Cô như ngưng động, ánh mắt dừng lại hướng về phía Quang Viễn, cánh môi vì lâu ngày không uống nước đã nứt nẻ, vẻ hồng nhạt yêu lạnh. Nguyệt Thiền mấp máy môi nói ra vài lời:
“Dậy rồi.”
Cô nhìn ra lệ rơi trên má anh, nhưng Nguyệt Thiền không nói gì, đảo mắt nhìn về phía cửa sổ. Trong ánh sáng mờ nhạt, Quang Viễn rời khỏi ghế, anh từng bước đi về phía cô.
Nguyệt Thiền nhìn người trước mắt ngày càng gần, lại vô thức lùi bước, xích sắt nặng nề leng kenh vang vọng trong không gian. Quang Viễn nhìn người mình yêu, mỉn cười nói:
“Lạnh lắm, đừng đứng ở đây.”
Anh quỳ xuống nền sàn, vươn tay xoa xoa cổ chân bị bầm tím. Cô giật mình, lùi lại thêm vài bước, tránh né sự đụng chạm của Quang Viễn. Nguyệt Thiền trầm lắng nói:
“Tôi biết rồi.”
Anh rũ mắt, nói:
“Đứng im đi, anh cởi xích cho em.”
Cô ngưng động trong vài giây, tròn mắt nhìn Quang Viễn, thực sự có bất ngờ, có cả nghi ngờ. Nguyệt Thiền nắm chặt tay thành nắm, giọng run run:
“Có… thật không?”
Anh không đáp, cứ trầm lặng mà tiếp tục thực hiện công việc, khóa xích vang lên lách cách.
Bên ngoài, có tiếng bước chân đều đều trên nền tuyết, Vương Cảnh Nghi vẻ mặt vô cảm. Con ngươi đen tuyền không có gì nổi trội, nhưng lại tạo ra một áp lực vô hình, anh cẩn trọng nhìn xung quanh.
Cảnh Nghi điều chỉnh mũ lưỡi chai thấp xuống, che đi hầu hết khuôn mặt, môi mỏng khẽ cong. Trời sắp sáng, nhưng sắc trời vẫn âm u quỷ dị, chỉ có tiếng gió rít ngào nơi rừng núi hoang vắng.
Bên trong căn phòng, không gian vẫn tĩnh lặng vô thanh như vậy, Quang Viễn cởi bỏ hết xích sắt nơi cổ chân cô, vẫn không đứng dậy. Cứ quỳ ở đó, trước mắt Nguyệt Thiền, anh ngước lên nhìn người mình yêu đến thấu xương, nói từng lời từng chữ một cách rõ ràng:
“Anh sai rồi, anh không bao giờ như vậy nữa, xin em đừng ghét anh.”
“Nguyệt Thiền.”
Chữ tình trong Nguyệt Thiền đã cạn, đã nguội lạnh từ lâu, cô chỉ cảm thương người trước mắt mình. Tình yêu trong Nguyệt Thiền vừa chớm nở đã lụi tàn, chính Mạc Quang Viễn đã khiến nó lụi tàn.
Anh biết mình sai rồi, Quang Viễn hèn mọn níu kéo, hèn mọn xin lấy một chút tình yêu từ cô.
Nguyệt Thiền có biết tại sao anh lại yêu nhiều đến vậy không?
Chính Quang Viễn cũng không biết, nhưng từ trăm năm trước, anh được sinh ra để bị lợi dụng. Từ bé đã chẳng hề biết mẹ mình là ai, được đào tạo thành một sát thủ để ám sát. Sữa mẹ cũng là thứ xa xỉ, ngày ngày chỉ được cho uống nước thay sữa, ngày ngày nhìn cảnh giết người.
Mục tiêu của Quang Viễn khi xưa, chính là phải ám sát nhị hoàng tử, cũng là vị hoàng đế sau này. Tiếp cận hắn, khiến hắn phải tin tưởng, những kẻ ngáng đường cũng được âm thầm loại trừ.
Hắn chẳng biết mình đã giết bao nhiêu mạng, nhưng một người, một người khiến hắn chùn bước, cũng là người nhất định phải loại trừ.
Đỗ Nguyệt Thiền.
Từ khi gặp cô, hắn biết thế nào là yêu, là thương, nhìn cô bên người đàn ông khác, hắn chỉ hận không thể sớm giết chết tên đó, xé thành trăm mảnh, treo lên cho mọi người chiêm ngưỡng.
Hắn coi đây là tình yêu.
Trở về thực tại, anh lại không muốn một tình yêu như vậy, một tình yêu nhìn người mình thương phải đau khổ, phải khóc lóc, Quang Viễn mãi mãi không cần.
Vậy tình yêu là như thế nào?
Anh khóc, lệ tràn, nước mắt lăn dài trên má, khóe mắt đỏ rực, ghẹn ngào nói:
“Nguyệt Thiền, em có thể dạy anh cách yêu không? Anh hứa, mình sẽ học.”
Từng lời nói ra đều là thật lòng.
Cảm xúc Nguyệt Thiền trở nên hỗn loạn, tâm có chút động, động vì thương hại, hay động vì động lòng.
Cô cúi mặt, nơi đáy mắt là nước, run run nói:
“Không biết, tôi không biết tình yêu là cái quái gì, tôi thực sự không biết, không dạy.”
Quang Viễn chống tay, đứng thẳng dậy, ôm chầm lấy thân thể Nguyệt Thiền vào lòng, không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng khóc và gió.
Mãi một lúc sau, anh vỗ về lưng cô, nói:
“Những gì anh gây ra cho em, anh biết, chỉ xin lỗi là không đủ.”
“Hãy để anh bù đắp, hãy để anh chịu tội với em có được không?”
Quang Viễn xoa xoa đầu nhỏ:
“Anh đưa em về, không ở đây nữa, nhé.”
Anh nắm chặt lấy tay Nguyệt Thiền, cô chỉ cúi mặt, chẳng nói lời nào.
Cảm xúc hỗn loạn vẫn không ngừng bao trùm lấy tâm trí Nguyệt Thiền.
Quang Viễn cùng cô bước ra ngoài, sắc trời hửng sáng, nhưng mây mù âm u vẫn còn, nhìn trời như sắp mưa. Anh không nắm chặt lấy tay Nguyệt Thiền, chỉ là một cái nắm tay nhẹ nhàng, sợ cô đau.
Không gian tĩnh lặng, Quang Viễn cùng Nguyệt Thiền bước ra ngoài, xe anh vẫn để ở đây, chưa kịp cất vào gara.
Quang Viễn hơi cúi người, dịu dàng nói:
“Chúng ta cùng về.”
“Pằng”
“Nguyệt Thiền!”
Thứ Nguyệt Thiền nghe thấy chỉ là một thanh âm rất lớn cùng tiếng gọi của Quang Viễn, thứ máu đỏ bắn tung tóe lên một bên mặt cô, mi dài bị máu đỏ tanh tưởi che khuất tầm nhìn. Tứ chi Nguyệt Thiền cứng đờ, trong không khí phẳng phất mùi tanh hòa cùng thuốc súng.