Nghi chầm chậm mở mắt, môi mỏng cong lên, anh nhìn thành quả mình vừa tạo ra, cảm thấy thoải mái không thôi.
Cảnh Nghi đứng dậy, từng bước tiến gần về phía bảng trắng, sắc mặt không lộ chút biểu cảm, nhưng lại khiến người ta cảm thấy kinh sợ, cả người mềm nhũn. Anh cầm bút đỏ trên kệ thấp bên cạnh lên, gạch vài đường tạo thành dấu X trên hình người trên bảng.
Hình ảnh người trên đó lại chính là Mạc Quang Viễn, Cảnh Nghi lạnh lùng nhìn tấm hình, âm giọng trầm khàn, lạnh lẽo khiến người ta phải rợn tóc gáy:
“Mạc Quang Viễn… à không, nên gọi là Hoàng quý phi mới đúng nhỉ, cuối cùng cũng tìm được ngươi.”
Nguyệt Thiền mơ màng tỉnh giấc, gửi thấy mùi hương lạ thoang thoảng nhàn nhạt, cô nằm trong chăn lông ấm. Bên cạnh vẫn là mùi hương quen thuộc, Nguyệt Thiền cố mở mắt, cảm thấy vẫn còn rất buồn ngủ. Cô mơ hồ nhìn xung quanh, mấp máy cánh môi rồi nói ra vài lời:
“Chăn ấm… nệm êm… Quang Viễn.”
Không hiểu sao lúc mơ màng tỉnh giấc, Nguyệt Thiền đã thấy mình cùng anh nằm trên giường, chăn ấm nệm êm thật thoải mái, cô xoay người. Mắt lim dim nhìn Quang Viễn đang say giấc, trên khuôn mặt trắng nõn điểm chút hồng nhạt ở lộ ra một nụ cười ngây ngốc:
“Đúng là đẹp trai thật.”
Quả thật Mạc Quang Viễn này là một nhan sắc khó tìm, vẻ đẹp riêng biệt rất dễ nhận ra lẫn nghi nhớ.
Nguyệt Thiền đảo mắt nhìn xung quanh, lại là một căn phòng khác, cô nghĩ thầm:
“Vậy mà mình lại ngủ gật, tội Quang Viễn quá, mất sức đưa mình vào tận giường thế này.”
Trong phút giây ngắn ngủi, Nguyệt Thiền thật muốn trêu chọc anh, ngón tay thon dài của cô nắm lấy cằm Quang Viễn, giống hệt như cách anh từng làm. Nguyệt Thiền đang trêu đùa thì bỗng Quang Viễn đột ngột tỉnh giấc, cái mở mắt bình thường của anh khiến cô giật mình.
Nhanh chóng thu tay lại nhưng không kịp, Quang Viễn nắm chặt lấy cổ tay Nguyệt Thiền, ánh mắt mang theo ý cười:
“Làm gì vậy?”
“Tính cưỡng hôn anh à?”
Chưa để cô kịp giải thích hay nói thêm lời nào, anh đã kéo tay Nguyệt Thiền lại, hôn vào lòng bàn tay một cái. Lại tham lam không muốn bỏ ra, Quang Viễn hé mở môi, dùng đầu lưỡi liếm lên da thịt chỗ vừa hôn, ánh mắt như sói đói đưa tình nhìn cô.
Nguyệt Thiền thấy lòng bàn tay mình ươn ướt, nhận ra ngay anh vừa làm ra loại chuyện gì, cô mắng Quang Viễn:
“Bỏ ra ngay, không em đánh anh đấy.”
Anh không buông, tay kia túm lấy eo Nguyệt Thiền mà kéo về phía mình, khiến thân thể mềm mại nằm gọn trong lòng Quang Viễn. Anh nói:
“Thế em đánh anh đi, nhớ đánh bằng môi nhé.”