Muôn Vàn Cưng Chiều


Thật đáng khen cho câu bố không bán được bao nhiêu tiền.
Hạ Kỳ Sâm vừa mới xuống lầu nghe được câu này, cảm giác mình phí công nuôi một đứa con vô ơn.
Sớm biết như vậy thì lúc đầu không đẻ ra nó rồi, đều là đàn ông nhưng không đứng cùng một chiến tuyến.

Lúc ở cạnh bố hoặc là muốn thứ gì thì bố tốt bố tuyệt vời, nhưng đến trước mặt mẹ thì bố “không bán được bao nhiêu tiền”.
Trần Uyển Ước nhìn đứa con trai đang bám chân mình, không biết làm sao, “Nhất Nhất, chúng ta không thể nói bố như vậy, sao bố lại không đáng tiền chứ.”
Vân Từ: “Vậy bán bố được bao nhiêu tiền ạ? Có đủ mua đồ chơi không mẹ?”
Trần Uyển Ước: “Cái này… hình như không đủ.”
Vân Từ: “Vậy chúng ta không bán nữa ạ, lỡ bán bố rồi, con vừa không có đồ chơi vừa không có ai chơi với con.”
Trong mắt cục cưng Vân Từ, tuy bố không tốt bằng mẹ nhưng cũng rất đáng giá tiền, không thể nói bán là bán được, hơn nữa cậu rất yêu bố mình.
Từ nhỏ bố mẹ đã dạy cậu phải biết sống nhường nhịn, lễ phép, có hiếu với người lớn, biết chia sẻ, cho nên mỗi lần khi bị mẹ bắt ăn cà rốt mà mình không thích nhất, cậu luôn thân thiện, hào phóng chia cho bố, gia tăng tình cảm bố con.

Nếu không có bố, sẽ không có ai giúp cậu tiêu thụ cà rốt….
Lúc ăn tối.
Nhìn hai bố con ngồi ở đối diện, Trần Uyển Ước thuận miệng nhắc một câu, “Mẹ phải đi dự thi trong vòng hai tháng, hai bố con ở nhà nhớ tự chăm sóc mình.”
Hạ Kỳ Sâm hơi ngừng lại: “Hai tháng?”
“Đúng.”
“Sao lại lâu thế?”
Cô nhún vai, “Thủ tục đã lo xong hết cả, hai tháng là coi như ngắn rồi, trừ những chuyện bất khả kháng thì hai tháng là hợp lý rồi, vũ đoàn cũng phải chuẩn bị đầy đủ hết.”
Hạ Kỳ Sâm không lên tiếng.
Vân Từ bỉu môi, “Nhưng mẹ không có ở đây, không có ai kể chuyện cổ tích cho con nghe.”
Trần Uyển Ước: “Không phải còn có bố sao?”
Vân Từ: “Bố kể chuyện dở lắm, còn hung dữ với con nữa.”
Hạ Kỳ Sâm: “Con nói bậy.”
Vân Từ: “Mẹ nhìn đó, bố lại dữ với con.”
Trời mới biết giọng anh đã dịu dàng rất nhiều rồi, rõ ràng là đứa nhóc này cố ý lừa bịp anh.

Hơn nữa, anh cũng không hy vọng rằng Trần Uyển Ước sẽ về phe mình.
Nhưng mà lần này bởi vì phải đi nên cô không so đo gì nhiều, xoa trán, dáng vẻ không yên tâm, “Hai bố con như vậy mẹ cũng không yên tâm đi.

Chồng, anh cảm thấy mình có thể chăm sóc được Nhất Nhất không?”
“Được.”
“Anh chắc không?”
Trần Uyển Ước không mong mình vừa đi, hai bố con đã lật tung căn nhà lên, chờ lúc cô về, Vân Từ tới bệnh viện nhi kiểm tra lại thấy sức khỏe không đủ tiêu chuẩn.

Cô không giỏi chăm con lắm, chỉ đành cố gắng hết mức bảo đảm con mình khỏe mạnh.
Dĩ nhiên, Hạ Kỳ Sâm cũng không khá hơn cô bao nhiêu.
“Không có vấn đề.” Hạ Kỳ Sâm sảng khoái đáp ứng, “Nhà mình còn có nhiều bà vú như vậy, em yên tâm đi.”
“Vậy lúc bận rộn công việc anh cũng đừng bỏ quên mất con.”
Trong khoảng thời gian này, hai vợ chồng đều bận bịu với công việc, chỉ có sau khi tan làm mới rảnh chơi với con.

Vân Từ còn nhỏ, nếu như bố mẹ không dành ra thời gian nhất định bầu bạn cùng trẻ thì con nó sẽ gặp bất lợi khi phát triển và cả trong tương lai, thế nên thỉnh thoảng Hạ Kỳ Sâm sẽ đẩy công việc qua một bên, không được nữa thì ở nhà xem báo cáo.
Trần Uyển Ước đi thi có nghĩa là anh phải dành gấp đôi thời gian ra chơi với con trai.

Việc này hiển nhiên không được.

Nếu vậy Hạ Kỳ Sâm chỉ đành mang con đến công ty để chăm.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Uyển Ước vẫn không yên lòng khi giao đứa con bảo bối cho bố nó.

Cô gọi bà vú mà mình tín nhiệm nhất tới nhà, mỗi ngày ghi chép lại từng hoạt động của hai bố con, còn cấm không cho làm vài chuyện.

Có như thế cô mới yên tâm.
Căn dặn xong thì cũng đến lúc cục cưng phải đi ngủ.

Lúc lên lầu, Trần Uyển Ước đề nghị Hạ Kỳ Sâm: “Anh kể chuyện cho con trai nghe trước khi ngủ đi.”
Lúc cô không có ở nhà, Hạ Kỳ Sâm phải giống như một người kể chuyện thực thụ vậy, làm sao mà phải có sức hấp dẫn mới được.

Để bảo đảm Hạ Kỳ Sâm có thể làm được, Trần Uyển Ước quyết định ở bên cạnh nhìn thử.
Phòng của Vân Từ được sửa lại từ căn phòng công chúa khi trước, đổi màu hồng thành màu xanh da trời, đồ đạc không thay đổi quá nhiều, đều ấm áp, gần gũi với trẻ em, giống như đang đi chơi ở công viên Disney vậy.

Hai vợ chồng đi vào phòng ngủ của cục cưng, chia ra ngồi hai bên giường, khuôn mặt của hai người rất nghiêm túc khiến Vân Từ bị dọa sợ, “Mẹ… ?”
“Tối hôm nay ba sẽ kể chuyện cho con nghe.”
“Nhưng mà…”
Vân Từ chớp chớp đôi mắt to.
Cậu cũng không có ngây thơ quá như người lớn nghĩ, bao lớn rồi lại còn phải nghe kể chuyện trước khi ngủ, cậu quấn lấy Trần Uyển Ước đòi kể chuyện là vì muốn mẹ chơi với cậu nhiều hơn mà thôi.

Bây giờ đổi lại người kể chuyện là ba, thà chơi trò chơi còn hơn nghe kể chuyện.
Khi nhìn thấy Hạ Kỳ Sâm là cậu chẳng muốn ngủ chút nào.

Hơn nữa bố cậu còn kể chuyện hết sức cũ rích, ấu trĩ lại nhàm chán.
Hạ Kỳ Sâm: “Trước kia, có một người nông dân làm búa rơi xuống nước…”
Vân Từ trợn đôi mắt to như hạt trân châu đen lên nhìn, “Con chưa buồn ngủ.”
Hạ Kỳ Sâm: “Trong rừng rậm, có một con rùa đen và một con thỏ…”
Vân Từ: “Vẫn chưa buồn ngủ ạ.”
Nếu như không phải tại vợ cứ ngồi đối diện trông chừng như thầy quản sinh thì có lẽ Hạ Kỳ Sâm đã dạy dỗ con trai một trận rồi.

Con thỏ nhỏ chết bầm này đâu phải không ngủ được, nó chỉ ỷ vào có mẹ mà ăn hiếp bố thôi.
“Nhất Nhất.” Hạ Kỳ Sâm khép sách lại, “Con không buồn ngủ thật sao?”
Vân Từ: “Vâng ạ.”
Hạ Kỳ Sâm: “Được, bố đổi câu chuyện khác.

Trước kia, có một con thỏ con rất ham ngủ, thỏ bố rất lo lắng, không muốn cho con trai ngủ nên thỏ bố đã nói với cậu, nếu như con không ngủ, bố sẽ thưởng cho con một củ cà rốt.”
Dừng một chút, anh nhìn cậu con trai vừa nghe xong chuyện thì rụt đầu vào chăn, giọng dịu dàng như bố ruột, “Nhất Nhất có muốn được thưởng không?”
Vân Từ: “… Không ạ, con buồn ngủ rồi.”
Cậu không muốn ăn cà rốt.
Cuối cùng, cậu nhóc chìa tay ra, kéo lại chăn, ngoan ngoãn nhắm mắt…
Hạ Kỳ Sâm không giỏi dỗ con nít nhưng lừa bịp thì ngược lại rất hay.

Lúc đi, Trần Uyển Ước vẫn không yên tâm, ngàn lần dặn dò.
Trước khi đi, cô vừa ôm lại vừa hôn con trai, từ khi sinh con ra đến giờ, đây là lần đầu tiên mẹ con hai người cách xa, không nỡ.
“Mẹ yên tâm đi ạ.” Vân Từ hôn lại vào mặt Trần Uyển Ước, “Con sẽ chăm sóc bố thật tốt.”
Hạ Kỳ Sâm đứng một bên trầm mặc.

Sinh con trai có ích lợi gì, chiếm đoạt vợ ông lại còn muốn cướp lời thoại của ông nữa.
Dặn dò xong, Trần Uyển Ước sửa soạn chút rồi định đi, nhưng Hạ Kỳ Sâm có vẻ như không tính tạm biệt cô, cứ dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu quan sát cô.

Trần Uyển Ước không kiềm được nhìn quần áo mình, sau đó lại lôi một cái gương nhỏ ra, “Sao thế, môi son dính vào răng em à?”
“Có phải em quên làm gì rồi đó không?”
“Làm gì?”
“Em đoán xem.”
Trần Uyển Ước mất một lúc vẫn không đoán được anh định nói gì, thấy thời gian không còn sớm, cô gấp gáp lên đường, lúc này lại nhận được điện thoại hối thúc, Trần Uyển Ước nào có thời gian đoán tới đoán lui, thế là cô xoay người rời đi.
“Sắp rồi… Đang trên đường.” Cô giả bộ nói, “Mọi người đến đông đủ hết chưa…”
Lúc nghe điện thoại, eo cô đột nhiên bị người ta ôm lấy từ phía sau, giọng nam trầm thấp vang lên: “Uyển Uyển.”
“Hả… ?”
“Anh sẽ giúp em chăm sóc con trai, nhưng em cũng phải tự chăm sóc mình nữa.”
“Được.”
“Anh nói nghiêm túc đấy.”
Không biết làm sao mà đột nhiên anh lại nói chuyện với cô bằng tông giọng ân cần lại nghiêm túc này, Trần Uyển Ước thấy không quen.

Sau khi cúp điện thoại, cô cũng xoay người trao cho anh một cái ôm, “Vâng, em biết rồi.”
Anh sợ cô không chăm lo được cho bản thân mình nên đã chuẩn bị sẵn sàng, cho hai người giúp việc đi theo qua đó.

Nhưng dựa vào tính tình của Trần Uyển Ước, họ chỉ có thể giúp cô cầm đồ.

Mọi người trong vũ đoàn được chăm sóc thế nào thì cô cũng y như vậy, không có gì khác biệt.
Trần Uyển Ước lo cho con trai, còn anh thì lo cho vợ ở nơi lạ nước lạ cái.
Đưa cô lên xe, Hạ Kỳ Sâm thản nhiên nói mấy chữ: “Một tháng sau, anh chờ em.”
Trần Uyển Ước muốn sửa lại thành hai tháng nhưng cửa xe đã đóng, cô cũng không nói nữa, vẫy vẫy tay qua lớp kính…
Lúc Trần Uyển Ước không có ở đây, Hạ Kỳ Sâm mang con trai theo tới công ty.

Mặc dù không có mẹ giám sát nhưng dì giúp việc rất tròn trách nhiệm, cuộc sống của Vân Từ vẫn y như trước, đồ dùng ăn mặc gì cũng không thay đổi.
Sáng sớm, Hạ Kỳ Sâm định làm tròn trách nhiệm của người bố, tự mặc quần áo cho con trai.

Nhưng mặc xong lại bị dì giúp việc đề nghị thay lại.

Đúng thật là đàn ông, mặt trước mặt sau lộn cả lên, gài nút cũng sai, còn chọn màu mũ hoàn toàn không hợp với thời tiết hôm nay.
Dưới sự tân trang của người giúp việc, Vân Từ trở lại y như hệt lúc ở cùng Trần Uyển Ước, chỉ cần thêm thắt đôi chỗ là thành một cậu chủ đẹp trai có nét Tây rồi.
Cậu chủ nhỏ nhà họ Hạ lần đầu tiên tới công ty khiến người ta phải chú tâm nhìn kỹ.

Nhà họ Hạ trước giờ khiêm tốn, hôn lễ gì đó đều không truyền ra ngoài, bà Hạ cũng rất ít lộ mặt.

Không ngờ khiêm tốn bao lâu nay, cậu chủ nhỏ lại lớn thế này rồi, nhân viên toàn công ty không kiềm được khiếp sợ.
“Woa, đẹp gì như tiên vậy, đẹp quá đáng.”
“Hu hu hu, phải chi ông trời đừng cho tôi ra đời sớm 20 năm là tốt rồi.”
“Thôi đi, ngay cả Hạ tổng cô cũng không xứng được đứng kế bên, nói gì là cậu chủ nhỏ.”
Hạ Kỳ Sâm bận âu phục, cả người lạnh lùng, nhịp bước vững vàng, khuôn mặt có vẻ cấm dục, nếu chỉ nhìn sơ qua, thì anh vẫn là boss lớn khiến nhân viên phải ngước mắt nhìn lên, không thể xem thường, nhưng anh còn dắt theo một cậu bé trai, hình tượng từ kiêu ngạo lạnh lùng thành một người bố bỉm sữa.
Một lớn một nhỏ cùng nhau đi tới đã trở thành tâm điểm.
Có lẽ là cảm giác được ánh mắt thán phục của nữ nhân viên đi ngang qua, Vân Từ thoải mái cười toét miệng nhìn người ta.

Trái tim của các nhân viên nữ như muốn tan chảy, đâu chỉ là “của tôi” mà đã thành “chết đây”.
Không thể nghi ngờ, sau này sản nghiệp nhà họ Hạ gia đều sẽ là của cậu chủ nhỏ, mà cậu ấy lại còn không lạnh lùng chút nào.

Người nhân viên nhận được nụ cười thét chói tai: “A a a cậu bé cười với tôi kìa, muốn sờ khuôn mặt nhỏ bé đó quá.”
Không biết Vân Từ đi phía trước có nghe không mà cậu nhóc lại tiếp tục bày ra vẻ dễ thương để dụ dỗ, lòng bàn tay của người bố che trước mắt cậu, nghiêm túc nói: “Đừng có nhìn lung tung.”
Trong tương lai, đứa nhỏ này không chỉ đào hoa mà còn là một kẻ si tình, thả thính một người rồi lại còn muốn quyến rũ thêm một người nữa.
“Bố.” Vân Từ tiếp tục đi theo sau người đàn ông, “Mấy chị ngày nào cũng chào hỏi bố thế này sao?”
“Ừ.”
“Vậy mẹ không tức giận ạ?”
“Chỉ là chào hỏi thôi… Trẻ nít thì biết cái gì.”
“Nhưng mà lần trước mẹ tức giận bởi vì trên đường có người phụ nữ nhìn bố đấy.”
Cậu nhóc Vân Từ luôn thích nói chuyện mà người khác không muốn nhắc tới.
Nhắc đến chuyện này lại làm Hạ Kỳ Sâm nhớ tới chuyện tốt mà đứa con thúi bày ra.

Ban đầu, anh ôm con trai, đi dạo cửa hàng bách hóa với Trần Uyển Ước, đi một hồi thì gặp một cô gái đẹp mặc váy, Vân Từ nằm trong lòng anh không kềm được lòng hiếu kỳ, đưa tay ra sờ dây thắt lưng của người ta khiến cô gái lập tức quay đầu.
Sờ đã sờ rồi, trẻ con còn nhỏ mà, có tính tò mò, mắc lỗi thì phụ huynh nói xin lỗi là được.

Vậy mà sờ hết lần này tới lần khác, thằng nhóc con còn rất vô tội chớp mắt, cũng không nói cho mẹ nó biết chuyện nó làm.
Đêm đó, Hạ Kỳ Sâm bị đuổi vào phòng con nít ngủ chung với Vân Từ.
Biết rõ dẫn tới công ty thì cậu nhóc sẽ gây chuyện, nhưng người làm bố không còn cách nào khác.
Ban đầu, hai cha con còn rất vui vẻ.

Trần Uyển Ước không ở nhà, dì giúp việc có giỏi thế nào cũng không quản được hai người bọn họ.
Một tuần sau, Vân Từ bắt đầu nhớ mẹ, lúc ngủ còn rươm rướm nước mắt hỏi Hạ Kỳ Sâm rằng có thể đón mẹ về không.
“Được.” Nằm nghiêng bên cạnh con trai, Hạ Kỳ Sâm nghiêm túc trả lời, “Con nằm mơ là thấy.”
“Ây, tại sao không phải là bố đi mà là mẹ đi.” Vân Từ nhỏ giọng than thở.
Hạ Kỳ Sâm: “Con trai hư thúi, con nói gì vậy?”
Vân Từ: “Sao bố không học nhảy ạ?”
Ý của Vân Từ là, nếu Hạ Kỳ Sâm học khiêu vũ, người đi thi là anh, người ở nhà chơi với cậu là Trần Uyển Ước.

Như vậy thì tốt biết bao.
Ngoại trừ di truyền nét đẹp và tư duy suy nghĩ trời cho từ Trần Uyển Ước, cậu cũng thừa hưởng khả năng làm người khác nổi giận.

Mấy ngày ở chung này, Hạ Kỳ Sâm ý thức được địa vị của mình trong lòng con trai chỉ nhỏ như cái móng tay, mãi không bằng Trần Uyển Ước.
Cuối tuần, Hạ Kỳ Sâm dẫn con về nhà cũ chơi.

Nhà cũ không có nhiều đồ chơi nhưng ông cụ Từ có không ít trò tiêu khiển.

Trẻ em rất thích ở với các bậc cha ông, cục cưng Vân Từ lại tỏ ra khôn khéo lanh lợi, ông nội Hạ cả ngày cứ lải nhải rằng muốn chơi với chắt.

Hôm nay Hạ Kỳ Sâm thỏa lòng mong muốn của ông, không chỉ dẫn Vân Từ theo mà còn đem đồ chơi quần áo, bà vú 24/24 đến.
Anh muốn cậu nhóc ở đây lâu dài.

Giao con cho ông nội, Hạ Kỳ Sâm mới có thời gian làm chuyện của mình…
Nước E.
Đêm trước hôm biểu diễn, thời tiết đột nhiên lạnh lên, mọi người trong vũ đoàn vừa mới đến nên chưa chuẩn bị sẵn sàng, có người bị cảm.

Cũng may quân số đông đúc, bệnh nặng thì có người thay thế.
Người nhảy phụ thì có dự bị nhưng người nhảy chính thì không, tìm người thay thế cho nhân vật chính hơi khó khăn, hơn nữa Trần Uyển Ước cũng không muốn có người thay mình, họ thường không đủ khả năng và bất cẩn.

Trừ khi có chuyện bất khả kháng, Trần Uyển Ước sẽ không để ai thay mình.

Dù là cô còn đang bị sốt.
Trước khi tới, đúng thật là cô đã nghe theo lời dặn dò của Hạ Kỳ Sâm, chăm sóc mình rất kỹ, quần áo cũng dày hơn trước đó nhiều, nhưng có lẽ mùa này dễ bị cảm, gần đây sức đề kháng lại không tốt, vừa bị bệnh là lập tức sốt cao.
Mọi người vây quanh bên cạnh cô, nóng lòng đến đến mức loạn cào cào.
“Sắp ba mươi chín độ rồi, chị Uyển Ước, hay là mình thôi đi.”
“Sang năm chúng ta có thể tham gia những cuộc thi quốc tế khác, không nhất định là ở đây đâu chị.”
“Sức khỏe của chị mới quan trọng.”
“Chúng em cũng không chắc trăm phần trắm có thể đoạt giải, vì chị nên mới có lòng tin, nếu như không có chị thì chúng em cũng….

không thể.”
Mấy cô ấy ríu rít nói không ngừng, bởi vì Trần Uyển Ước bị bệnh, mọi người đều nói hết tiếng lòng của mình ra.
Vũ đoàn có không ít người mới, mọi người chỉ mới va chạm thời gian ngắn, lúc huấn luyện có thể cảm giác được sự chênh lệch nhất định, cũng may ánh mắt người xem và giám khảo đều tập trung vào người nhảy chính.

Khi so sánh tính cân đối, center là người được người khác chú ý, một khi mắc sai lầm thì dù toàn thể có mạnh bao nhiêu cũng vô ích.
Khuôn mặt tái nhợt của Trần Uyển Ước khiến mọi người buồn lòng.
Có người oán trách: “Tại em không tốt, biết mình bị cảm mà còn mượn ly của chị Uyển Ước dùng.

Chị, em xin lỗi.”
Vì muốn không cho các cô gái cứ nhắc lại mãi, Trần Uyển Ước lắc đầu: “Không phải tại em đâu.”
Không chỉ mấy cô ấy, những người khác trong đoàn cũng có người bị cảm.
“Thợ trang điểm đâu rồi?” Trần Uyển Ước uống một hớp nước ấm, tựa như khỏe mạnh đứng lên, “Dặm phấn thêm đi, làm tiếp được rồi đó.

Ai đấy nhỉ, ai bảo muốn lên ảnh cho đẹp đâu rồi? Kẻ mắt thêm cho sáng vào.”
Giọng cô rất lưu loát, không giống bị bệnh.
“Chị Uyển Ước, chị định… ?”
Ánh mắt của mọi người rối rít dán vào người Trần Uyển Ước.
Cô nói bình thản: “Lên sân khấu đó.”
“Nhưng chi bị bệnh mà.”
“Chị nhấn mạnh lần cuối cùng, chị không sao đâu, nếu như lần này mắc sai lầm hoặc không lấy được giải thưởng thì coi như đó là tại chị.”
Trần Uyển Ước nói từng câu từng chữ, dồn tất cả trách nhiệm lên đầu mình.

Cô đã nói như vậy thì những người khác cũng không có lý do lùi bước.
Có người đưa ra nghi vấn: “Tôi thấy chị ấy đi bộ thôi cũng hơi lắc lư đó, không sao thật chứ?”
Một người khác nhún vai: “Chắc là không sao đâu, chị ấy có tài thế nào chúng ta biết cả mà.”
Hơn nữa Trần Uyển Ước cũng nói rồi, xảy ra chuyện thì tại cô, mọi người không cần lo lắng.

Mọi người trố mắt nhìn nhau, không biết ai đột nhiên la lên: “Chị gắng sức lên sân khấu, chúng ta cũng phải cố gắng.”
Câu này đã khích lệ mọi người rất nhiều.
Cơn sốt làm đầu choáng mắt hoa, nhưng căn bản không có ảnh hưởng gì, không hề hấn gì so với đợt huấn luyện khi trước của cô.
Trong giây phút cuối cùng này, cô sẽ không bỏ qua.
Trong lúc chóng mặt, cô tựa như nhìn thấy hình ảnh mình đi lại trong căn phòng tối om trước kia cùng cảm giác đau thắt tim gan, nước mắt vì đau mà rơi liên hồi, còn cả hình ảnh mình ngồi trên giường bệnh, bị Giang Mạn Nhu giễu cợt cũng không đứng lên nổi.
Cơn sốt không so vào đâu so với những nỗi đau kia.

Vừa nghĩ như thế, cả người Trần Uyển Ước mạnh mẽ hẳn lên, phải có sức lực để chiến đấu.
Màn biểu diễn từng giây từng phút diễn ra.
Các cô gái trong đoàn ban đầu còn lo cho cô, sau thấy trạng thái của cô bình thường, mọi người cũng dần tiến vào vở kịch, hòa vào bầu không khí.
Lúc biểu diễn, mọi người không cảm giác được sự lạ thường, chỉ kinh ngạc đến mức không nói ra lời, nhưng có một người ngồi dưới sân khấu cảm nhận được hết tất cả những thay đổi của cô.
Trên sân khấu, Trần Uyển Ước mặc bộ váy cổ điển đặc trưng của cung điện châu Âu, mang giày nhảy màu trắng, mỗi nụ cười hay cái nhíu mày đều nhập tâm trăm phần trăm vào nội dung vở diễn, động tác dẻo dai lả lướt, không coi mình là một người bệnh, cũng không bày ra rằng mình đã chống đỡ hết nổi.
“Trời ạ, chị ấy điên rồi sao!”
“Đây là vượt xa bình thường hay là bình thường vậy?”
“Tuyệt vời.”
Dưới sân khấu, mấy cô gái trong vũ đoàn chỉ muốn trích một nửa sức khỏe của mình ra cho Trần Uyển Ước.

Các thành viên khác trong nhóm múa cũng rất kinh ngạc, mọi người đã chuẩn bị để lấp vào phần sơ sót của người nhảy chính, ai ngờ… hoàn mỹ ngoài ý muốn.
Buổi biểu diễn kết thúc, bế mạc, cúi người kính chào, trao thưởng.

Toàn bộ chương trình, Trần Uyển Ước không biết mình làm cách nào để đi xuống nữa.

Lúc vừa xuống sân khấu, cô cảm giác như mình sắp chết đến nơi nhưng mọi người ân cần vây xung quanh, ai cũng kích động rơi nước mắt, ôm cô chúc mừng.
Môi cô tái nhợt, không nói được câu nào, miễn cưỡng cười một tiếng rồi tiếp tục đi về phía trước.

Một đống năng lượng bị rút cạn, lối đi ngắn ngủi mà như là một con phố dài.
Bên cạnh có người không yên tâm, cứ đi theo cô, “Chị Uyển Ước, chị không sao chứ?”
“Chị không sao.”
Trước mặt mọi người, Trần Uyển Ước là người mạnh nhất giỏi nhất, có thể dẫn dắt mọi người cùng đoạt giải.

Cô nhớ lại màn trao thưởng vừa nãy.

Mọi người vây xung quanh cô như trong vở diễn vậy, Trần Uyển Ước không thể để mọi người thất vọng.
Cũng may, cuối cùng lúc trao giải, mấy vị giám khảo thống nhất tặng cho nhóm điểm số cao nhất.

Cúp người khác cầm, Trần Uyển Ước chỉ muốn nghỉ ngơi.
“Chị, chị không sao thật chứ ạ?” Mấy cô gái đi theo, mặt đầy lo âu, “Hay là để em đỡ chị đi nhé.”
“Chị không sao mà.” Trần Uyển Ước khẳng định lần nữa.
Đi qua khúc quanh, cô ngẩng đầu, tựa như nhìn thấy bóng người quen thuộc.

Không biết có phải mình bị hoa mắt không.

Trần Uyển Ước dụi mắt, chắc chắn mình không nhìn lầm.
Là Hạ Kỳ Sâm.
Tay người đàn ông tay cầm hoa, anh tuấn tao nhã, nụ cười ôn hòa, nhỏ giọng gọi tên cô: “Uyển Uyển.”
Cách rất gần, Hạ Kỳ Sâm thấy được khuôn mặt tái nhợt sau lớp trang điểm, đưa tay ra đỡ cô, “Em có sao không?”
Trần Uyển Ước mím môi, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Có, đầu choáng váng, khó chịu lắm.”
Sau khi nói xong, cô nặng nề tựa vào người đàn ông.

Cô gái đi bên cạnh khẽ run, kỳ lạ thật, mới vừa rồi còn nghe chị nói mình không sao mà…
Sau khi nhận giải, mọi người trong đoàn người thì đăng weibo, người thì đi ăn mừng, ai cũng vui vẻ.
Trong bệnh viện.
Trần Uyển Ước nằm trên giường, trán phủ một lớp khăn, trước mặt là một người đàn ông, tay cầm ly nước và thuốc mà y tá đưa cho.
Con trai và vợ chắc chắn là do trời cao phái xuống để chọc tức anh đây mà.

Ở thành phố A bị con trai chọc tức, ở đây lại thấy vợ lên cơn sốt, anh không biết nên nói gì.
Tỉnh dậy sau cơn hôn mê, Trần Uyển Ước chỉ cảm thấy cả người đau nhức, nhưng bởi vì cơn sốt mà thấy uể oải, nhìn về phía người đàn ông, khuôn miệng nhỏ nhắn cất lên, “Hôm nay em uống thuốc rồi.”
Hạ Kỳ Sâm bỏ thuốc xuống, nhíu mày, “Uyển Uyển, thế mà em bảo em sẽ tự chăm sóc mình à? Em còn bảo dì giúp việc không được nói với anh?”
Trần Uyển Ước nhún vai, “Anh cũng hối lộ dì giúp việc gạt em mà?”
Hai vợ chồng làm chuyện giống nhau như đúc.
Lúc đầu choáng váng hơn, Trần Uyển Ước đột nhiên nghĩ tới một chuyện quan trọng, “Anh tới đây còn con trai đâu? Anh bỏ con một mình ở nhà à?”
“Nó ở với ông rồi.”
“Anh không lo lắng cho con sao?”
“Anh lo cho em hơn.”
Trần Uyển Ước ngẩn ra.
Nãy giờ bị cơn sốt hành, Trần Uyển Ước không ngờ Hạ Kỳ Sâm sẽ xuất hiện ở đây, quan trọng là anh lại để Vân Từ cho ông nội giữ, sao hai ông cháu có thể chơi với nhau chứ.
Dưới ánh đèn, nét mệt mỏi trên gương mặt tuấn tú của người đàn ông không che giấu được.

Chăm con rồi lại ngồi máy bay suốt đêm, xuất hiện trước mặt cô rồi lại ôm vợ tới phòng khám, Trần Uyển Ước chỉ nhìn thôi cũng thấy mệt thay anh.
“Mọi người nói em đã gắng hết sức chịu đựng, có thật không?” Hạ Kỳ Sâm không để ý thấy ánh mắt quan sát của cô, lướt một ngón tay qua cổ chân cô, “Em có đau không? Có mỏi không?”
Ở trước mặt người khác, cô kiên quyết không buông xuôi, nghiêm túc cố gắng hoàn thành buổi biểu diễn, nhưng anh chỉ quan tâm cho sự mệt mỏi của cô, người khác có đánh giá vợ anh thế nào anh cũng không để ý.

Trong mắt Hạ Kỳ Sâm, vợ anh giỏi nhất, xinh đẹp nhất đời.
Người đàn ông dùng tay mình giúp cô xoa bóp chân, khuôn mặt nghiêm túc, sự xuất hiện của anh khiến Trần Uyển Ước cảm giác thì ra nước E cũng không lạnh giá đến vậy.

Phòng bệnh lạnh tanh cũng nhờ có anh mà ấm áp rất nhiều.
Ánh mắt dịu dàng của cô nhìn lên bờ vai anh, nhỏ giọng kêu: “Chồng.”
“Hửm?”
“Anh rất rất rất thích em phải không?”
“Ừ.”
Cô nói từng câu từng chữ: “Em cũng thích anh.”
Sau cơn giật mình, Hạ Kỳ Sâm trả lời: “Giờ em mới biết à?”
Rất lâu rất lâu trước kia anh đã phát hiện ra bí mật nhỏ này của cô rồi.
Nhưng Trần Uyển Ước vẫn cười phụ họa: “Ừ, giờ em mới biết.”
Tèn ten, thế là hết NT của hai vợ chồng chó cỏ rồi, các chương sau sẽ là NT của cặp phụ, chuẩn bị sẵn khăn giấy đi nè mn.

Trong NT này sẽ xen kẽ sự xuất hiện của hai vợ chồng, cả cái kết cho Chu Tứ nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận