Nguyệt Thiền do dự vài lần, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi:
"Mẹ chồng chị, là người rất đáng sợ sao?"
Cô nhóc kia phải suy ngẫm hồi lâu, rồi mới nói:
"Đâu có đâu, em thấy bà chủ hiền hơn cậu chủ gấp nghìn lần luôn ý."
"Thế là cậu chủ đáng sợ lắm à?"
Lần này cô nhóc cẩn trọng hơn trước, ghé sát tai Nguyệt Thiền, chỉnh âm lượng về mức nhỏ rồi nói:
"Vâng, hai chữ đáng sợ cũng không diễn tả được hết đâu."
"..."
"Thôi, phu nhân cởi đồ ra đi, em chuẩn bị nước ở phòng bên rồi."
Nguyệt Thiền bước vào phòng bên, cô từ từ cởi những bộ đồ nặng nề, không chút do dự mà ngồi gọn trong bồn.
Bỗng cô nhóc lại đi vào, khiến Nguyệt Thiền bất ngờ.
"Sao em lại vào đây?"
"Em vô phục vụ phu nhân."
"Không cần, em đi ra ngay cho chị."
Nhìn thấy Nguyệt Thiền phản ứng dữ dội như vậy, cô nhóc cũng không nói gì thêm mà vội lẩn ra ngoài.
Nhìn người đã đi, Nguyệt Thiền mới thở phào một tiếng, cô nhìn hơi nóng bốc lên từ nước ấm.
Thư giãn vài phần, cô vu vơ suy nghĩ tới một chuyện.
[Hôn sự này cũng chỉ là sắp đặt, tình yêu càng không có, vậy thì sau này sẽ hòa ly đúng không nhỉ?]
[Chắc là vậy rồi, chỉ là phải tìm khoảng thời gian phù hợp mà thôi.]
Không gian đang được bao trùm bởi sự tĩnh lặng, đến một thanh âm nhỏ cũng không thấy.
Nhưng như vậy cũng không được lâu, trong lúc Nguyệt Thiền đang xoa nắn ngón tay của mình, thì cô nghe thấy tiếng bước chân.
Ngày càng một ngần, rồi cánh cửa của gian phòng này bỗng được mở ra.
Cạch.
Nguyệt Thiền chỉ nghĩ đơn giản rằng, người mở cửa chính là cô nhóc ban nãy, nên một lần nữa.
Nguyệt Thiền lên tiếng:
"Chị bảo không cần em giúp kia mà, em mau ra ngoài đi."
Thấy người đi vào không có lời nào đáp lại, Nguyệt Thiền mới hướng mắt nhìn theo, dù chỉ là qua rèm giấy mỏng.
Cô vẫn có thể nhìn thấy người này rất cao, không phải là cô nhóc ban nãy, trong lòng có chút nghi vấn mà lên tiếng:
"Ai vậy...Mạc Quang Viễn?"
Một giọng nói trầm, nhưng lại có sự dịu dàng nhất định vang lên:
"Chưa tắm xong sao?"
Nguyệt Thiền đoán đúng, chính là Mạc Quang Viễn.
"Sao anh lại vào đây như vậy chứ?"
Quang Viễn dựa lưng lên tường, anh không nhìn về phía cô, mà có nhìn cũng chẳng thấy được cô qua tấm rèm đấy.
Mày nhíu lại, Mạc Quang Viễn nói:
"Anh?"
"Ừm, anh cũng được, nhưng gọi chồng nghe hợp lý hơn đó, Vợ à."
Nguyệt Thiền không do dự, nếu muốn xưng hô như vậy, thì cô cũng thoải mái đáp ứng.
"Vậy chồng à."
"..."
Quang Viễn vui trong lòng, anh hạ giọng đáp.
"Chồng của em đây."
"Sao chồng vào đây?"
"Nếu có chuyện, thì nói ngoài kia chẳng phải sẽ hợp lý hơn bao nhiêu."
Quang Viễn đáp:
"Đợi em, nhưng ngoài kia rất lạnh, đợi trong này ấm hơn rất nhiều."
"Vậy thì, sao em có thể thay đồ được."
"Sao lại không? Tôi thay cho em cũng được mà."
Nguyệt Thiền lặng người vài giây, ngẫm nghĩ.
[Anh ta bị cái gì vậy?]
[Không phải là còn say đấy chứ.]
[Nhìn như là có ý đồ không tốt, hay là...anh ta đang đùa.]
Nguyệt Thiền cự tuyệt.
"Không cần đâu, nếu vậy thì sẽ khiến em cảm thấy không thoải mái."
"Anh...à...chồng, cứ ra ngoài đi."
Quang Viễn đúng thực chỉ muốn trêu, anh nhẹ nhàng nhấc từng bước mà rời phòng, trả lại sự yên tĩnh vốn có.
Nguyệt Thiền thấy thế, cũng nhìn một lúc rồi mới đứng dậy, vừa rời khỏi bồn.
Cô đã nhìn thấy một bộ quần áo gấp gọn đặt trên tủ thấp, cầm nó lên mà nhìn.
Nguyệt Thiền nói:
"Đây không phải đồ mà mình mang theo."
Nhưng Nguyệt Thiền không nghĩ nhiều, cô lau khô người, một thân trắng như tuyết được hiện rõ.
Nguyệt Thiền đầu tiên chính là mặc vào chân váy đen dài, rồi đến chiếc áo màu trắng tựa tuyết đầu mùa, thiết kế đơn giản nhưng lại sang trọng.
Cô nghĩ ngợi:
"Trời, con bé này, phải để mình tắm xong rồi mới tạo kiểu tóc cho mình mới phải."
Giờ đây, chân tóc Nguyệt Thiền đã ướt đi đôi chút, nhưng không quá nhiều.
Cô mở cửa bước ra, bên tai chính là giọng nói của Quang Viễn.
"Cuối cùng cũng xong rồi à?"
Nguyệt Thiền bị làm cho giật mình, cô nhìn theo hướng tiếng nói, thấy Quang Viễn đang dựa lưng lên mặt tường.
Trong tâm trí bỗng nảy lên một ý nghĩ, có hơi xúc phạm.
[Đúng là rất đáng sợ, giống hệt như oan hồn, cứ thình lình mà xuất hiện.]
"Xong rồi."
Nguyệt Thiền đi lên anh một bước, muốn đi giày.
Quang Viễn cũng từng bước lại gần cô hơn, bởi Nguyệt Thiền cảm nhận rõ ràng rằng anh đang ở ngay sau cô, rất gần.
Quang Viễn nhấc cánh tay của mình lên bờ vai mềm yếu của Nguyệt Thiền, giống như đang ôm cô từ đằng sau, tay anh cầm lấy cổ áo cô muốn làm gì đó.
Nguyệt Thiền muốn vùng ra, nhưng sức cô không đủ.
"Mạc Quang Viễn, làm cái gì vậy?"
Quang Viễn thấy Nguyệt Thiền phản ứng mạnh như vậy, anh mới ghé sát tai cô mà nói.
Thứ hơi ấm thoáng nhẹ qua tai Nguyệt Thiền, không rõ lý do vì sao mà làm cho tim cô đập mạnh.
"Nơ áo, để anh thắt cho, nghĩa vụ của một người chồng mà thôi."
"Yên lặng, đừng quẫy.".