Cứ mãi chạy thế này ư? Không.
Nhưng Nguyệt Thiền chẳng nhìn thấy gì, mọi thứ đều là một màu đen dài vô tận, cô đặt tay lên tường. Có lối đi khác!
Nguyệt Thiền từng bước, từng bước chuyển hướng. Lại một hành lang nữa sao? Cô không đi nữa, ngồi sụp xuống nền sàn, nép mình gọn lại. Bóng tối bao trùm xung quanh con người Nguyệt Thiền, cô rũ mắt.
“Chạy đi đâu, đây là đâu cơ chứ?”
Nguyệt Thiền bất lực dựa lưng lên tưởng, thả lỏng tâm trí một chút, lồng ngực cô vẫn đang đập mạnh.
“Nguyệt Thiền, Nguyệt Thiền.”
Giọng nói của Quang Viễn khiến Nguyệt Thiền hoảng sợ, cô phải chạy, cả người như rụng rời, tâm trạng vừa được thả lỏng giờ đây lại căng thẳng?
Nguyệt Thiền nhìn thấy thứ ánh sáng lập lèo của đèn dầu ngày càng gần, cô vừa định chạy đi thì đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy eo, hơi thở Nguyệt Thiền như ngưng lại, căng thẳng lên tới đỉnh điểm. Cả người run rẩy, cô không muốn quay ra đằng sau nhìn.
Giọng nói trầm ấm quen thuộc truyền đến bên tai Nguyệt Thiền:
“Nguyệt Thiền, tìm thấy em rồi.”
Anh vòng tay ôm trọn eo nhỏ của cô, xoa nắn chỗ thịt mềm mại, cúi xuống đặt lên vai trắng nõn một nụ hôn, ngữ khí càng ngày càng lạnh:
“Em quên lời anh dặn dò rồi sao?”
“Để anh nhắc lại nhé, ngoan ngoãn và chờ anh, thế mà em lại chạy ra đây.”
Quang Viễn nắm lấy bàn tay Nguyệt Thiền, tay kia vẫn ôm chọn lấy eo nhỏ, anh bắt ép cho tay đan tay. Lòng bàn tay cô nóng, Quang Viễn không ngừng việc vuốt ve eo nhỏ, anh nói tiếp:
“Em muốn gì, muốn trốn à?”
“Muốn thoát sao? Nghe vui thật đấy Nguyệt Thiền à.”
Quang Viễn nới lỏng việc ôm eo, dùng lực đè sát Nguyệt Thiền lên tường, không nắm tay nữa. Anh bóp chặt lấy cằm nhỏ, khóe môi cong nhẹ:
“Nhưng em không ngoan, không nhớ điều anh dặn.”
“Nguyệt Thiền, em thật hư và rất đáng bị phạt.”
Cô liên tục lắc đầu, chưa kịp để Nguyệt Thiền nói ra bất cứ lời nào, ngay giây sau môi đã chạm môi, mềm mại ẩm ướt, cử chỉ của Quang Viễn càng lúc càng mạnh bạo theo từng giây. Khóa kéo sau lưng bị anh kéo xuống, một phần da thịt trắng nõn lộ ra, áo nhỏ màu trắng tinh khôi thật khiến Quang Viễn muốn vấy bẩn.
Cô cố gắng đẩy người trước mắt, nhưng không thể, đầu lưỡi ẩm ướt tiến vào trong. Cẩn trọng cho hai thứ ẩm ướt cuốn lấy nhau, rồi lại quấy rối lung tung, ẩm ướt và ẩm ướt, thanh âm tà dục vang lên, trong không gian yên tĩnh lại cực kì rõ ràng, anh rời khỏi môi Nguyệt Thiền.
Kéo ra chỉ bạc trong suốt, nhìn cô đang thở một cách khó khăn, mặt mũi đỏ rực. Nguyệt Thiền cau mày, quay mặt đi, tránh né Quang Viễn, liền bị anh nắm mạnh lấy cắm nhỏ, bắt cô mắt đối mắt.
Quang Viễn mang theo ý cười trong đôi mắt, nói:
“Em muốn trốn tránh anh sao? Thế thì phải phạt tiếp rồi, vì như vậy là không ngoan.”
Anh vươn tay ra sau, nắm lấy gáy Nguyệt Thiền, lại là hôn, nụ hôn mang tính cưỡng ép. Cô không muốn, Nguyệt Thiền cắn lấy cánh môi của người kia, nào ngờ lại bị cắn lại, tay kia rời khỏi eo thon, vươn lên điêu luyện cởi bỏ khóa áo nhỏ.
Dù cảm thấy chưa đủ, Quang Viễn vẫn rời khỏi môi hồng, trầm giọng nói:
“Đáng yêu lắm, nhìn máu của anh trên môi em kìa, rất đẹp.”
“Hãy coi như đây là đang đánh dấu chủ quyền đi, hiểu không? Nguyệt Thiền ngoan.”
Anh xoa xoa máu đỏ trên môi hồng, dịu dàng lên tiếng:
“Nếu không hiểu, thì anh sẽ làm cho đến khi em hiểu thì thôi.”
Quang Viễn vừa chợt nghĩ ra gì đó, anh cúi đầu, khẽ nói vào tai cô:
“Em lúc nãy cắn anh, rất đau, phải bồi thường.”
Từng chữ từng chữ được Quang Viễn nhấn mạnh:
“Cả thể xác lẫn tinh thần.”
Nguyệt Thiền cố gắng vùng vẫy, nhưng lại càng bị anh áp sát, vô tình khiến phần nổi mềm mại cọ vào lòng anh. Quang Viễn không nhịn nữa, anh trực tiếp kéo trượt váy của cô, áo nhỏ bị anh mở khóa từ nãy lỏng lẻo như sắp tuột, da thịt trắng nõn lộ ra trước mắt Quanh Viễn.
Anh còn có thể kiềm lòng sao? Đương nhiên là không.
Không dài dòng nhiều lời, Quang Viễn trực tiếp muốn hành sự tại đây, bên cạnh chỉ có ánh sáng lập lèo của đèn dầu, thân hình mảnh mai trắng trẻo anh cũng có thể nhìn rõ. Quang Viễn đặt tay lên đường cong sau lưng Nguyệt Thiền, giúp đỡ cô ngồi xuống, anh cứ lãm còn Nguyệt Thiền cứ vùng vẫy.
Quang Viễn mang theo lời nói quan tâm:
“Dành sức, tí la, tí khóc dưới thân anh đi.”
Anh nắm chặt lấy cổ chân cô, điều chỉnh trong sự vùng vẫy của Nguyệt Thiền, cô chửi:
“Thả tôi ra, tên khốn.”
Quang Viễn không biết ngại, anh còn mặt dày nói:
“Em sẽ làm với tên khốn đấy.”
“Anh nói rồi, giữ sức, chỉ nên như vậy dưới thân anh thôi.”
Quang Viễn cởi bỏ chiếc áo cuối cùng, cợt nhả nói:
“Những thứ này vướng quá, anh cởi giúp em nhé.”
Thứ cuối cùng che chắn phần dưới cũng bị anh cởi bỏ, Quang Viễn cúi xuống, kéo lấy một chân cô đặt lên vai mình. hoa huy*t hồng hào được phô bày ngay trước mắt anh, Quang Viễn muốn trêu chọc cô một chút, muốn Nguyệt Thiền phải khóc lóc cầu xin.