“Thần thiếp yêu người, yêu người, mãi mãi yêu người.”
Nguyệt Thiền cả người run rẩy, cả người cảm thấy rất lạnh. Cô vẫn đang chìm vào mộng sâu, lồng ngực cảm thấy như bị siết chặt, giọng nói ám ảnh Nguyệt Thiền một thời gian dài vẫn cứ vang vọng bên tai.
Hơi thở trở nên hỗn loạn, giọng nói lành lạnh vẫn cứ quanh quẩn bên cô, giống như mãi mãi không thể rời. Nguyệt Thiền bên trong giấc mộng, chỉ thấy một không gian màu đen, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Dưới chân là một thứ giống như chất lỏng, cô có thể cảm nhận được mùi tanh của nó, thậm chí còn ngửi thấy thùi thối của da thịt. Nguyệt Thiền không biết nên đi đâu, nên làm cái gì.
Cô cứ đứng im tại chỗ, toàn thân không ngừng run rẩy, chất lỏng bên dưới dường như càng ngày càng nhiều.
Nguyệt Thiền không xác định được điều gì đang xảy ra, những lời yêu điên cuồng vẫn cứ truyền đến bên tai. Cô cố giữ lấy chút bình tĩnh ít ỏi, thở đều thở đều, nhưng càng ngày Nguyệt Thiền lại cảm thấy lạnh hơn.
Giấc mộng này thực sự đã khiến cô kinh hãi.
Màn đêm vô tận, không thể nhìn tới cuối, cô nắm chặt tay lại. Đến mức móng dài ghim vào da thịt, Nguyệt Thiền nhấc một bước, chất lỏng tanh tưởi bám lên da thịt cô, ẩm ướt rợn người.
Nguyệt Thiền đột ngột cảm nhận được một đôi tay đang đặt trên bả vai, tim cô như ngừng đập, không dám thở. Nơi đáy mắt là nước, Nguyệt Thiền sắp không chịu nổi rồi, cô muốn trở về.
Nguyệt Thiền nhắm mắt mắt một lần nữa, cắn lấy cánh môi tới mức chảy máu.
Cô lần nữa mở mắt, vẫn chưa thể bình tĩnh lại, mồ hôi tấm tấm trên trán. Nguyệt Thiền nhìn lên trần nhà, là căn phòng quen thuộc, giờ đây cô mới bình tĩnh lại một chút, điều chỉnh lại hơi thở đang hỗn loạn.
Nhìn lại căn phòng quen thuộc, Nguyệt Thiền mới cảm thấy an toàn, cô chống tay lên nệm giường mà ngồi dậy.
Nơi khóe mắt vẫn còn ươn ướt.
Nguyệt Thiền nhìn xung quanh, không thấy người mình cần tìm, cô bước xuống giường. Nền sàn đều được lót thảm lông, không khiến Nguyệt Thiền cảm thấy lạnh, cô chầm chậm di chuyển.
Mở cửa bước ra ngoài, hôm nay rất lạ, Nguyệt Thiền cảm thấy không khí có chút lạnh lẽo.
Cô vẫn còn nhớ đường đi trong căn nhà này, Nguyệt Thiền nghe thấy tiếng động, cô nhanh chóng bước thật nhanh về phía có thanh âm. Nguyệt Thiền càng đi càng nhanh hơn, cuối cùng cô cũng gặp được người muốn gặp.
Bên ngoài sắc mặt vẫn vậy, trầm lặng không động, nhưng bên trong lại vui đến lạ.
Anh nhìn thấy Nguyệt Thiền, liền cười nói:
“Em dậy rồi à?”
Cô vừa định chạy về phía Quang Viễn, liền bị giọng nói kỳ lạ làm cho khựng lại.
“Ngươi vui cái gì? Vui khi ở bên cạnh người đã giết ngươi đấy à, ngu ngốc.”
[Giết gì cơ?]
[Ai vậy? Ai đang nói thế này.]
Nguyệt Thiền nhìn người đàn ông trước mắt, cô vô thức nói:
“Mạc Quang Viễn, anh có phải… có phải Hoàng quý phi không?”
Những câu cuối cùng nghẹn ngào đến khó thở.
Anh bị câu hỏi của Nguyệt Thiền làm cho sững người, Quanh Viễn vẫn cười, giả vờ hỏi:
“Hửm?”
“Hoàng quý phi cái gì chứ, em vẫn chưa tỉnh ngủ sao?”
“Lại đây anh giúp em lau mặt.”
Cô không biết tại sao, lại nhìn ra vẻ hoảng hốt trong ánh mắt của anh, tay bấu chặt lấy vải váy, nói:
“Có thật không?”
Quen thuộc, quá quen thuộc, Nguyệt Thiền cảm thấy nhói lòng. Không biết tại sao lại nói ra lời hoang đường như vậy, cô không biết, thực sự không biết.
Quang Viễn nắm chặt tay, tuyệt vọng nhìn người mình yêu, anh tưởng rằng cô đã nhớ ra tất cả.
[Nhớ rồi sao?]
[Nhớ ra thật rồi sao?]
Quang Viễn bước tới bên Nguyệt Thiền, đáy mắt chứa nước, đôi mắt tưởng như gói gọn cả đại dương dường như đang tối dần. Giống như tâm trạng của anh lúc này, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cảm giác rất nặng nề:
“Ừ, nhưng đó là quá khứ, xin em, chúng ta hãy bước tới tương lai.”
Quang Viễn đi tới, nắm chặt lấy cổ tay của cô, từng hành động đều là mang theo run rẩy.
Anh quỳ xuống nền sàn lạnh lẽo, ngước mắt lên nhìn Nguyệt Thiền, cô vẫn chưa thoát ra khỏi cú sốc này.
“Xin em, anh xin em, xin em đừng ruồng bỏ anh.”
Nguyệt Thiền đang nghĩ gì, đầu óc cô trống rỗng, người Nguyệt Thiền yêu cũng chính là người cô hận.
Như một vở kịch bi thương.
Yêu người không nên yêu.
Nguyệt Thiền gạt phăng cái nắm tay của Quang Viễn, nước mắt không kiềm được mà tràn ly. Cô biết chấp nhận như thế nào bây giờ?
Nguyệt Thiền nhìn người đang quỳ trước mắt, nói:
“Xin anh, tha cho tôi.”
Anh bị tình làm cho điên loạn, đứng dậy, trong ánh mắt tràn đầy tia tuyệt vọng, mày cau lại. Quang Viễn nắm chặt lấy cằm nhỏ của cô, điên loạn nói lời yêu:
“Không, xin em, em nói là yêu anh mà.”
“Rời khỏi anh, em định đi đâu, đi tìm người tình năm xưa à?”
Lời nói ra vừa đau khổ vừa tuyệt vọng.
“Đừng rời khỏi anh, anh sẽ cho em tất cả, kể cả mạng sống này.”
Trong đầu anh lúc này hiện lên một ý nghĩa bẩn thỉu:
[Đúng rồi, chỉ cần giam em lại, chỉ cần để em bên cạnh anh.]
[Em chỉ là của mình anh.]
Quang Viễn si ngốc nhìn Nguyệt Thiền nói:
“Em yêu anh, thì nhất định phải ở bên anh, đừng đi đâu hết.”
Giọng nói khàn khàn:
“Anh yêu em.”
Cô cảm thấy run rẩy trước con người này, đây còn là người Nguyệt Thiền từng yêu không?
Nước mắt lăn dài trên má, cô căm hận nói:
“Tôi chưa từng yêu anh.”
Anh không tức giận, nét mặt ôn nhu lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại khiến người cảm thấy run sợ, Quang Viễn lau đi nước mắt đang lăn dài trên má Nguyệt Thiền.
Cố chấp nói:
“Em không yêu anh, thì anh cũng sẽ không bao giờ cho em yêu bất kì một ai.”
“Anh sẽ khiến em phải yêu anh, yêu đến chết đi sống lại.”