Muôn Vàn Sủng Ái

Edit: Hyukie Lee

Liên tiếp mấy ngày, thành Lam Lăng không ngừng truyền đến tin tức bị xác chết tấn công, các môn phái ở tại thành Lam Lăng cũng bị liên lụy. Kì lạ nhất là, khi người bị hại chết đi sẽ biến thành thứ quái vật không nhân tính ấy, gương mặt, hành động y như xác sống. Bất đắc dĩ thành Lam Lăng đành hạ lệnh phong tỏa, vừa lúc biết được cung chủ Dạ Huyền cung cũng ở trong thành, rất nhanh đã có người tới cửa nhờ giúp đỡ.

Tựa hồ xác sống chỉ hoạt động vào ban đêm, lúc trước chỉ bạo phát ở phạm vi nhỏ nên các đệ tử của các môn phái xui xẻo chết đi tăng nhanh một cách mãnh liệt. Để đảm bảo an toàn và cũng vì Triêu Đăng không thích hợp gặp mặt chính đạo, tu sĩ tóc bạc thu xếp y ở lại khách sạn, sau khi bày kết giới chằng chịt xong mới không yên lòng rời đi cùng người dẫn đường đã chờ lâu dưới lầu.

Phòng khách rộng lớn tĩnh lặng, Triêu Đăng ngồi bên giường lớn, đột nhiên ánh lửa đèn chong chợt tắt, căn phòng rơi vào bóng tối ám trầm. Theo bản năng, ngón tay có hỏa diễm nhảy nhót, đôi ngươi hoàng kim phản chiếu một mạt quang minh, người đối diện thần sắc lấp lóe, Triêu Đăng giật mình kinh ngạc, cách hồi lâu sau mới cười nói: “Linh Tê.”

Tướng mạo Hoa Linh Tê vốn là yêu khí, nay được ánh lửa soi rọi càng như độc dược yêu mị. Hắn liếc Triêu Đăng một cái, không nặng không nhẹ gật đầu.

“Ngươi tới cứu ta sao?”

“Vì sao là cứu?” Hắn nói, trong ánh mắt không dấu được vẻ trào phúng: “Cả thiên hạ đều biết Việt cung chủ bị đệ nhất bảng ma đầu mê hoặc đến thần hồn điên đảo, vì ngươi không ngại đối đầu với tám môn phái lớn… Ngươi dùng sắc dụ người làm rất tốt mà, Việt Trường Ca sủng ngươi như vậy, còn cần ta tới cứu?”

Triêu Đăng trừng mắt nhìn.

“Nhưng ta không muốn bị hắn sủng.” Toàn thân người nọ đều là vết hồng ái mụi, dường như nhận thấy biểu tình phức tạp của Hoa Linh Tê, bỗng cười ra tiếng: “Này ma tôn đại nhân, mang hậu bối đi thôi?”

Nửa ngày sau.

“… Xì.” Ma đầu tóc tím cong môi, đôi đào hoa đa tình câu người khẽ nhếch: “Ta cũng muốn nhìn xem, trong lòng Việt Trường Ca ngươi có bao nhiêu cân nặng.”

Được được, nhìn đi, thích thì nhìn đi.

Tay Hoa Linh Tê quơ quơ trước mặt y, khi buông tay ra, dung mạo người nọ đã biến thành người bình thường, mờ nhạt đến cực điểm. Gã lấy một bộ quần áo không gây chú ý từ không gian tùy thân cho Triêu Đăng thay rồi ra hiệu đi theo mình. Thoải mái ra khỏi khách sạn, kết giới tinh vi lúc trước Việt Trường Ca thiết lập giờ phút này như thứ đồ chơi con con. Chờ khi đi khỏi khu vực, hắn kéo Triêu Đăng lại, nhanh chóng dẫn người ra khỏi thành Lam Lăng.

Dọc đường đi vẫn chưa gặp được xác sống gây xôn xao dư luận, ngược lại, từ phía sau truyền đến âm thanh ma quái, nước dãi tanh hôi chảy xuống, quái vật có gương mặt mục nát lao nhanh vào truy binh phía sau, lúc này Triêu Đăng mới xác định suy đoán của mình: “Xác sống là ngươi thả?”

Thời gian những quái vật này xuất hiện rất kì lạ, bình dân bách tính gặp được chúng nó thì không sao nhưng chỉ cần là đệ tử tu chân có tiên pháp hộ thể liền xui xẻo. Ngoại trừ mình ra thì một trong những nguyên nhân Hoa Linh Tê đẩy nhanh hành động cũng vì đám người đó, hắn sảng khoái gật đầu, lập tức bổ sung: “Người của Dạ Huyền đang theo sau, khách sạn lúc trước ngươi ở có rất nhiều người theo dõi, Việt Trường Ca hạ kết giới ngoại trừ bảo vệ ngươi thì còn muốn cô lập ngươi.”

Thấy Triêu Đăng không trả lời, Hoa Linh Tê lại cười rộ lên.

“Ngươi không tức giận? Hắn chu đáo đợi ngươi như thế, ngươi không thích?”

Triêu Đăng im lặng, qua rất lâu, âm thanh của ma tu trẻ tuổi lẫn vào trong gió.


“Không thích cũng phải thích.”

Dưới trạng thái cửa thành bị phong tỏa kín mít, không biết Hoa Linh Tê lấy ở đâu được lệnh bài xuất thành, vệ binh canh gác thấy được ngọc bài liền chuẩn bị mở cổng thành, nhưng đột nhiên một trong số đó lại ngăn cản Triêu Đăng, Hoa Linh Tê thấy vậy cũng không nói nhều, trực tiếp một chưởng đập lên lồng ngực kẻ nọ.

Đám vệ binh còn lại dàn trận bao quanh bốn phía, đột nhiên sấm sét cường đại đánh xuống, trong nháy mắt chỉ còn lại hơn mười cái đầu lâu, hồ quang màu tím nhảy nhót trên bàn tay gã khiến Triêu Đăng ngẩn người, loại sức mạnh bá đạo đến tà ác này, kinh khủng đến mức làm người ngột ngạt không thở nổi… Đã từng ở Mị Kinh, Việt Trường Ca bị tám đại môn phái liên thủ thi triển lôi linh căn, cùng với Hoa Linh Tê hiện tại, hai cảm giác ấy giống nhau như đúc.

Hai người kia, thế mà có linh căn giống nhau.

Vệ binh ngăn cản Triêu Đăng khiếp sợ hoảng loạn, Hoa Linh Tê nhân cơ hội đó mang người ra khỏi cửa thành. Chạy khỏi thành Lam Lăng được mấy dặm, đột nhiên sắc trời u ám đen kịt, mơ hồ có thể nhìn thấy những tia sét mạnh ẩn trong mây đen. Đồng mâu hoàng kim ánh lên từng tia ác liệt, hai tay kết trận, trận pháp màu máu được hình thành nhanh chóng ngăn lại sấm sét khủng bố. Đôi mắt Hoa Linh Tê sáng rực phảng phất bốc cháy, bỗng nhiên hắn liếc nhìn Triêu Đăng một cái, tay kia xé rách không gian, lôi người nhảy vào.

Trừ hệ thống ra, đây là lần đầu tiên Triêu Đăng mượn ngoại lực đi xuyên không gan, sau một hồi khó chịu, Triêu Đăng từ từ chậm lại, bốn phía một mảnh hoang vu, có dại cao thấp kéo dài vô tận, hiển nhiên đã đi xa thành Lam Lăng một khoảng. Dường như người kia bị thương, sắc mặt tái nhợt không bình thường, Triêu Đăng quan tâm đặt tay lên tay đối phương, truyền linh lực qua.

“Ngươi có sao không?”

“Không sao.” Hoa Linh Tê nhắm mắt: “Linh căn của ngươi… Việt cung chủ tái tạo? Như vậy, ngươi cũng muốn rời khỏi hắn.”

“Là hắn làm.” Đôi mắt đen láy của Triêu Đăng khẽ nâng, Hoa Linh Tê vốn có mối thù nợ máu với Việt Trường Ca, sấm sét vừa nãy ở thành Lam Lăng do ai hạ xuống không cần nói cũng biết, tuy không cần xoát giá trị yêu thương với đối phương nhưng vuốt ve tâm ý của gã cũng rất cần thiết: “… Hắn nợ ta.”

Nói xong liền nở nụ cười, quỷ mị diễm lệ, khác hẳn hoàn toàn dáng vẻ ngoan ngoãn bé con khi bị chơi đùa ở Dạ Huyền.

“Nếu như không phải vì nó, hà tất gì ta để hắn chạm vào.”

[Giá trị yêu thương: 4,5 sao.]

Quả nhiên Tiểu Hoa rất ghét đại mỹ nhân nha, biết được chuyện riêng tư của người khác vui vẻ hết sức.

“Ý của ngươi là…” Đôi mắt đào hoa chậm rãi nheo lại: “Từ đầu tới cuối, ngươi ở cùng hắn chỉ vì linh căn.”

Thấy Triêu Đăng gật đầu, đối phương híp mắt, nghe được âm thanh nhắc nhở năm sao yêu thương của hệ thống, Triêu Đăng hơi nhíu mày.

Nhanh như vậy đã được năm sao…

Đi tiếp về trước thêm một đoạn đường, trời cao mây xanh phấn hồng kéo dài không dứt, đến lúc này Triêu Đăng mới phát hiện nơi Hoa Linh Tê chọn rất gần Thiên Tứ. Khác với những cây hoa đào khác, hoa đào ở Thiên Tứ nở đều quanh năm, bốn mùa nở mãi không tàn. Dù đại hội Phục Tiên kết thúc dòng người đã giảm nhưng nơi này vẫn thu hút rất nhiều du khách đến đây gửi gắm tình cảm. Khi đảo hoa đào được màn đêm bao phủ, hoa đăng trôi về hạ du, cửa hàng trang sức rộn ràng đón khách trên con đường tấp nập. Lại một lần nữa Triêu Đăng gặp lại vị tu sĩ tuấn tú trẻ tuổi biết xem bói nọ, người kia vẫn mặc bộ đồ kì dị, khí chất mạnh mẽ cùng gương mặt anh tuấn có vẻ hào hiệp bất kham. Thấy Triêu Đăng nhìn mình, tự nhiên nở nụ cười nhiệt tình.

“Vị công tử này, tại hạ thấy người có hơi quen mặt, có phải đã từng được tại hạ xem quẻ?”


“Vâng.” Triêu Đăng cũng cười: “Tiên sinh nói ta bị trời cao chán ghét, vĩnh viễn không được chết tử tế, rất là chính xác.”

“Ây…” Tu sĩ kia hoang mang gãi đầu một cái, lộ vẻ nghi hoặc: “Thật là kì lạ, mạng số của công tử cũng không có dấu hiệu không trọn vẹn, lúc trước tại hạ muốn khen người trong thập nhị cung thì có đến mấy đại cung đã có phúc triệu, sao là trời cao chán ghét được?”

Thập nhị cung: một vòng của mặt trời và mặt trăng quay quanh hoàng đạo.

[Em bị trời cao chán ghét, đời đời kiếp kiếp ta xoay chuyển lẽ trời cho em xem.]

Ánh mắt Triêu Đăng lấp lóe, dùng mắt hỏi ý Hoa Linh Tê, sau khi người kia gật đầu thì y đưa tay cho nam tu, như trước hỏi han ngày tháng năm sinh, bấm tinh bàn xong rồi nói đầy chắc chắn.

“Ta nói không sai, mạng số của công tử tuyệt đối không bị trời đạo chán ghét, mạng của người có phúc thụy nên rất thuận buồm xuôi gió, có điều…” Nam tu có chút không hiểu nhìn chằm chăm tinh bàn: “Mệnh số của công tử, dường như bị trói buộc với người khác, lại như điểu la phụ tùng, người được người kia cứu nên mới có phúc triệu như hiện tại… Điều này thật ngạc nhiên.”

Điểu la phụ tùng: cây điểu cùng cây nữ la bám vào cây tùng, cây bạch. Bây giờ hay dùng điểu la để gọi các người thân thuộc, ý nói như dây điểu dây la được bám vào cây tùng cây bạch, cũng như các người họ hèn được nhờ vào chỗ cao môn. Hay dây leo đu bám cây đại thụ để sinh trưởng.

À hiểu rồi, lần này xác định.

Hoa Linh Tê đứng một bên thần sắc hờ hững, nghe nói vậy cũng không có động tác gì, tầm mắt gã xẹt qua Triêu Đăng vẫn luôn duy trì nụ cười. Xa xa đằng kia, mộc bài đỏ tươi đinh đang vang vọng, mây lười nằm trên đại thụ.

“Nếu ngày nào đó không còn tiền.” Ma tu quần áo nhạt sắc nhìn Mị Kinh đã được tu sửa, rường cột được chạm trổ hoa lệ xa xỉ, lầu đài đình các nổi bần bật trong dãy phố, hoa khôi dạo phố đi giày tơ tằm, một đầu tóc đen lay động theo từng bước chân: “Ta dự định sẽ tới chỗ này bán nghệ?”

“Triêu Đăng.” Hoa Linh Tê cười cười đầy quỷ khí âm trầm: “Ngươi không muốn sống chăng.”

“Đâu có, ta cảm thấy mấy cô nương kia còn không đẹp bằng ngươi.” Người nói chuyện giả ngây thơ giả tinh khiết, không đợi đối phương phát cáu, Triêu Đăng kéo kéo ống tay gã: “Chị gái này là hoa khôi đêm đó trong đại hội Phục Tiên sao?”

“Là người mới.” Hoa Linh Tê nhàn nhạt nói: “Việt cung chủ không muốn hoa khôi kia, đương nhiên Mị Kinh sẽ không cho người làm tổn hại danh tiếng ngồi lên vị trí này.”

“Á…”

“Áy náy?”

Triêu Đăng sờ mũi một cái, giây sau gật gật đầu, người kia ôn nhu nhỏ nhẹ nói: “Tiểu ca ca không hổ thẹn vì Việt cung chủ, ngược lại còn đồng tình cho hoa khôi chưa từng gặp mặt, quả thật rất thương hương tiếc ngọc.”


Làm gì mà nhắc đến đại mỹ nhân quài vậy, mi thầm mến hắn rồi có đúng không?

“Ý của ngươi là, ta nên hối cải mới đúng?” Triêu Đăng khép hờ đôi mắt, âm điệu tản mạn lười biếng: “Hắn đối với ta rất tốt, nhưng hắn luôn muốn ta ở cùng hắn, ta không thích.”

Hoa Linh Tê dừng một chút: “Vì sao không muốn?”

“Ta không muốn bị ai trói buộc.”

Nhưng ngược lại, Hoa Nhi là một tên ngạo kiều, trong thời gian ngắn gã sẽ không nhận ra tình cảm của gã dành cho mình, vậy không bằng trước tiên cắt đứt suy nghĩ của gã, tạo nên tượng đài tra nam người thấy người đánh, vừa không rắc rối lại vừa không làm tổn thương đối phương. Huống hồ mình và Hoa Linh Tê còn sống chung với nhau mấy tháng, tuy Dạ Huyền chưa đuổi theo có phần vô lý nhưng cũng phải sống có tâm một chút.

Ha ha, Đăng tâm lý thấy mịa luôn hà.

“Sống cùng một khoảng thời gian dài như vậy, nếu chỉ đối mặt với một người ta sẽ phát điên mất.: Triêu Đăng cười hì hì: “Dù thật lòng yêu thích cũng không được, ta yêu Trường Ca, nhưng ta không thể dừng chân mãi mãi bên cạnh hắn được… Đến cuối cùng, thứ tình cảm ban đầu cũng còn lại sự lợi dụng tái tạo linh căn.”

Người đối diện khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Đôi mắt đào hoa dị sắc khép hờ, hàng mi đen tuyền như lông vũ che đậy.

Không hiểu sao, tư thái ôn hòa như thế khiến Triêu Đăng nhớ đến người khác.

Theo Hoa Linh Tê một đường đi thẳng, đối với thế giới rộng lớn này có rất nhiều nơi Triêu Đăng vẫn còn lạ lẫm, dù là nơi đã từng đi qua nhưng phải mất một chút thời gian y mới nhớ được. Nắng ấm yếu ớt hòa tan băng tuyết, tuyết đọng dày đặc chầm chậm tan chảy, cây cỏ xanh suốt bốn mùa được bông tuyết che đậy. Triêu Đăng đi theo sau Hoa Linh Tê, lên đến đỉnh núi hoa rơi đầy trời, cỏ thơm lan tràn đến vách núi, Triêu Đăng có chút ngạc nhiên hỏi: “Đây là đâu?”

Ngoại trừ đảo hoa đào Thiên Tứ, có rất ít nơi dù là mùa đông những vẫn xanh tươi như vậy. Hoa Linh Tê không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười nhợt nhạt, sau mới vân đạm phong khinh nói: “Thủy Văn lăng, đào hoa Thiên Tứ, một đêm Mị Kinh,… Em nói nơi cuối cùng, sẽ là nơi nào?”

Thủy Văn lăng là khu vực giao giữa tiên giới và ma giới, nếu nhớ không lầm thì đây là nơi y và Việt Trường Ca gặp nhau lần đầu, hơn nữa hai địa danh ở sau….

Sắc mặt Triêu Đăng trắng bệch, người đối diện nhấc cổ tay trắng muốt gõ gõ trán y, dáng dấp dịu dàng ôn nhu lại khiến người lạnh cả sống lưng.

“Càng tốt với em, em càng không hài lòng?”

[Tâm tình của mảnh vỡ phân hóa không… Hả?] Lần đầu tiên hệ thống để lộ cảm xúc của mình, âm thanh từ trước đến giờ luôn chăm chăm bày mưu tính kế hơi cao giọng: [Bị lừa.]

[…?]

Đùa ông à.

[Cái này không phải mãnh vỡ phân hóa.]

Đôi ngươi hoàng kim chậm rãi mất tiêu cực, dung nhan yêu dị dần dần mất tự nhiên trở nên cứng ngắc, da dẻ tái nhợt chậm rãi hóa cát bụi, hệ thống chậc lưỡi: [Hắn đã chết từ lâu rồi, thể xác bị người khác truyền vào một tia linh thức, linh thức thoát ly nguyên chủ quá lâu nên rơi vào trạng thái ngủ say, đột nhiên ngày ấy tỉnh lại nên tôi mới cho rằng nó là mảnh vỡ phân hóa.]

Đại não Triêu Đăng xoay chuyển nhanh chóng: [Trong quá trình hình thành thế giới mảnh vỡ đó thoát ly nguyên chủ, Lili là mảnh vỡ của Lẳng Lơ, là mảnh vỡ phân hóa bị tách ra lúc vô ý, còn tia linh thức gạt người này là do —–]

[Bị Dối Trá sắp đặt.] Trong âm thanh của hệ thống mơ hồ lộ ra hưng phấn: [Tuy rằng hắn vô tình, nhưng có thể làm tới trình độ này… Rất thú vị.]


[…]

Thú vị, thú vị cái rắm, mi làm mi chịu đi, tổng thống đại biến thái.

[Tự cầu phúc đi.]

Tiếng cười có chút hả hê khiến Triêu Đăng cau mày, tu sĩ đoan chính nghiêm nghị tựa minh nguyệt, dáng người cao lớn, ôn nhuận dịu dàng, tóc bạc tán loạn trên áo trắng tung bay, người kia hơi vung tay, thi thể Hoa Linh Tê lập tức biến mất. Hắn nhìn Triêu Đăng, từng chút từng chút nói ra những lời khiến ma tu sởn tóc gáy.

“Chịu để ta chạm vào em, chỉ vì lợi dụng ta tái tạo linh căn?”

“…”

Mẫu! Thân! Kiếp!

Sống không bằng chết mà! Vì sao mọi chuyện lại như thế này, khiến người ta muốn dộng đầu chết luôn cho xong… Mẹ nó lần đầu tiên y lật thuyền đó hệ thống ngu ngốc!

“Dù yêu ta thật lòng cũng không thể ở cạnh ta mãi mãi, không hề muốn ở bên ta, em cảm thấy ta trói buộc em?”

“Không, không phải…”

Triêu Đăng không ngừng lắc đầu, lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi chân chính, chưa bao giờ và không một ai làm y sợ hãi đến vậy, dù hai mảnh vỡ trước kia bị bức ép đến hận ý năm sao cũng không như người nhẹ cười trước mặt, ngay cả hệ thống cũng không kiểm tra được giá trị thù hận.

“Không cái gì cơ?”

Có thứ gì lạnh lẽo quấn lấy mắt cá chân y, Triêu Đăng cúi đầu, đột nhiên đồng tử co lại, sắc mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu.

Đó là một cái đuôi rắn.

Trắng bạc, mềm mại, một loài động vật nhuyễn thể có vảy… Mới có những thứ đó.

“Tiểu Đăng.” Việt Trường Ca đến gần y, năm ngón tay lạnh như băng xoa xoa mặt người nọ: “Em có biết chân chính giam cầm em là thế nào không?… Em lạnh sao, luôn run rẩy, thật đáng thương…”

Cái kia trắng bạc ôn nhu quấn quanh bắp chân y, lúc này Triêu Đăng mới nhớ đến thân nhiệt của Việt Trường Ca luôn thấp, dù đang làm chuyện ấy thì vẫn thấp đến mức không giống con người. Khi đó Triêu Đăng vẫn tưởng do đối phương có song linh căn, tu luyện đại đạo cũng như đặc tính của linh căn nên mới không nghĩ nữa. Nhưng không ngờ đối phương thật sự không phải con người.

“Thương em cũng vô dụng, ngược lại em còn không ngoan ngoãn.” Đối phương liếm môi một cái, đồng tử xám bạc mơ hồ dựng thẳng, Việt Trường Ca ngậm lấy đôi môi mềm mại, vừa cắn vừa nói: “Kỳ thật, ta rất thích dùng thủ đoạn thấp hèn với những gì ta yêu, ta đây yêu thích Tiểu Đăng như vậy, em nói xem…”

“Ta nên làm gì với em đây?”

[Giá trị thù hận: 3 sao.]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận