Muôn Trùng Nghìn Dặm

"Vì sao con khóc?" 

Đây có phải là bụt trong truyện cổ tích không? Đến ban cho cô mấy điều ước? 

Hạc liền lập tức nín khóc, trong lòng chờ mong. Cô suy ngẫm nếu bụt hỏi cô có điều ước gì, cô sẽ trả lời ngay câu đầu tiên – "Con muốn có thêm 1,000 điều ước nữa." 

Sau đó cô lại nghĩ 1,000 điều hình như có hơi ít, Hạc cắn rứt tự hỏi có nên nâng lên thành 1,000,000 điều không. Như thế thì có quá đáng không? Bụt có giận không? 

"Vì sao chị khóc?" – Trong lúc cô tơ tưởng, Bụt lại lặp lại câu hỏi này một lần nữa. Bất quá giọng Bụt hình như trẻ hơn so với lúc nãy, còn trầm hơn nữa. Mà hình như bụt gọi cô là chị. Mẹ cô có phải thánh nhân đâu. Cô từ khi nào có người em tên Bụt? 

Có chỗ nào đó hình như không đúng, Hạc choàng mở mắt, ngồi bật dậy. Vì quá bất thình lình, cô không ngờ trước mắt lại có một người đang dán mặt lại gần. Thế là trán Hạc va mạnh vào trán người kia, kêu một cái bốp oanh liệt giòn giã. 

Cả hai cùng ôm trán gập người xuống rên rỉ than đau. 

Hạc đau đến muốn chảy nước mắt, còn chưa định thần được chuyện gì thì đã nghe tiếng nạt - "Đầu chị làm bằng cái quỷ gì thế hả? Đau chết được." 

Giọng nói quen thuộc này khiến cô không thể không sững người, quay sang trợn mắt nhìn tên tóc đỏ đang ngồi ở một bên giường cô ôm trán xuýt xoa không ngừng. 

"Kim San? Sao cậu lại ở đây?" 

San quay sang trừng mắt nhìn cô bằng vẻ oán hận quen thuộc – "Chị còn dám hỏi tôi câu này?" 

"Sao không? Đây là phòng tôi, ai cho cậu vào?" – Không lẽ hắn bẻ khoá cửa sổ nhà cô. Cô nhìn ra thấy song sắt cửa sổ vẫn y nguyên. Lẽ nào hắn biết thuật di hình? 

"Bạn chị mở cửa cho tôi vào." – San lại đọc suy nghĩ trả lời câu hỏi của cô. 

Cô thật sự bó tay với Mây. Không chừng mai mốt Mây còn giao luôn chìa khoá nhà cho hắn. Hai người họ rốt cuộc có nói chuyện gì mà tin tưởng nhau đến thế không biết. 

Mây và San? Cô chợt liên tưởng tới một bài hát ngày trước rất nổi "Chuyện tình mây và núi". Nhất thời tự hỏi hai người này có phải bén duyên rồi không? 

Có lẽ đọc được suy nghĩ của cô, San nói - "Chị ấy nói có việc phải ra ngoài rồi." 

Hạc lập tức đen mặt, lại còn để cô ở nhà một mình với động vật nguy hiểm chết người như hắn. Mây đúng là bạn tốt không để đâu cho hết. Cô tự nhủ với lòng sau này nhất định phải làm một cái khoá cửa phòng, một mình giữ chìa khoá không đưa cho ai, kể cả Mây. 

Thấy Hạc hết nheo lông mày bên trái, lại nhướng lông mày bên phải, San đưa tay búng vào trán cô. Vốn lúc nãy cụng đầu với hắn đau muốn chết, tên này lại còn búng vào chỗ đau của cô, Hạc a lên một tiếng rõ ro, gào lên – "Cậu làm gì thế? Biết đau hay không?" 

"Tôi còn chưa hỏi tội chị." – Hắn trừng mắt nhìn cô – "Có biết hôm nay là ngày gì không?" 

"Ngày gì?" 

"Lần trước chị gọi đến nói cái gì rốt cuộc có nhớ hay không hả?" 

Hạc ngẩn người. Nghe hắn nói cô chợt nhận ra hôm nay là thứ bảy. Sau đó nhìn đồng hồ trên bàn, đã 11 giờ trưa. Cô nhanh chóng hiểu ra. Cô hẹn hắn xong lại không xuất hiện, chẳng trách tên này lại chạy đến nhà tìm cô. 

Hạc bị hắn nhìn, trong bụng một bồ tội lỗi. Tuy rằng cô vẫn không hiểu vì sao lại phải hẹn nhau ở Đầm Sen, nhưng dù gì đã hứa rồi mà không giữ lời, cô không khỏi tự trách mình – "Xin lỗi cậu, tôi..." – Cô cố gắng nghĩ ra một lý do gì đó cho hợp lý, nhưng mà San đang ở sừng sững trước mặt cô như thế, cô đành thành thật khai báo – "Tôi...quên." 

Nói xong Hạc nhắm mắt rụt cổ. Đối với cái núi lửa lúc nào cũng sẵn sàng bùng nổ là hắn, cô không tin mình nói xong câu này sẽ không oanh liệt hy sinh. Nhưng mà một lúc sau cũng không có động tĩnh gì. Hạc he hé mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn thở dài nói – "Tôi chờ chị 2 tiếng đồng hồ, gọi điện thoại thì chị không bắt máy, tôi còn tưởng chị gặp chuyện trên đường đi." 

Hạc cảm thấy chân tay hơi run, đối với mấy lời quan tâm của hắn còn cảm thấy khiếp sợ hơn là thấy hắn nổi giận. Trong lòng cô nghĩ không biết hắn đang tính toán âm mưu gì, có phải chờ lúc cô không phòng bị rồi tung một chưởng không. 

Cô cẩn trọng hỏi – "Cậu không giận tôi ư?" 

"Muốn chọc tôi nổi điên lắm sao?" – Hắn trừng mắt nhìn cô. 

"Không có." - Hạc lắc đầu nguầy nguậy. Nhân lúc hắn chưa phát khùng với cô, Hạc liền lên tiếng – "Dù sao thì cũng gặp nhau rồi, không cần đến Đầm Sen cũng được. Tôi chỉ cần đưa cho cậu một thứ thôi." – Vừa nói cô vừa leo ra khỏi giường, cũng không để ý bộ dáng mặc áo ngủ đầu tóc bù xù của mình ra sao, chạy tới mở túi xách lấy ra một bọc giấy đưa cho San. 

Hắn không nhận, cảnh giác nhìn cô – "Cái gì đây?" 

"Tiền viện phí của cậu trả giúp tôi." – Hạc đáp – "Cậu cầm đi, cảm ơn cậu hôm đó đã chăm sóc tôi." 

San nhìn cô - "Người đưa chị vào bệnh viện là tôi. Vốn bệnh tình của chị không cần phải đến bệnh viện, chẳng qua do tôi, ừm, rảnh rỗi sinh nông nổi. Cho nên chị không cần trả lại."

"Cho dù cậu nói gì, người nhận điều trị vẫn là tôi." – Cô vừa nói vừa ấn cọc tiền vào tay hắn. 

Hắn nhìn cô một lúc sau đó nói – "Tôi sẽ nhận, nhưng có một điều kiện." 

"Điều kiện gì?" – Cô hỏi 

Hắn giơ lên hai mảnh giấy. Hạc nhìn kỹ mới thấy hình như là hai tờ giấy vào cổng Đầm Sen. San nói – "Vé vào cổng hôm nay tôi đã mua rồi. Hôm nay nếu chị tới Đầm Sen với tôi, tôi sẽ nhận cái này." 

Thấy cô ngẩn người, hắn hỏi – "Cool?" 

Cô chợt nhớ đến một bộ phim Hàn Quốc gần đây mà Mây đã xem, hình như tên là "Kill Me, Heal Me". Cô không coi nhưng biết được rằng nữ chính trong phim cũng dùng khẩu khí "Cool?" này để hỏi được không. 

Lý do cô biết chính là vì Mây coi xong bộ phim này, suốt một tháng hỏi cô cái gì cũng "Cool?" khiến cô thấy buồn cười. 

Hạc lúc đầu chỉ đáp – "Ừ" hoặc - "Biết rồi." 

Mây liền nhảy dựng lên, nói – "Sai rồi sai rồi, cậu phải trả lời là "Cool!" mới đúng." 

Thế là cô đành một Cool hai Cool theo chỉ dạy. 

Tuy Hạc không hiểu lắm Đầm Sen thì có liên quan gì tới chuyện hắn nhận tiền của cô hay không, nhưng cô vẫn nhìn hắn gật đầu – "Cool." 

[....] 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui