Nguyệt Thiền căn bản là không hiểu nổi cảm xúc của Quang Viễn, cô chỉ biết, con người này yêu mình rất nhiều.
Nguyệt Thiền không tiếc lời khen anh thêm một lần nữa:
“Anh giỏi lắm.”
Quang Viễn cười, trong ánh mắt là niềm hạnh phúc không thể giấu giếm, phải. Anh tự cảm thấy mình rất giỏi, giỏi gì được người mình thương công nhận, giỏi vì đã biến điều không thể trở thành có thể.
“Ừm.”
Quanh Viễn thật muốn, thật muốn cô sẽ không nhớ lại chuyện của kiếp trước. Anh không biết nếu có lúc đó, thì mình sẽ phải làm gì, giải thích hay nhốt Nguyệt Thiền lại, giam cầm cô, ép Nguyệt Thiền phải quên.
Quang Viễn thực sự không biết, giờ đây anh chỉ muốn sống vì tương lai, là Mạc Quang Viễn chứ không phải Khương Minh Dao. Là chồng của cô, anh đứng thẳng, tay vẫn nắm chặt lấy cổ tay nhỏ nhắn trắng nõn kia.
Quang Viễn thật muốn hôn, anh ghé sát lại gần Nguyệt Thiền, nắm lấy cằm nhỏ. Đặt lên má cô một nụ hôn nhẹ nhàng, không mãnh liệt điên cuồng, Quang Viễn muốn cùng người mình yêu trải qua những bước tình thật nhẹ nhàng.
Không mù quáng, không hận thù cũng chẳng đau thương, chỉ có hạnh phúc.
Má nhỏ mềm mại thật khiến người khác muốn cắn, anh lại hôn thêm lần nữa. Nguyệt Thiền bị anh hôn nhiều tới mức ngượng đỏ cả mặt, cô không lùi lại, không che dấu sự ngại ngùng mà tiếp nhận nó.
Vì đây chính là dấu hiệu của yêu.
Yêu, lời yêu, tình yêu, thật phức tạp, muốn cũng chẳng thể nào phân tích, nó xuất hiện trong cảm xúc mỗi con người.
Nguyệt Thiền không rõ tình yêu là gì? Là như thế này nhỉ.
Cảm giác ấm áp thật đấy.
Quang Viễn rời khỏi má hồng của cô, cười trong vô thức, tay vuốt ve cưng nựng chỗ vừa hôn, dịu giọng nói:
“Đi, anh đưa em tới nơi này.”
Nguyệt Thiền không có cơ hội rời khỏi cái nắm tay của anh, Quang Viễn cứ nắm lấy cổ tay nhỏ của cô, không buông không rời. Trước khi ra khỏi nhà, anh không bao giờ quên phải giữ ấm cho ánh trăng nhỏ kia, Quang Viễn bắt Nguyệt Thiền phải đứng im.
Để anh mặc áo khoác ngoài giúp cô.
Khi ra đến ngoài, Nguyệt Thiền mới biết bây giờ đang là buổi tối, sắc trời hôm nay rất đẹp, sao sáng phủ kín cả một góc trời tĩnh lặng. Bên ngoài cũng được bật đèn rất sáng, không tối tăm u ám.
Lần này không phải đi dạo trong vườn, Quang Viễn nắm lấy tay cô, dắt Nguyệt Thiền đến bãi đỗ.
Cô nhìn vẻ thần thần bí bí của anh, mới thắc mắc hỏi:
“Định đưa em đi đâu vậy?”
Quang Viễn không để lộ bí mất, anh thần bí nói:
“Em đến nơi thì sẽ biết.”
Quang Viễn ôm lấy eo Nguyệt Thiền, bế cô lên trong một lần, đặt thân thể mềm mại vào bên trong xe. Nguyệt Thiền lại cảm thấy có chút không quen, anh đối xử với cô thật giống trẻ con, việc gì cũng tài lanh muốn giúp.
Quang Viễn nhanh chóng ngồi vào ghế lái, chiếc Land Rover Defender 110 từ từ lăn bánh, di chuyển trên nền tuyết. Ngồi trong xe, Nguyệt Thiền có chút hào hứng, không biết anh đưa cô đi đâu mà lại thần bí thế kia.
Quang Viễn cho Nguyệt Thiền mặc ấm thế kia rồi, nhưng lại vẫn sợ cô lạnh, anh điều chỉnh nhiệt độ trong xe. Sợ người kia nhằm chán, chọn lấy một bài nhạc mà bật lên, sở thích của Nguyệt Thiền Quang Viễn đều nắm rõ.
Cô đưa mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài, trời tối khiến Nguyệt Thiền không thể nhìn rõ mọi thứ. Cô thả mình theo giai điệu nhạc, cảm thấy thật thoải mái, thật dễ chịu.
Đột nhiên giọng nói quen thuộc lại vang lên:
“Nguyệt Thiền, em thích ngắm phong cảnh không?”
Nguyệt Thiền nhìn anh, gật đầu một cái:
“Cũng có thích.”
Lời này vừa dứt, cửa kính xe được hạ xuống, cơn gió lành lạnh bên ngoài len lỏi vào trong. Cô nhìn ra bên ngoài, có chút tò mò hỏi:
“Thế anh thích ngắm phong cảnh không?”
Quang Viễn đáp:
“Thích chứ.”
“Phong cảnh của anh là em.”
Nguyệt Thiền nhìn anh, cố giấu sự bất ngờ xen lẫn ngại ngùng.
Quang Viễn bỗng dừng xe, Nguyệt Thiền vẫn còn ngại ngùng, nói ra vài lời:
“À…ừm… đến rồi sao?”
Anh dịu giọng trả lời:
“Đến rồi.”
Cô muốn nói thêm, nhưng lại bị ánh nhìn của Quang Viễn làm cho bối rối. Trong một thoáng qua đi, trong con ngươi xanh đen kia có chút sáng, cảm giác rất dịu dàng. Cái dịu dàng dành riêng cho một mình Nguyệt Thiền, ngưng tụ nơi đáy mắt là một vẻ buồn khó nói.
Anh nhìn cô, nhắc lại lời vừa nãy:
“Anh thích, rất thích nhìn ngắm phong cảnh và phong cảnh của anh chính là em.”
Ánh mắt lẫn lời nói kia khiến Nguyệt Thiền bị ngưng động, lòng lại động thêm lần nữa, cô quay đầu đi chỗ khác lảng tránh ánh mắt của Quang Viễn.
Nguyệt Thiền nhỏ giọng, nói:
“Đến rồi thì xuống thôi.”
Cô không không đợi anh, mở cửa xe mà bước xuống, không phải vì vô tâm, mà chính là không muốn người kia nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng của mình. Bước xuống xe, Nguyệt Thiền dẫm lên nền tuyết, in lại trên mặt tuyết trắng mềm mại dấu giày.
Đưa mắt nhìn xung quanh, cô mới nhận ra đây là một sân tuyết, khóe miệng vô thức cong lên.
Bên tay Nguyệt Thiền truyền đến giọng nói trầm khàn:
“Em thích không?”
Quang Viễn đã xuống xe từ bao giờ, anh nuông chiều nhìn người trước mắt.