Bởi vì Thu Tự bỏ quên đồ nên Thu Đường mới quay về nhà lấy, ai ngờ lúc về lại nhìn thấy hành tung đáng ngờ của Từ Nam Chung.
Anh ôm ra khỏi xe một cái lồng, không biết dùng để làm gì, đi thẳng vào tiệm.
Thu Đường nghi ngờ, bước nhanh hơn, vừa vào cửa đã phát hiện người đàn ông đứng ở giữa đám mèo, trong cái lồng dưới đất có mấy con mèo đang nằm.
Mém chút nữa là cô tức chết luôn.
Người này quá đáng thật.
Đã trộm một con mèo, lại thấy không đủ, mang theo cái lồng lớn hơn tới trộm nữa?
Từ Nam Chung cảm giác được một luồng khí u ám nặng nề sau lưng, bàn tay nâng mèo chần chừ mấy giây, sau đó bỏ mèo lại vào lồng.
Anh quay đầu, đối mặt với ánh mắt chất vấn của cô, trầm mặc không biết nên giải thích thế nào.
Không phải anh đang trộm mèo, anh chỉ trả mèo lại mà thôi.
Có lẽ từ góc độ và hành động thì Từ Nam Chung không thỏa mãn và tiếp tục tới trộm mèo.
Tang chứng vật chứng lại là cái lồng kia.
Mèo thích nằm trong lồng, anh vừa đặt cái lồng xuống đất không bao lâu thì mấy con mèo kia lại tự chạy vào đó, không liên quan gì tới anh cả.
“Không phải.” Từ Nam Chung sờ vào gọng kính, gương mặt nho nhã bày ra vẻ bất đắc dĩ, “Anh tới trả mèo.”
Thu Đường: “Trả mèo?”
Câu giải thích này nghe còn phi lý hơn, cũng không có sức thuyết phục.
Nghĩ ngợi hồi lâu, Từ Nam Chung thấy mình nên lấy lý do vô tình đem mèo về nhà để giải thích cho hành động vừa rồi của mình.
Anh giải thích không đầu không đuôi làm tốn nhiều thời gian, Thu Đường lại bày ra vẻ anh phải giải thích cho rõ, không là không được đi.
Hai người giằng co một hồi, lúc này có một bóng dáng xinh xắn xuất hiện ngoài cửa.
Thu Tự đứng bên ngoài chờ một hồi mà vẫn không thấy mẹ đâu, cô bé chỉ đành tự đi vào tìm xem, không ngờ lại thấy mẹ đang nói chuyện với người khác, đành nhắc nhở một câu: “Mẹ ơi.”
Nghe thấy con gái kêu mình, Thu Đường mới sự nhớ cô quên mất chuyện chính rồi.
Đều tại Từ Nam Chung cả.
Cô vội vàng lấy đồ, sau đó mới phát hiện không kịp giờ, bỏ qua mất chuyến xe buýt, chỉ đành đón xe taxi.
Mà chỗ này muốn bắt được taxi thì còn phải dựa vào may mắn nữa.
“Mẹ, không đi là con bị trễ học đó.” Thu Tự thúc giục.
Lúc này Thu Đường không thể không dùng ánh mắt cầu cứu nhìn anh.
Cô chỉ đành nhờ anh giúp đỡ.
Mặc dù… cô biết mình mở miệng xin giúp đỡ sẽ khiến Từ Nam Chung sinh ra ảo giác cực lớn.
Mười phút sau, hai mẹ con Thu Đường đã ngồi trên xe của Từ Nam Chung.
Lần đầu tiên chở hai mẹ con trên xe của bản thân, Từ Nam Chung giống như cô nghĩ, không thể nào không lo âu.
Hôm nay cô bảo anh lái xe, có khi ngày mai sẽ bảo anh làm chuyện khác, ngày mốt hai người có thể quay lại.
Không cần Thu Đường chỉ dẫn, Từ Nam Chung rành mạch chở hai mẹ con tới trước cửa trường học.
Giúp Thu Tự cầm cặp, Thu Đường lại giúp con chỉnh sửa quần áo, nói: “Đi học phải nghe lời thầy cô giáo biết chưa? Nếu có bạn nào ăn hiếp con, con phải nói cho mẹ, biết không?”
“Mấy bạn không có ăn hiếp con, bây giờ là con ăn hiếp mấy bạn.”
“Cái gì?”
Thu Tự ngoẹo đầu suy nghĩ, nhún vai, “Bởi vì mấy bạn nói con không có bố.”
Thu Đường giật mình.
Từ khi còn nhỏ Thu Tự đã học múa, cơ thể dẻo dai khỏe khoắn hơn các bạn cùng lứa nhiều.
Trong hoàn cảnh bình thường, con bé sẽ không bắt nạt bạn, cô bé chỉ phản ứng lại khi có người chửi bé là không có bố thôi.
Nghe mấy câu này từ nhỏ đến lớn, Thu Tự đã cảm thấy quen rồi.
Cô bé không quan tâm mấy, đeo cặp lên đi học.
Bóng dáng nhỏ bé đó rơi vào trong đôi mắt của Từ Nam Chung.
Một lúc lâu sau anh vẫn không phản ứng, khuôn mặt phức tạp, ngũ quan cứng đờ lạnh lẽo, không biết nên có cảm xúc gì.
“Sao đám con nít biết Thu Tự không…” Dừng một chút, Từ Nam Chung đổi cách nói, “Biết chuyện của con bé?”
“Chuyện này bình thường lắm mà?” Thu Đường khoanh tay, nhìn chằm chằm cái bóng nhỏ sắp biến mất, cách trả lời vừa lười biếng vừa giễu cợt, “Con nít rảnh rang, mỗi ngày chơi đùa cùng nhau, cũng hay kể về chuyện nhà mình.”
Có người bạn nhỏ đem quà vặt đến chia cho các bạn, nói, đây là bố tớ mua, đây là mẹ tớ mua.
Cũng có bạn sẽ nói quá lên rằng bố mình rất tài.
Lúc mấy đứa nhỏ khoác lác, mặc dù bọn chúng không thích nói quá lên về ba mẹ nhưng đứa nào cũng sẽ làm chút ít, ai cũng vậy, chỉ trừ Thu Tự, cô bé thiếu đi một người thân.
Từ Nam Chung nghĩ đến chuyện rằng, cô bé sẽ lên trường khoe mẹ mình nấu ăn ngon thế nào, mèo trong tiệm đáng yêu ra sao, chỉ duy nhất không nhắc tới bố mình.
Đối với Thu Tự, chuyện này rất đau lòng.
Đối với người làm bố là anh, cũng không khác gì.
Có vẻ như cảm thấy Từ Nam Chung đang chìm trong nỗi tự trách và ảm đạm, Thu Đường thờ ơ nói một câu: “Tôi và con đã quen sống cuộc sống không có anh rồi.
Đối với chúng tôi, anh có cũng được không có cũng không sao, căn bản như không tồn tại.”
Bây giờ Thu Đường không cần vừa phải lo cho con bú sữa vừa lăn tăn về cuộc sống sau này không có bố sẽ ra sao.
Ngày qua ngày, Thu Tự cứ hỏi “tại sao mấy bạn có bố mà con không có”.
Từ Nam Chung xuất hiện không có ảnh hưởng gì lớn với hai mẹ con.
“Anh biết.” Từ Nam Chung chần chừ nói.
Thu Đường: “Thế nên anh mau buông bỏ đi.”
Từ Nam Chung: “Không.”
Chỉ cần nghĩ đến việc đó là anh đã phát điên rồi, nếu buông bỏ thật, không biết anh sẽ thế nào nữa.
Anh đã làm hết những chuyện xấu xa, chuẩn bị nhận báo ứng.
Từng tốp một học sinh đi vào trường.
Thu Đường không định ngồi xe của Từ Nam Chung về tiệm, lúc định qua đường chờ xe buýt, anh im lặng ngăn cản.
Anh muốn chở cô về.
Người con gái trước mặt, không cao lắm, gương mặt thanh tú, giọng nói dịu dàng, lúc cần làm người khác đau lòng thì cô không hề e dè nương tay, châm từng cây kim một vào tim gan người ta.
Nét mặt Từ Nam Chung hơi ghìm lại, chỉ cong môi cười, “Chỉ ngồi xe anh thôi mà em đã cảm thấy phiền rồi, Nghiên Nghiên à, anh sẽ không tìm được ai trên đời này tàn nhẫn với anh như em đâu.”
Ngừng một lát, nụ cười anh càng sâu hơn: “Nhưng mà anh vẫn thích em.”
Cánh tay chắn trước mặt Thu Đường dùng quá nhiều sức, cô đẩy không nổi, ánh mắt bất chợt nhìn vào mu bàn tay anh, nơi có mấy vết sẹo ghê người đang lộ ra rõ ràng dưới ánh mặt trời.
Trước kia, anh và Hạ Kỳ Sâm lăn lộn nhiều, trên người có vết thương là chuyện bình thường, nhưng sau khi quen cô thì sống khiêm tốn hơn nhiều, chỉ có vết thương cũ, không biết mấy vết sẹo này sao lại xuất hiện nữa, mặc dù sẹo đã cũ nhưng vẫn có thể thấy được ban đầu nó đã từng rách rất sâu.
Nhìn đi nơi khác, Thu Đường quan sát xung quanh, không nhìn anh, dùng giọng bình thường hỏi: “Thế nhưng anh vẫn muốn quay lại sao?”
“Ừ.”
“Dù biết sau này tôi sẽ không thích anh nữa?”
“Ừ.”
“Dù tôi không nói với người khác rằng anh là bạn trai tôi, cũng không để Thu Tự biết anh là bố ruột nó, không cho anh bất kỳ thân phận nào?”
“Ừ.”
Thu Đường không nhịn được, bật cười ra tiếng.
Người này biến thành dạng gì đây? Sống một cuộc sống hèn mọn như cô đã từng sao?
“Nhưng mà.” Thu Đường nở nụ cười vô tội, “Dù là như thế, tôi vẫn không muốn dính líu gì tới anh, cũng không muốn thấy mặt anh.”
Từ Nam Chung không quan tâm, sắc mặt vẫn ôn hòa như bình thường, “Anh biết, em lên xe đi.”
Anh không thèm để ý những chuyện này.
Thu Đường cảm thấy có chửi mắng cũng không có ý nghĩa, da mặt người này dày đến mức có rạch dao vào cũng không hề hấn gì, dù thế nào vẫn cố chấp làm theo ý mình.
Trên đường về.
Từ Nam Chung lái xe với tốc độ 80km/h.
Gió len qua cửa xe, chui vào trong, thấm vào tim lạnh lẽo.
Thu Đường vuốt mái tóc bị gió thổi bay, không nói câu nào.
Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên.
Nhìn thử, là điện thoại của Từ Nam Chung.
Anh không biết mình để tai nghe bluetooth ở đâu mất rồi.
Từ Nam Chung quét mắt nhìn dãy số, điện thoại của nhà lớn Từ gia gọi đến, không biết chuyện gì.
Anh không quan tâm lắm, bắt máy luôn.
Không bao lâu, bên kia truyền tới tiếng nói gấp gáp của người giúp việc.
“Cậu chủ, không xong rồi.
Ông chủ đột nhiên phát bệnh ngất xỉu, bây giờ đang trên đường tới bệnh viện.”