“Đừng… đừng làm thế nữa.”
Quang Viễn dừng lại động tác, khóe môi cong nhẹ, trầm giọng nói:
“Không thích à?”
“Thế anh làm chỗ khác nhé.”
Anh tiến gần hơn về phía cổ Nguyệt Thiền, in lên xương quai xanh một vết hôn, Quang Viễn thực sự muốn hôn nhiều hơn, cắn nhiều hơn. Muốn bắt nạt thân thể này tới mức khóc, rồi lại chỉ để anh dỗ dành, chỉ có mình Quang Viễn.
Đầu ngón tay anh trượt trên da thịt trắng nõn của cô, khiến lông tơ trắng phải dựng đứng, cảm giác mẫn cảm này chưa bao giờ xuất hiện trong Nguyệt Thiền, sức lực cô như bị hút cạn. Thân thể không xương mềm mại, nhưng Nguyệt Thiền rất ngại, mặt cô đỏ rực từ bao giờ, giọng nói lúng túng mềm mại vang lên:
“Đèn… đèn, tắt đèn đi.”
Quang Viễn không đáp, chỉ dùng đầu lưỡi trêu chọc cổ cô, nhục dục trong người anh càng ngày càng lớn. Chỉ muốn làm với Nguyệt Thiền ngay bây giờ, nhưng lý trí còn đọng lại nói Quang Viễn đừng có vội vàng, không được làm cô sợ.
Quang Viễn vươn tay chạm nhẹ vào phần nổi trước ngực Nguyệt Thiền, nhẹ nhàng dùng bàn tay xoa nắn, cô bị cái hành động này làm cho rùng mình. Cảm giác cứ như có gì đó đang tới, sợ hãi nhưng mong chờ.
Dù là cách qua một lớp vải áo nhỏ, nhưng hạt đậu hồng hào cũng dựng đứng, anh muốn cắn lấy nó. Quang Viễn xoa nắn mạnh hơn, ngón tay luồn vào bên trong, vân vê hạt đậu hồng hào. Cả cơ thể Nguyệt Thiền như vừa bị dòng điện chạy qua, thanh âm mềm mại cũng không kiềm lại được, bất giác nỉ non:
“Ư… hưm…”
Tiếng nỉ non vang lên bên tai anh, như muốn kêu gọi Quang Viễn mau chóng chiếm giữ, anh đột ngột bị kích thích, việc xoa nắn cũng mạnh hơn lúc nãy.
Cô nhận ra mình lỡ lời, không thể kiểm soát âm giọng, nỉ non kêu ra những lời đáng xấu hổ. Nguyệt Thiền càng không muốn đối mặt với thực tại, sự ngại ngùng không nguôi mà còn tăng, Quang Viễn biết rõ người này đang ngại, trong tình huống này trỗi dậy một ý nghĩ xấu xa.
Anh túm lấy eo nhỏ của cô, xốc Nguyệt Thiền lên, bắt ép thân thể mềm mại phải thẳng lưng.
Giọng nói trầm khàn của rất dịu dàng, uyển chuyển như rót mật vào tai, nhưng lời nói ra lại như mệnh lệnh không thể không làm:
“Mở mắt ra, nhìn anh.”
Quang Viễn vòng tay ra phía sau, luồn qua dây áo nhỏ của cô mà nhẹ nhàng ân ái, điêu luyện cởi dây áo nhỏ.
“Em muốn mở, hay muốn hôn?”
Anh không chờ đợt câu trả lời từ Nguyệt Thiền, đã khóa chặt môi cô, có ý hỏi nhưng không có ý muốn nghe.
Áo nhỏ được Quang Viễn cởi bỏ, toàn bộ phần trên đều được phơi bày ra trước mắt anh, căng tròn mềm mại. Hai hạt đậu hồng nhạt bị làm cho kích thích mà cứng, Quang Viễn vòng tay túm chặt lấy eo Nguyệt Thiền, da thịt mềm mại trắng nõn càng khiến anh trỗi dậy thú tính được kìm nén sâu nơi đáy lòng.
Quang Viễn dùng đầu lưỡi chăm sóc cho đậu nhỏ, rồi lại không kiểm soát được bản thân mà cắn lấy, anh thật muốn ăn trọn cô. Nguyệt Thiền bị vết cắn làm cho đau, cảm giác ẩm ướt nơi đầu đậu khiến cô không tự chủ mà phát ra vài âm thanh mỏng mềm:
“Aaaa…”
Nguyệt Thiền giật mình với chính giọng nói của mình, cô mín chặt môi, không muốn để phát ra những âm thanh khiến con người ta xấu hổ. Quang Viễn rời khỏi đậu hồng, lưu luyến đặt lên nó một sự ẩm ướt, anh hôn lên đôi tay đang che dấu sự xấu hổ kia.
Giọng nói trầm khàn dụ dỗ:
“Anh thích giọng nói đó, đừng kiềm lại, mở mắt ra nhìn anh.”
Tim cô giờ đây chẳng khác trống là mấy, đập thình thịch liên tục, bởi Nguyệt Thiền cảm nhận được rõ ràng cự vật giữa chân trướng lớn, cho dù bây giờ anh vẫn mặc quần.
“Không muốn nhìn anh à? Thế thì anh phải tìm cách khác thôi.”
Cô bị Quang Viễn thả xuống nệm giường một lần nữa, anh nói:
“Em thơm lắm.”
Sao lời này nghe lại biến thái đến thế này.
Anh mút lấy hạt đậu hồng hào, giống như em bé thèm khát sữa mẹ, đến mức hai hạt đậu đều sưng đỏ. Cảm giác nóng ẩm của đầu lưỡi mang lại khiến Nguyệt Thiền mê man, cả người không có lấy chút sức lực phản kháng, bên tay cô truyền đến giọng nói khàn khàn, dịu dàng nhưng tà dục:
“Anh dùng lưỡi nhé.”
“Vẫn không chịu nhìn anh cơ à?”
Tay Quang Viễn nắm lấy eo trần trắng nõn của Nguyệt Thiền, xoa xoa nuông chiều, chỉ muốn ăn sạch sẽ.
Anh chầm chậm mở khóa quần, chưa vội hành sự, vì với cơ thể của cô lúc này thì cũng không đủ cho Quang Viễn vào trong.
Màn dạo đầu chính thức được tiến hành.
Ngón tay thon dài cẩn thận lui xuống tham dò bên dưới, ma sát với lớp thịt qua vải quần nhỏ. Len qua quần nhỏ mà tiến vào, Nguyệt Thiền hoảng loạn ngăn cản:
“Đừng… đừng… chỗ đó đừng…”
Anh thấy cuối cùng cô cũng chịu nhìn mình, liền cong môi cười, cũng nhanh chóng để ngón tay đi sâu vào trong. Nếp thịt bị làm cho kích thích, bên trong lại không ngừng chuyển hướng, trái phải đều đặn. Quang Viễn dùng hai ngón tay tách rộng bên trong, vừa làm vừa nói:
“Không chỗ này, thì anh nên đi chỗ nào đây hả vợ?”
“Ngoan ngoãn, anh giúp em, hư là anh phạt đấy.”