Anh chống tay lên nền sàn, khó nhọc đứng dậy, nhìn người đang ngủ trước mắt. Quang Viễn nắm chặt tay thành nắm đấm, phòng tối phẳng phất mùi thuốc lá khiến người ta cảm thấy khó chịu. Âm khí quỷ dị bao trùm lấy căn phòng, trong bóng tối, màu mắt Quang Viễn lại là thứ thu hút nhất.
Màu xanh trong con ngươi như thể đang sáng, anh tùy tiện cầm lấy bút mực trên bàn, từng bước từng bước khó nhọc tiến gần về phía Cảnh Nghi. Mỗi bước đều là trăm lần đau, chân phải bị trúng chính xác ba viên đạn, hoàn toàn mất khả năng đi đứng.
Việc này đều là nhờ một thứ tâm linh bên trong người anh, giúp đỡ đồng nghĩa với một điều kiện.
Một điều kiện không còn tính người.
1000 năm nữa, Quang Viễn phải làm việc này trong một nghìn năm nữa.
Anh nắm chặt lấy bút dài, chĩa thẳng đầu nhọn xuống dưới, muốn một lần xuyên qua cổ hắn, đầu bút sắt ánh lên vệt sáng trong không gian u tối.
“Cạch”
Quang Viễn cảm nhận được thứ gì đang áp sát thái dương mình, thanh âm trầm lạnh vang lên trong không gian:
“Để tao xem bay nhanh hơn, hay bút cắm…”
“Phập”
Anh không để người kia nói hết, trực tiếp cắm mạnh bút nhọn vào nơi thanh quản, máu tươi sắc đỏ bắn lên tay Quang Viễn. Bút nhọn đâm sâu xuyên qua da thịt, anh vẫn thấy chưa đủ, trực tiếp rút mạnh nửa cây bút ra khỏi vùng da thịt nhuốm máu, lần nữa dùng sức đâm mạnh xuống thanh quản.
Máu đỏ nhuộm lên thân bút, phần cơ quan lẫn da thịt bị bút làm cho nát tươm, động mạch bị tắc ghẽn.
Đây cũng là cách mà Quang Viễn hay dùng để giết người nhất.
Người nhanh trong lúc này, là người thắng.
Anh rũ mắt, trên trán lấm tấm mồ hôi, rời bước quay đi, miệng không ngừng nói:
“Nguyệt Thiền… Nguyệt Thiền…”
Quang Viễn nhấc từng bước chân nặng nề, anh đưa mắt nhìn hành lang dài, liên tục mở khóa từng phòng một, mặc cho vết thương trên bả vai đã bị hở.
“két”
Nguyệt Thiền choảng tỉnh, cô đã dùng mọi cách nhưng cánh cửa vẫn bất động, lại chỉ có thể ngồi khóc một cách vô dụng nhất. Chưa bao giờ Nguyệt Thiền thấy mình vô dụng như lúc này, cả lòng bàn tay chỉ có vết xước, vết bầm, không có lấy một chỗ lành lặn.
Khi cánh cửa vừa được mở ra, trong ánh mắt cô nhen nhóm một tia hy vọng, người trước mắt Nguyệt Thiền là Mạc Quang Viễn.
Cổ họng cô khô rát, chẳng nói được gì nữa.
Nước mắt lăn dài trên má, Nguyệt Thiền vội vàng đứng dậy, cau mày nhìn anh, cô không quan tâm làm sao Quang Viễn thoát ra được, không quan tâm nữa. Khó khăn nói:
“Em… em đưa anh… đi.”
Vết thương bị hở, máu vẫn không ngừng tuôn ra, trên người anh chẳng có chỗ nào là lành lặn. Quang Viễn nhoẻn miệng cười:
“Ừ, em đưa anh đi mau đi, anh sợ lắm.”
“Sợ lắm.”
Nguyệt Thiền muốn đỡ lấy anh, liền bị Quang Viễn từ chối, anh chỉ nắm chặt lấy tay cô, bàn tay đã cố gắng phá khóa tới mức bầm tím, trầy xước.
“Nắm tay anh, chỉ cần như vậy thôi.”
“Anh yêu em.”
Nguyệt Thiền tức, cô tức vì lúc này Quang Viễn còn nói ra mấy lời này, cũng đau nhói trong lòng, sự ghẹn ngào như sóng biển cuồn cuộn bên trong thâm tâm Nguyệt Thiền. Cô nắm chặt lấy tay anh, cùng Quang Viễn bước ra xe, từng bước của Nguyệt Thiền đều thật nhanh, từng bước của anh lại càng chậm.
Đều là thành công ngồi được vào trong.
Cô nhìn bàn đồ hiển thị trong xe, bệnh viện cách đây quá xa, mất 5 tiếng để có thể đến bệnh viện gần nhất. Tâm trí Nguyệt Thiền rối loạn, nhìn người ngồi bên cạnh, Quang Viễn buồn ngủ, mi mắt nặng trĩu, sắc mặt trắng lạnh, đôi mắt ánh xanh lại tối dần.
Cô khởi động xe, liền bị anh ngăn lại, Quang Viễn vẫn mỉn cười, nụ cười yếu đến lạ:
“Không cần đi nữa, xa như vậy mà.”
Không để Nguyệt Thiền lo nữa, anh trấn an:
“Không sao, tí nữa sẽ có người đến, không khóc nữa.”
“Khóc là không tốt.”
Cô có thể tin lời này của Quang Viễn không? Anh như hiểu được ý nghĩ trong con ngươi chứa nước, nói tiếp:
“Tin anh.”
Quang Viễn thả lỏng, anh nắm chặt lấy tay Nguyệt Thiền:
“Anh mệt quá, anh muốn ngủ.”
Cô liên tục lắc đầu, giọng nói ghẹn ngào:
“Không, đừng ngủ, anh đừng ngủ, anh ngủ… là em không thèm yêu anh nữa.”
Quang Viễn bật cười, nói:
“Ừ… anh không ngủ, em nhớ yêu anh nhiều vào.”
Nói là không ngủ, nhưng xung quanh anh trở nên mơ hồ, chỉ còn nghe rõ tiếng nỉ non thút thít bên tai, luôn luôn liên tục cấm Quang Viễn không được ngủ.
Hai mươi phút…
Ba mươi phút…
Đúng thực là có người đã đến, anh lúc này đã không giữ nổi lý trí, nhắm rồi lại cố mở mắt, cố gắng nhìn người mình yêu. Người làm nhà Mạc nhanh chóng đi tới, xử lý những việc cần làm, Nguyệt Thiền không tách rời anh nửa bước, cô nhìn đội ngũ xử lý vết thương cho Quang Viễn, lồng ngực liên tục đau nhói.
Nguyệt Thiền đã ba ngày chưa ăn gì, tâm trí cô quay cuồng, đầu óc mơ màng, đột ngột ngất đi.
“Mạc phu nhân ngất rồi!”
Nguyệt Thiền mơ hồ cảm nhận được sự ấm áp, cô chìm vào mộng sâu, một giấc mộng không có gì, chỉ có một màu sáng, giống hệt như màu tuyết.
Nguyệt Thiền chầm chậm mở mắt, nhìn lên trần nhà được trạm khắc tinh xảo. Lòng bàn tay cô ấm áp, cảm giác thật quen thuộc, Nguyệt Thiền đảo mắt nhìn qua, là Mạc Quang Viễn. Bờ vai rộng cảm giác thật an toàn, cô bất giác cười đến ngây ngốc.
Khẽ nói:
“Không sao là tốt.”
Anh Nguyệt Thiền đã tỉnh, ánh mắt vẫn dịu dàng như vậy:
“Dậy rồi, em phải ăn một chút.”
Lần này cô ngoãn ngoan gật đầu, chính Nguyệt Thiền cũng không biết cảm xúc của mình là gì.
Một tháng, trong vòng một tháng, cả hai đã cùng nhau tách biệt với thế giới bên ngoài, dường như chỉ có nhau. Đi biển, leo núi, làm rất nhiều chuyện, cô cảm nhận được lòng mình dần cảm thấy thoải mái hơn, dần dần tiếp nhận.
Cuối đông thời tiết càng ngày càng lạnh, Nguyệt Thiền ngồi dựa trên ghế dài, cô vô thức nhìn ra bầu trời đêm không trăng không sao bên ngoài, anh đi tới bên Nguyệt Thiền. Ngồi xuống bên cạnh cô, hôm nay lại im lặng đến lạ.
Quang Viễn trầm giọng nói:
“Nguyệt Thiền này.”
“Anh muốn thú nhận rằng, anh đã lừa dối em rất nhiều chuyện, anh đã làm ra rất nhiều chuyện sai trái.”
Nguyệt Thiền sững người, cô nhìn anh:
“Anh làm sao vậy?”
Quang Viễn xoa xoa má Nguyệt Thiền, anh nói tiếp:
“Mọi tài sàn của anh đều là của em, em không cần lo những ánh nhìn dòm ngó hay việc tranh chấp gì cả, mọi thứ anh đều đã dọn dẹp.”
Phải, Quang Viễn đã làm mọi thứ, làm theo cách tàn độc nhất.
Anh đặt vào tay cô khẩu súng ngắn, Nguyệt Thiền giật mình muốn rút tay ra, liền bị Quang Viễn giữ lại:
“Hứa với anh, em phải sống thật tốt.”
Đây là điều anh bắt buộc phải thực hiện, là điều kiện ngày đó. Quang Viễn tự tay dùng tơ máu nối duyên hồng với cô, giờ đây nếu hai người muốn thoát khỏi nhau, chính Nguyệt Thiền phải tự tay giết chết Mạc Quang Viễn. Anh dùng sinh mạng cuối cùng của mình, cũng để đổi lấy tuổi thọ cho người mình yêu.
Quang Viễn sợ, những việc anh làm tiếp theo sẽ liên lụy đến cô, một nghìn năm, Nguyệt Thiền không thể chịu nổi, nghĩ thông rồi.
Quang Viễn ước, ước rằng mình có thể bên cô lâu hơn nữa.
Anh bắt ép cô cầm lấy súng, dí sát vào thái dương mình, Nguyệt Thiền liên tục lắc đầu, vô vọng vùng ra, quát Quang Viễn:
“Anh điên rồi, điên rồi, anh thả em ra, anh lừa em, anh hứa ở bên em mà.”
“Dừng lại đi, xin anh.”
Anh mỉn cười, hôn lên trán cô lần cuối, lời cuối cùng như muốn khiến cô nhói lòng:
“Phải sống tốt, vì anh, em là mãi mãi anh.”
“Không…”
“Pằng”
Thanh âm ám ảnh đó lại vang lên, Nguyệt Thiền bất lực nhìn người trước mắt, máu đỏ bắn tung tóe, vương lên khuôn mặt trắng nõn của cô. Mi mắt Nguyệt Thiền khẽ run, tầm nhìn bị che khuất.
Thân thể cô trở nên vô lực.
Ngày 28/12. 22:45 phút Quang Viễn ra đi, anh chết trong lòng người con gái mà mình yêu nhất.
Nguyệt Thiền ôm anh, không nói gì, trong ánh mắt chỉ là một màu đen tuyệt vọng, nước mắt cứ trào ra. Cô ôm anh, ôm thật chặt, khóc suốt bốn tiếng đồng hồ, mây mù kéo đến giăng kín khoảng trời, che đi ánh trăng lẫn các ngôi sao, Nguyệt Thiền xoa xoa mái tóc của Quang Viễn.
Hôn lên môi anh.
Nguyệt Thiền để anh ngồi trên ghế, cẩn thận đắp chăn cho thân thể đã lạnh cứng, cô bước đi. Nguyệt Thiền mở cửa, bên ngoài đã có người của Mạc gia, cô cười nói:
“Anh ấy ngủ rồi, mệt rồi.”
Tư Đình là người được Mạc Quang Viễn sắp xếp để chuẩn bị tang lễ cho anh, giúp Quang Viễn tạo ra một cái chết vì bị bệnh tim. Tư Đình nhìn theo bóng lưng gầy yếu của Mạc phu nhân, không nói gì, trong ánh mắt là sự thương cảm, anh bước vào phòng để xử lý thi thể theo sắp xếp của Quang Viễn từ trước.
Nguyệt Thiền vô hồn bước đi trên hành lang dài, cô mở cánh cửa lớn, chân trần bước đi trên nền tuyết đến đỏ. Tâm trí Nguyệt Thiền trống rỗng, cô nói:
“Rõ ràng là vừa mở lòng tiếp nhận, rõ ràng là đã hứa, sao lại thất hứa như vậy chứ.”
Nguyệt Thiền ngồi sụp xuống nền tuyết, vô thức ghi tên Mạc Quang Viễn trên nền tuyết, như thể in sâu cái tên này trong tâm trí. Cô thả mình, nằm trên tuyết lạnh, trong đôi mắt chỉ có sự vô hồn, Nguyệt Thiền cảm nhận rằng mình như sắp phát điên, không khóc nữa, cô nhắm mắt lại, ngủ một giấc, chìm sâu ở nơi mà có cả Quang Viễn lẫn Nguyệt Thiền.
1000 năm sau.
Nguyệt Thiền, một bác sĩ tâm lý tại bệnh viện trung tâm thành phố, dáng người nhỏ nhắn bước đi trong làn tuyết. Mái tóc dài buông xõa, cô bỗng giật mình, nhận ra chiếc ô đen đang nghiêng về phía mình, Nguyệt Thiền ngước mắt lên nhìn.
Trước mắt là một người đàn ông, cô nhìn sâu vào đôi mắt ánh xanh mang màu biển, cảm thấy thật quen thuộc, đột ngột lại rơi lệ. Người đàn ông cúi xuống, lau đi nước mắt đang lăn dài trên má Nguyệt Thiền, khóe môi khẽ cong, ánh nhìn dịu dàng dành cho cô:
“Đừng để bị lạnh.”
…-HOÀN CHÍNH VĂN-…