Trần Uyển Ước sắp bị người này làm choáng váng.
Giúp anh làm chuyện đó khiến cô rất mắc cỡ, làm xong rồi thì Trần Uyển Ước chỉ muốn chui xuống đất luôn, tiếc là không có đất cho cô chui vào, chỉ có chăn nệm thôi.
Nếu cô bắt chước như con đà điểu, cúi đầu không quan tâm*… anh cũng không bỏ qua cô đâu.
* Người ta nói rằng đà điểu sẽ vùi đầu vào cát khi muốn thoát khỏi nguy hiểm, nhưng mình nó vẫn lộ ra ngoài.
Biệt thự cách âm rất tốt, lúc mới về, cả người Trần Uyển Ước tràn đầy vẻ mệt mỏi khiến bà vú nghĩ rằng cô cạn kiệt sức lực, lên lầu rửa mặt nghỉ ngơi một chút.
Ai ngờ.
Hai vợ chồng không quan tâm cục cưng mà….
Sau khi kết thúc, hai người sửa soạn đơn giản rồi đi xuống lầu.
Điều khiến Trần Uyển Ước cảm thấy thần kỳ đó chính là dù lâm trận có mạnh mẽ bao nhiêu, một khi xuống giường, tên cún cỏ này vẫn luôn lịch sự nho nhã, nét mặt ung dung thản nhiên, bình tĩnh, còn cô thì tóc xù cả lên, người cũng mệt nhừ.
Lúc cùng đi xuống lầu, Trần Uyển Ước cắn răng nghiến lợi: “Hạ Kỳ Sâm.”
“Ừ.”
“Lần sau mà em còn làm chuyện đó với anh trước giờ cơm tối nữa thì em không phải là người.”
“Chuyện gì?”
“… Cút.”
Trần Uyển Ước muốn đấm anh một đấm cho anh im miệng luôn.
Là cáo già thành tinh mà còn cố tỏ vẻ với cô? ? ? Không biết “chuyện đó” là chuyện gì? Giả bộ mình là cậu con trai thuần khiết à?
Mới vừa rồi cô còn đích thân trải qua, anh không chỉ biết mà còn ….
hiểu sâu nữa là.
Ở dưới lầu, nhờ bà vú chăm sóc, cục cưng đã sớm ăn xong.
Không biết Nhất Nhất giống bố hay giống mẹ mà tiếng khóc ré lên ồn như sấm.
Đứa nhỏ còn khóc rất bất thường, cậu nhóc khóc nhiều lần làm người lớn tưởng rằng cậu khó chịu ở đâu đó, bị bệnh hoặc đi tiểu ướt quần, kết quả sau khi đi bệnh viện kiểm tra thì báo cáo cho thấy cơ thể cậu nhóc vẫn khỏe mạnh bình thường.
Ngoại trừ thói quen thích là khóc thỉnh thoảng không giải thích được này, những mặt khác vẫn tương đối ổn.
Trừ lúc bú đêm, mấy tối khác cậu vẫn ngủ ngon lành, không thức dậy bất chợt.
Cậu nhóc không kén ăn không lộn xộn, mấy bà vú cũng đỡ lo.
Trần Uyển Ước xuống lầu chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếng khóc của con mình bên kia.
Cô chạy qua, nghi ngờ nhìn nhóm vú em, “Sao nó khóc vậy?”
Mấy bà vú nhao nhao bày tỏ rằng nãy giờ cậu chủ nhỏ còn bình thường lắm, không biết thế nào mà thấy bố mẹ là lại khóc ré lên.
“Vậy chắc chắn là tại bố nó rồi.” Trần Uyển Ước kéo vạt áo người đàn ông, nghiêm túc nói, “Anh làm con khóc kìa, mau đi dỗ con đi.”
“Ai nói, hồi nãy anh chăm con nó còn vui vẻ lắm, nó thấy em nó mới khóc đó.”
“Hửm? Anh nói gì?”
“Anh nói anh đi dỗ con.”
Kịp thời kết thúc chủ đề ai làm con khóc, Hạ Kỳ Sâm tiếp tục thực hiện nghĩa vụ của một người bố bỉm sữa, anh ôm cục tròn nhỏ ra khỏi nôi, cúi đầu nhìn gương mặt xinh xắn, đại khái hiểu một chuyện.
Con nó khó dỗ như vậy là tại giống mẹ.
Đáng yêu thế này không khó dỗ mới lạ.
Nhờ bà vú nói một vài cách dỗ con, Hạ Kỳ Sâm thử làm trong năm phút, kết quả cũng vô ích.
Trần Uyển Ước ở bên cạnh cũng gấp gáp.
Nhóc con cứ khóc nữa thì chuyện kia sẽ lộ mất.
Khi Trần Uyển Ước còn nhỏ, cô cũng là một đứa nhỏ khó chăm, mẹ Hạ sinh cô xong thì không dám sinh đứa thứ hai nữa.
Chuyện này tuyệt đối không thể cho chó cỏ biết.
Nhất định phải để anh cảm thấy đứa nhỏ giống anh.
“Cục cưng thích bơi lội, hay là ông chủ cho cậu vào hồ bơi đi.” Bà vú đề nghị.
Từ khi vừa sinh ra, Nhất Nhất đã thích nước, chơi vui vẻ lắm.
Bọn họ còn chưa bồng cục cưng vào hồ bơi thì cậu nhóc đột nhiên dừng khóc.
Đứa nhỏ vùi đầu trong lòng bố, mắt to lấp lánh sáng, sau một lát thì toét miệng cười.
Mọi người nhìn theo hướng cậu nhóc nhìn, có một con Golden đang nằm giữa thảm.
Trẻ con có sức đề kháng yếu, chú chó biết chủ nhân không cho nó đến gần cậu chủ nhỏ, thế nên nó không chạy qua, chỉ ngồi ở đâu đó xa xa nhìn.
Chú chó rất tò mò nhưng nó cố kìm lòng hiếu kỳ xuống, lần gần đây nhất nó có ngồi cạnh cửa sổ để nhìn cậu chủ nhỏ ngủ say.
“Cậu chủ nhỏ thích chó.” Bà vú suy đoán, “Hèn gì lúc trước tôi dỗ cậu cũng đột nhiên dừng khóc, thì ra là tại thấy chó.”
Dù cách một khoảng nhìn chó lớn, cục cưng cũng thấy thích, một đứa trẻ một con chó hiếu kỳ nhìn đối phương.
Cậu nhóc không khóc nữa, cả nhà đều vui mừng.
“Chồng.” Trần Uyển Ước đi tới, không khỏi thở dài nói, “Anh nhìn kìa, chó còn biết chăm em bé hơn anh.”
Hạ Kỳ Sâm thờ ơ dùng ánh mắt thâm sâu nhìn cô, “Em biết chăm không?”
“Em là mẹ đương nhiên biết rồi!”
“Vậy được, em ôm con đi.”
Vừa nói, Hạ Kỳ Sâm đã cho cục cưng nằm vào lòng mẹ nó.
Làm mẹ nhưng số lần cô chăm con còn không nhiều bằng bố nó, Trần Uyển Ước không biết cách chăm, cách ôm con cũng không chuẩn bằng Hạ Kỳ Sâm.
Vừa nãy cậu nhóc khóc, bây giờ hơi ổn hơn một chút nhưng chưa ổn định, có thể khóc lại bất cứ lúc nào, Hạ Kỳ Sâm giao con cho cô ôm có phải vì… Muốn chọc ghẹo cô không?
Nhưng cục cưng đã vùi trong lòng cô, Trần Uyển Ước chỉ đành nhắm mắt, tiếp tục ôm.
Năm giây sau, cục cưng không khóc.
Nửa phút sau, cục cưng vẫn không khóc.
Hai phút sau, cậu nhóc lại cười khanh khách.
Hạ Kỳ Sâm: “…”
Sao lại không giống trong tưởng tượng nhỉ!
“Mẹ ~ ”
Cậu nhóc nằm vùi trong lòng cô, bập bẹ kêu một tiếng.
Tiếng kêu vừa nhỏ vừa mềm, tim cô mém chút nữa là tan chảy.
Con trai bảo bối giỏi quá đi, hiểu tiếng lòng của mẹ nữa chứ.
“Gì đây?” Hạ Kỳ Sâm nhíu mày, “Nãy giờ nó có thế này đâu.”
“Ây, con trai em đương nhiên là mến mẹ nó rồi, chậc.” Trần Uyển Ước đắc ý, không nhịn được nhéo khuôn mặt con trai, “Sau này mẹ rảnh sẽ về nhà chơi với con nhá, không thèm chơi với bố xấu con nhỉ.”
Cái câu “không thèm chơi với bố xấu” là nhắc lại chuyện vừa diễn ra trên lầu.
Vợ chồng già rồi còn chơi cái gì, chăm con còn hay hơn.
“Uyển Uyển, em không được thiên vị.” Hạ Kỳ Sâm nghiêm túc đề nghị, “Phải phân chia thời gian hợp lý.”
Ngoại trừ thời gian để làm việc, cô còn phải nghỉ ngơi, giải trí và chăm con, cũng phải có không gian riêng của hai người chứ.
“Ừ hử, để xem tâm trạng dã, em vẫn muốn chơi với con trai nhiều hơn.” Trần Uyển Ước nói nhỏ, “Anh không thấy con vừa thấy em đã cười sao?”
“Nó thấy chó cũng cười vậy.”
“…”
Trần Uyển Ước yên lặng.
Lại yên lặng.
Ba ngày không ngủ ghế sa lon nên Hạ Kỳ Sâm nhớ mùi rồi phải không?
****
Giống như suy nghĩ của Hạ Kỳ Sâm, giữa bố con có tồn tại một sợi dây liên kết đặc biệt nhưng giữa mẹ con hiển nhiên lại gần hơn một ít.
Từ khi cô biết cách để dỗ con, Trần Uyển Ước dành nhiều thời gian hơn chơi với Nhất Nhất.
Dù bận rộn đi nữa nhưng cũng không thể lơ là con cái.
Cuối tuần, cô đẩy cậu nhóc đi tới tiệm cà phê mèo.
Mỗi lần bà Hạ và cậu chủ nhỏ ra ngoài là từ trên xuống dưới lớp lớp có người đi theo làm bà vú, bảo vệ.
Vào tiệm thì bảo vệ ở bên ngoài, bà vú theo vào chăm sóc cậu nhóc.
Bởi vì có lúc Trần Uyển Ước sẽ hơi lơ là không cẩn thận, bà vú nhất định phải chăm cho trọn vẹn.
Để một mình bà chủ đưa con ra ngoài thì chẳng khác nào dắt con đi bộ mà đẩy xe rỗng vậy.
Trước khi đi, Hạ Kỳ Sâm nghiêm túc hỏi cô, không dẫn anh theo thật à.
Cô trả lời, không.
Cô và Thu Đường uống trà chiều, dẫn anh theo làm gì.
Chuyện kinh doanh của tiệm dần ổn định, khuôn mặt Thu Đường cũng hồng hào, sáng sủa hơn nhiều.
Sau thời gian cơm trưa, trong tiệm không có khách, Thu Đường dọn rửa sạch sẽ rồi lại nhìn ngó đứa trẻ trong xe đẩy, cảm khái một câu: “Đáng yêu quá à.”
“Bây giờ tớ mới biết chăm con khổ cực đến thế.”
“Hả? Khổ cực chỗ nào?”
“Là…” Bảo Trần Uyển Ước kể ra nhưng cô lại không kể được.
Bình thường tã của cục cưng đều có bà vú thay, tắm cũng là các bà ấy làm, hình như cô không cực khổ gì cả.
So với cuộc sống tự do tự tại chỉ có hai người, có thêm một cậu nhóc thì rõ ràng mỗi ngày nặng thêm một phần trách nhiệm.
“Không sao đâu, cục cưng lớn thêm một xíu là ổn.” Thu Đường cười nói, “Chờ lúc cậu nhóc đi học, thời gian sẽ thư thả hẳn ra.”
Hai người thuận miệng trò chuyện mấy câu, chẳng biết từ lúc nào ngoài cửa có khách tới.
Thu Đường ngẩng đầu, chuẩn bị lên tiếng chào, sắc mặt thoáng ngơ ngẩn.
Hơi kinh ngạc nhưng lại thấy có vẻ hợp lý, người đàn ông nào đó quen đến nổi không thể quen hơn được nữa.
Chẳng biết tại sao, lúc ở chung với cô, Từ Nam Chung lịch sự lạnh lùng, nhưng bây giờ lại… mặt dày hơn, cứ thỉnh thoảng sẽ qua đây một lần.
Trần Uyển Ước nghĩ câu trả lời là, gần chu sa thì đỏ, gần mực thì đen, Từ Nam Chung bị lây tính cách của anh em tốt rồi.
Bây giờ, người anh em tốt đó cũng đang đi tới.
Cứ như đây là chuyện đương nhiên.
“Uyển Uyển.” Tới đã tới rồi, Hạ Kỳ Sâm nham hiểm cười nhạt, “Trùng hợp quá.”
Trùng hợp cái đầu anh, anh cố ý tới thì có.
“Anh đi với bạn.” Hạ Kỳ Sâm mặt dày ngồi xuống đối diện cô, “Không ngờ em cũng ở đây.”
Trần Uyển Ước: “… Da mặt dày ba thước không phải chỉ trong một ngày*.”
*Từ câu “băng dày tới ba thước, không phải do một ngày tuyết rơi gây ra”, đó là một ẩn dụ mà sự hình thành của một hoàn cảnh nào đó là kết quả của một thời gian dài ấp ủ và tích tụ.
Sẽ là một ngày cuồi tuần bình lặng cùng bạn bè nếu không có sự xuất hiện của anh ở đây.
Khóe mắt cô liếc nhìn Từ Nam Chung ở cách đó không xa, cũng hiểu rằng dù Hạ Kỳ Sâm không tới thì cô và Thu Đường cũng không tận hưởng ngày cuối tuần được.
Chó không chỉ có một con.
Mặc dù Từ Nam Chung ngồi lặng yên ở một cái bàn khác, không làm gì cả nhưng chung quy vẫn khiến người khác cảm thấy anh ta có mục đích.
Hôm nay trong tiệm lại không có cậu trai cún con kia nữa.
Trần Uyển Ước nghi ngờ chó cỏ muốn bảo cô lánh đi để tạo cho Thu Đường và Từ Nam Chung một cơ hội.
Cũng may có một người khách nam bước vào tiệm.
Người đó khoảng tầm ba mươi tuổi, nhìn có vẻ như không tới để chơi với mèo.
Quả nhiên, chỉ thấy anh ta đi tới trước quầy, yêu cầu pha một ly cà phê mang đi.
Thu Đường chuẩn bị bận rộn, người khách nam lại cười hì hì hỏi: “Ở đây mua cà phê có tặng bà chủ không?”
Từ lúc mở tiệm tới giờ, đây không phải lần đầu tiên Thu Đường bị trêu đùa, nhưng chọc thế này thì vẫn là lần đầu.
Cô lắc đầu, “Không tặng.”
Người khách càng cười trắng trợn hơn, “Thế mua cái gì thì được tặng?”
Bỏ mấy mươi đồng tiền ra mua cà phê còn đòi hỏi.
Cách đối phương trêu đùa vừa rõ ràng vừa mờ ám, Thu Đường không thể nổi giận, chỉ có thể hít một hơi, gằn từng chữ trả lời: “Mua cả quán cà phê mới tặng.”
Mua toàn bộ cà phê trong tiệm không ít, người khách tưởng cô dễ bắt nạt, không nghĩ câu trả lời lại nghiêm túc cứng nhắc, anh ta mắc cở, khi cà phê pha xong rồi, anh ta bỏ đi ngay.
Người khách vừa đi, trước quầy lại có người đứng, hơn nữa còn chìa một tấm thẻ vàng tới.
Thu Đường kinh ngạc nhìn tấm thẻ và chủ nhân của nó, “Anh muốn mua gì?”
Từ Nam Chung: “Cả quán cà phê.”
“?”
“Em vừa nói mà, mua cả quán được tặng bà chủ.”