Ánh trăng lướt qua tầng mây, chiếu đốm sáng xanh lên hai người đứng đó.
Không biết do xách túi rác hay là sờ mặt cô mà Từ Nam Chung cảm thấy đầu ngón tay mình nóng vô cùng.
Anh bắt mình tỉnh táo, mượn ánh trăng trắng lạnh để nhìn cô, khàn giọng mở miệng: “Anh đi đây.”
Thu Đường biết người này dai như keo con chó vậy, muốn dứt cũng dứt không ra, không nghĩ chỉ hai ba câu của mình mà có thể đuổi anh đi.
Dĩ nhiên khi nghe anh nói lời tạm biệt, cô không trả lời, cúi đầu bước thẳng về phía trước.
Đi chưa được hai bước, cánh tay cô đột nhiên bị người ta kéo lại, cơ thể xoay tròn.
Ngay sau đó, Thu Đường cảm giác được bên tai có tiếng gió u u, còn có tiếng động cơ xe máy đã đi xa.
Cô từ từ mở mắt, phát hiện gò má mình đang dán sát vào lớp áo sơ mi của người đàn ông.
Gần đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập.
Một tay anh kéo cô vào lòng mình, hồi lâu sau, cánh tay kia cũng nâng lên, lướt qua tóc mái, chuẩn bị sờ mặt Thu Đường thì lại đột nhiên nhớ tới lời cô vừa nói, đầu ngón tay gập lại, lúng túng dừng giữa không trung.
Bờ ngực vững chãi, có thể bao trọn cả cơ thể người con gái, ngăn cơn gió lạnh thổi qua bất ngờ.
Trước kia, trong vô số những buổi đêm, cô đã từng được anh ôm vào lòng, chìm vào giấc ngủ, hoặc là tỉnh dậy sau mỗi giấc mơ, Từ Nam Chung sẽ vô thức ôm cô ngủ tiếp, có lúc ôm chặt quá làm Thu Đường thức giấc, ngày hôm sau hỏi anh, anh lại không lộ biểu cảm gì, nói không có ấn tượng.
“Nghiên Nghiên.” Từ Nam Chung ôm cô, lực mạnh hơn chút nữa, giọng còn trầm khàn hơn bình thường, nhỏ giọng gọi cái tên đã phủ bụi từ lâu.
Hàng ngàn câu từ mắc ở trong lòng, cuối cùng cũng chỉ bật thốt ra được mỗi cái tên.
Phải diễn tả thế nào đây khi anh rất nhớ cô.
Nỗi nhớ thấm vào máu xương, khiến người ta khi thì điên cuồng khi thì phiền muộn, giống như một người bệnh thời kỳ cuối, không có thuốc nào chữa được.
“Từ Nam Chung.” Ngay khi vừa bị ôm lấy, Thu Đường từ từ đẩy người anh ra, thản nhiên nói, “Anh đừng như vậy.”
Những chuyện cực khổ mà cô đã trải qua không hề thua kém anh.
Cô chỉ gắng dồn hết tâm huyết cho con gái, cứng rắn gồng gánh mà thôi.
“Anh cũng lớn rồi.” Thu Đường tiếp tục trần thuật, “Không nên làm mấy chuyện vô nghĩa.
Anh nên nghe theo ý của ông, lấy một cô tiểu thư nhà giàu nào đó đi.”
Từ Nam Chung nhìn cô, môi nhoẻn lên một nụ cười lạnh lẽo, “Nghiên Nghiên, em biết là không thể nào mà.”
“Đừng nói với tôi rằng mấy năm nay vì tôi mà anh sống một mình nha.”
“Ừ.”
“Tôi lại cảm thấy anh độc thân vì anh quá thẳng.”
“…”
Khi ý thức được mình khác mấy cậu trai cún con thế nào, Từ Nam Chung cũng có nghĩ tới chuyện thay đổi phương pháp.
Anh chưa từng theo đuổi ai cả, không biết chiêu trò.
Lúc đầu người tỏ tình là Thu Đường.
Mấy năm nay, vận đào hoa của Từ Nam Chung vẫn không giảm, cứ dăm ba hôm lại bị đủ thể loại con gái xin WeChat, nhưng chưa từng nghĩ sẽ tiến tới với người khác.
Thư ký có thể làm chứng chuyện này cho anh.
Vì muốn giúp sếp mình không bị con gái vây quanh, dù bị người ta nói là anh và Từ tổng có quan hệ mập mờ, anh ta cũng chịu.
Phòng làm việc của sếp Từ.
Đang ký dở xấp tài liệu, Từ Nam Chung đột nhiên quăng bút, hỏi thư ký ở bàn đối diện, gương mặt nghiêm túc, mày hơi nhíu lại, “Tôi hỏi cậu một chuyện.”
Thư ký: “Từ tổng, sếp cứ nói đi ạ.”
Từ Nam Chung: “Nếu cậu có một đứa con trai trẻ tuổi, có điều kiện tốt, một ngày nó nói cậu biết, nó đang quen một người mẹ đơn thân.
Cậu có đồng ý cho hai người đó bên nhau không?”
Thư ký nhanh chóng tiêu hóa mối quan hệ, còn phân tích nguyên nhân.
Sao Từ tổng lại đột nhiên hỏi cái vấn đề liên quan tới chuyện gia đình này nhỉ?
Không lẽ bởi vì người nào đó mà sếp tổng đề cập lại chính là anh ấy?
Suy nghĩ lại thì có vẻ chuyện này cũng có khả năng, ông Từ dạy cháu nghiêm khắc, nếu Từ tổng muốn ở bên cạnh một người mẹ đơn thân, ông cụ nhất định sẽ ngăn cản.
Từ tổng hỏi anh ta cái vấn đề này rõ ràng là muốn tìm một người cùng ý kiến.
Gương mặt thư ký tươi cười sáng lạn: “Có gì đâu mà không đồng ý ạ, bây giờ đã là thời buổi nào rồi, đâu có ai truyền thống lạc hậu nữa, chỉ cần con trai thích là được, tình yêu trên hết mọi thứ mà.”
Chân mày Từ Nam Chung càng nhíu chặt hơn: “Cậu chắc chắn?”
Thư ký gật đầu như gà mổ gạo: “Chắc chắn ạ! Em không chỉ đồng ý mà còn coi con của con dâu tương lai như máu mủ của mình.”
Khuôn mặt Từ tổng rõ ràng càng đen thêm.
Thư ký ngơ ra, chẳng lẽ anh ta nói sai gì à?
Có trời mới biết anh ta đã làm trái lương tâm để nịnh bợ một phen, thế nhưng Từ tổng cũng không vui vẻ gì mấy.
Chẳng lẽ nịnh nhầm rồi?
Thư ký thấp thỏm nói: “Từ tổng… ?”
Từ Nam Chung: “Cậu tỉnh lại đi, cậu không có con trai.”
Thư ký yên lặng.
Từ Nam Chung: “Ngay cả bạn gái cậu cũng không có.”
Thư ký vẫn yên lặng.
Từ Nam Chung: “Lái chiếc xe nổi bật nhất trong garage ra đi.”
Lúc này thư ký không yên lặng nữa: “Sếp muốn đi đâu ạ?”
Từ Nam Chung: “Chơi với mèo.”
Lúc trước người anh em tốt Hạ Kỳ Sâm nói không sai, cái cốt ở việc theo đuổi phụ nữ là lòng chân thành và sức thu hút.
Tặng quà nhất định phải đẹp, làm hài lòng họ, các loại túi xách, đồ trang điểm, quần áo, đồ trang sức xa xỉ mỗi thứ một bộ.
Nếu như cứ tặng bừa thì sẽ tỏ ra như mình là nhà giàu mới nổi.
Cho nên Từ Nam Chung sai người tặng quà lần lượt, bảo đảm mỗi sáng lúc mở cửa tiệm, Thu Đường sẽ nhận được những món mà cậu trai kia vĩnh viễn không mua nổi.
Sau khi xong xuôi việc tặng quà, anh lại đi tới tiệm cà phê lần nữa.
Nhưng khi vừa vào cửa, anh lại nhìn thấy những món quà mình đưa tới bị vứt xó xỉnh như rác rưởi phế phẩm, bên cạnh còn có mấy con mèo hiếu kỳ đứng xung quanh.
Bọn chúng không coi đây là những món trang sức xa hoa, dù có đắt đến đâu đi nữa, chúng vẫn chỉ thích cái hộp đựng nào thơm nhất.
Không bao lâu, mấy cái hộp đều bị chúng nhoài đầu vào.
Chủ nhân của chúng cũng giống chúng vậy, không coi những món đồ này ra gì.
Khi nhìn thấy người rất lâu chưa tới, Thu Đường đứng bên quầy thu tiền thở phào nhẹ nhõm, đi tới, “Cuối cùng anh cũng tới rồi.”
Từ Nam Chung khẽ giật mình, kiềm chế tâm trạng kích động, “Em nhớ anh à?”
“Không phải.” Cô chỉ mấy món đồ trang sức xa hoa trên đất, “Anh mau đem mấy món này đi đi.”
“Em không thích à?”
“Anh biết mà.”
Thu Đường nói đúng, lúc bọn họ còn ở bên nhau, cô không hề cảm thấy thu hút với những món đồ này.
Cho nên dù anh tặng một lần duy nhất hay tặng nhiều lần, trong mắt cô, Từ Nam Chung vẫn là một tên nhà giàu mới nổi không hiểu lãng mạn là gì.
“Vậy em thích cái gì?” Trước khi Thu Đường quay đi, Từ Nam Chung gọi cô lại, từ từ nói, “Em nói đi, anh sẽ tặng cho em, mấy món này cái nào em cũng không thích.”
Thu Đường mím môi, không lên tiếng, không biết nên nói thế nào mới phải.
Cô không muốn tổn thương anh, cũng không muốn chỉ làm ngơ như thế.
Động tác lơ đãng vuốt khăn quàng cổ của cô rơi vào mắt Từ Nam Chung.
Dù là thẳng nam, anh vẫn có thể nhìn ra được chiếc khăn quàng cổ này.
Thành phẩm xấu xí, cầu thả, nhìn qua là biết không phải do thợ lành nghề làm.
“Khăn quàng cổ này là…” Từ Nam Chung vẫn mở miệng hỏi, “Là Lâm Nhiên đan cho em sao?”
“Ừ…”
“Cậu ta…”
Nữ tính quá.
Đan khăn choàng cứ như cậu ta là một người giàu tình mẫu tử vậy.
Nào có thằng con trai nào lại đi đan khăn choàng.
Quan trọng là nó còn xấu xí đến thế.
Nhưng Thu Đường còn khoác nó lên người.
Từ Nam Chung đứng tại chỗ, lâu thật lâu mà vẫn chưa hoàn hồn, cuối cùng chỉ kìm nén, nói: “Xấu.”
“Tôi thấy đẹp là được rồi.” Thu Đường không để ý, “Lần đầu tiên cậu ấy đan mà.”
“Vậy sao em còn đeo?”
“Tôi đâu thể làm ngơ ý tốt của người ta.”
Xem kìa, cô vừa vị tha vừa hiền dịu với người khác, còn với anh thì… Tàn nhẫn lại vô tình.
Thu Đường đi rồi, Từ Nam Chung ngồi lại nơi mà mình hay ngồi, nhìn mấy con mèo hoạt bát đang nhảy loạn trên đống hộp, suy nghĩ xem có nên trộm mấy con về nhà không, như vậy Thu Đường mới chịu quan tâm tới anh.
Suy tính hồi lâu, Từ Nam Chung gọi cho Hạ Kỳ Sâm.
Hạ Kỳ Sâm: “A lô?”
Từ Nam Chung: “Cậu có biết đan khăn choàng cổ không?”
Hạ Kỳ Sâm: “… Cậu bị điên à?”
Từ Nam Chung: “Được rồi, có lẽ cậu cũng không biết.”
Hạ Kỳ Sâm: “Cậu đừng nói là cậu muốn đan chiếc khăn choàng tình yêu cho Thu Đường nha.”
Từ Nam Chung: “… Cũng tương tự thế.”
Nếu Từ Nam Chung muốn đan khăn choàng để dỗ cô vui, vậy thì có lẽ Thu Đường không có hứng thú với những món mà cậu ta đã đưa thật.
Hạ Kỳ Sâm cũng cảm thấy khó giải quyết.
Mặc dù cô vợ nhà anh không dễ dỗ chút nào nhưng cô rất thích mấy món túi xách quần áo, vui thì mua món không vui cũng mua món.
Theo anh, những người phụ nữ thích ăn và thích mua là dễ dỗ nhất.
Có thể đối với Từ Nam Chung, Thu Đường là kiểu phụ nữ khó dỗ dành nhất.
Vì thế, Hạ Kỳ Sâm lần nữa bày mưu tính kế.
Hạ Kỳ Sâm: “Cậu nên nói nhiều câu lời ngon tiếng ngọt hơn, dỗ dành cô ấy, con gái rất dễ bị mấy lời ngọt ngào cám dỗ.”
Từ Nam Chung: “… Nói lời ngon tiếng ngọt thế nào?”
Hạ Kỳ Sâm: “Được rồi, mấy chuyện này cậu khó mà làm được lắm.
Nếu không cậu khen cô ấy đi, khen cô ấy đẹp hay đáng yêu gì cũng được.”
Từ Nam Chung: “Khen kiểu gì? Chim sa cá lặn à?”
Hạ Kỳ Sâm: “Mẹ bà cậu có thể nói mấy câu đáng tin cậy và thiết thực hơn không? Cứ kết hợp với các đặc điểm của cô ấy mà khen, ví dụ như tôi mỗi ngày đều khen da vợ tôi đẹp, giọng nói ngọt ngào, ốm gầy các loại đấy.”
Từ Nam Chung: “Nhưng tôi cảm thấy cô ấy mập lên, mặt cũng tròn hơn trước kia.”
Hạ Kỳ Sâm: “Nhưng cậu vẫn thấy đẹp, đúng không?”
Từ Nam Chung: “Ừ.”
Hạ Kỳ Sâm: “Dù cô ấy thay đổi như thế nào, cậu chỉ cần khen người ta đẹp là được, mặt đẹp này, tóc bóng mượt, dáng người đẹp.”
Từ Nam Chung: “Được.”
Làm thầy giáo dạy bảo về đời người cho Từ Nam Chung hết nửa tiếng, Hạ Kỳ Sâm đề nghị anh khen Thu Đường, cũng bảo anh phải bày ra sức hấp dẫn của bản thân mình.
Từ Nam Chung: “Cậu cho ví dụ đi?”
Hạ Kỳ Sâm: “Nghĩa là cậu cho cô ấy thấy đâu là sở trường của cậu.”
Từ Nam Chung: “Phô ra điểm mạnh? Thế có phải hơi damdang không?”
Hạ Kỳ Sâm: “… Cút.”
Lại là nửa giờ dạy kèm.
Học sinh Từ học xong có vẻ như cũng tiếp thu được một ít đạo lý, thầy giáo Hạ dạy xong học sinh xong, cũng hơi hơi có cảm giác thành tựu.
Vì muốn mau biết thành quả dạy dỗ, anh bảo Từ Nam Chung nhanh đi thực hành, tránh anh ta bị teo não, lại trở về là một thẳng nam.
Để đốc thúc học sinh, Hạ Kỳ Sâm không cúp điện thoại, muốn nghe xem học sinh Từ vận dụng bài học vào thực tiễn thế nào.
Đầu tiên Từ Nam Chung gọi một ly cà phê.
Chờ lúc Thu Đường đem cà phê ra, anh đẩy đẩy mắt kính, nghe theo lời chỉ giáo của thầy Hạ, đuôi mắt hơi nhướng lên, ánh mắt sáng ngời, gọi cô lại: “Khoan đã.”
Thu Đường nhìn anh: “Sao vậy?”
Phụ nữ là sinh vật sống bằng tai, chỉ cần khen nhẹ một cái là được.
Còn phải căn cứ theo tình hình thực tế như Hạ Kỳ Sâm đã nói, không thể khen bậy bạ.
Điểm cốt lõi của lời nịnh nọt là, không cần biết Thu Đường thay đổi thế nào, chỉ cần khen cô đẹp là được, mặt đẹp, tóc mượt.
Đối với Từ Nam Chung, cái gì của cô cũng đẹp.
Khen là xong chuyện.
Từ Nam Chung: “Thu Đường, hôm nay em rất đẹp.”
Thu Đường: “Cuối cùng là anh muốn nói cái gì?”
Từ Nam Chung: “Khuôn mặt em, quần áo hay giày gì cũng đẹp.
Còn nữa, nốt mụn trên trán em cũng rất đáng yêu.”
Thu Đường: “…”
Thu Đường sờ trán theo bản năng.
Mấy hôm nay cô bị làm phiền, ngủ không ngon giấc, mọc mụn cũng kệ đi, anh còn lấy ra châm chọc nữa.
Cô bình tĩnh lại, hít thở sâu, nói từng chữ một: “Anh, cút, về, đi ——!”
Không nói hai lời, cô bưng ly cà phê vừa đem ra đi mất, đổ vào thùng rác.
Thà đổ đi chứ không cho anh uống.
Tình huống bất ngờ xảy ra, Từ Nam Chung không biết làm sao, nhíu mày, móc điện thoại ra định nhờ Hạ Kỳ Sâm giúp đỡ.
Ai ngờ nhìn thử, thầy giáo Hạ đã cúp điện thoại mất tiêu.