Muôn Vàn Sủng Ái

Edit: Hyukie Lee

Ánh đèn rọi sáng dãy hành lang, phảng phất lưu thủy nghiêng về một phía, trên đại sảnh có vài dị năng giả nhận ra điều gì đó không đúng, tiếng la hốt hoảng kéo dài không dứt, nồng độ gas ức chế vẫn đang tăng lên, Triêu Đăng dời tầm mắt, thấp giọng nói: “Chuyện quỷ quái gì đây.”

“Đúng đấy.” Vệ Tiễu hờ hững nở nụ cười: “Êm tai không?”

“Cực kì êm tai, đại ca nói gì cũng thích ~”

“Nhóc con.” Nam nhân cao to hơi nheo mắt lại, tiếng nói trầm thấp mang theo cảm giác ngột ngạt bức bách: “Lúc nói chuyện với người khác đều vậy à?”

“Vậy còn anh.” Triêu Đăng cười dịu dàng đối diện với hắn: “Câu cuối cùng của anh… có ý gì.”

“Có ý gì là có ý gì.” Vệ Tiễu vân vê môi, chậm rãi nở nụ cười nhàn nhạt: “Bù đắp tuổi thơ cho em thôi chứ gì đâu.”

“Em không có tuổi thơ bất hạnh như vậy.”

“Vậy cũng thật đáng tiếc…”

“Đại ca.”

Thấy Vệ Tiễu ngẩng đầu nhìn mình, Triêu Đăng cũng quay sang nhìn thẳng vào hắn, dáng vẻ như vậy đứng đối diện nhau, đôi mắt như sao, dù là ai cũng cảm giác tim đập thình thịch. Cách một lát, Triêu Đăng cong cong khóe mắt.

“Không có gì.”

Nam nhân mắt sói liếc nhìn gương mặt nhỏ, đột nhiên giơ tay, lực đạo vừa phải vuốt ve làn da dưới mắt trái, thầm thì: “Chỗ này có gì đó bẩn thỉu.”

Lệ chí mà.

Triêu Đăng không phản bác, chỉ cười cười nhìn vào động tác của hắn. Vệ Tiễu thu tay lại, ra hiệu Triêu Đăng đuổi theo, xoay người đi vào lối ít người.

Đại sảnh đã hỗn loạn tưng bừng, dị năng giả mất đi năng lực điên cuồng xách áo phục vụ tra hỏi, mấy người bồi bàn ngu ngơ không biết gì bị hành hạ không biết làm sao, vài cô gái trẻ sợ đến mức khóc lúc nào chẳng hay. Khi thấy Vệ Tiễu xuất hiện, phần lớn đều không tự chủ dời ánh mắt đến nam nhân khí thế đầy cường hãn này. Trong mảnh hỗn loạn rối ren, không biết là ai đã nhanh nhảu nói lên thân phận Vệ Tiễu, rất nhanh đã có tiếng xì xào bàn tán, ánh mắt đầy thâm ý nhìn chằm chằm, đặc biệt là sau khi thấy được mỹ nhân câu hồn đoạt phách bên cạnh hắn, tầm mắt hoàn toàn không thể dời khỏi.

Từ khi tận thế đến nay, người người bất an, có thể sống đến bây giờ đại đa số là kẻ liều mạng lòng dạ độc ác, mấy căn cứ lớn bề ngoài ra vẻ chính trực quyền quý nhưng sau lưng lại âm thầm chạy đua súng ống đạn dược, vi phạm lệnh cấm, cưỡng bức, cướp của, giết người đã thành chuyện cơm bữa hằng ngày, được mời đến căn cứ Seth tối nay đương nhiên là những nhân vật có máu mặt, song nam thanh niên kia lại quá dụ người sa đọa, mặc dù chỉ lẳng lặng đứng đó không làm gì, lại khiến người sinh sôi dục vọng muốn xâm phạm mạnh mẽ.

Giá trị thù hận và giá trị yêu thương vang lên không ngớt, vài cường giả đánh mất dị năng trừng trừng nhìn vào Triêu Đăng. Nhận ra ánh mắt đầy khát vọng của nam nam nữ nữ nơi đây, Vệ Tiễu khẽ nhíu mày, ôm người vào ngực.


“Ôi…?”

Vành tai bị người nhẹ nhàng liếm láp, chỗ ấy vốn là chỗ mẫn cảm, mặc dù không có giá trị thù hận nhưng động tác dịu dàng thắm thiết của Vệ Tiễu cũng đủ làm Triêu Đăng có chút nhũn ra không đi nổi. Nam nhân nhanh nhạy dùng tóc ngắn ma sát gò má, cảm giác được cánh tay thon dài rắn chắc ôm chặt vòng eo, y cũng không chống cự lại.

“Phối hợp với anh.”

Vệ Tiễu cắn lấy vành tai trắng trẻo mịn màng.

Được được hì hì hì hì, Đăng Đăng là chó săn trung thành lặng lẽ nhất.

Ánh mắt đố kị lẫn thù hận không ngừng ném về phía nam nhân đứng ở vị trí trung tâm, màu mắt Vệ Tiễu càng lúc càng đậm, hắn có chút ngoài ý muốn phát hiện, cơ thể ấm áp của người trong lòng khiến hắn không kìm được dục vọng ngày càng to lớn, da thịt mềm mại được liếm láp rất nhanh đã nổi lên màu phấn hồng điềm đạm đáng yêu. Nhận ra Triêu Đăng vẫn luôn dùng khóe mắt len lén nhìn mình, Vệ Tiễu đầy ý xấu ngậm lấy vành tai y, tiếp xúc lúc nãy đã cho hắn biết nơi này là chỗ nhạy cảm của Triêu Đăng, sau một lần ngậm hút làn da nhẵn nhụi, đúng như dự đoán nghe được âm thanh nho nhỏ, được người trong lòng cực lực đè nén, đầy kinh ngạc thốt lên.

Ngôn linh sư vốn mẫn cảm với âm sắc, đối phương thốt lên âm thanh ấy như liều độc dược chí mạng, Vệ Tiễu dừng một chút, tay kia nhấc lên chiếc cằm xinh đẹp, nhẹ nhàng chôn đầu mỹ nhân liêu người vào hõm vai mình. Thấy được phía dưới đã căng phồng thành một chiếc lều bự, Triêu Đăng trừng mắt nhìn.

Có vẻ trung đoàn trưởng cặn bã đang hưng phấn nha.

Thấy động tác chiếm hữu mười phần như thế, phần lớn dị năng giả đều ngoan ngoãn thu hồi ánh mắt. Từ tên Silent đến bản thân Vệ Tiễu, những danh tự này thực sự quá mức khủng bố, phàm là người có đầu óc khi đối mặt với tình huống này sẽ chọn đi đường vòng. Cố tình sao có một tên trẻ tuổi bị thanh niên mắt đen kia mê hoặc đến đầu óc choáng váng, vừa tiến lên trước một bước liền lập tức mất nửa cái chân.

Tiếng kêu thảm thiết không hề được sự đồng tình, nơi này là tận thế, tính mạng của phế nhân còn không đáng giá bằng một ổ bánh mì, huống hồ chi Vệ Tiễu đã tỏ rõ y là người của hắn, dám đi lên khiêu khích quái vật, còn sống đã may.

“Lên trước một bước, bỏ mạng lại đây.”

Thanh âm hắn không lớn lại khiến tất cả mọi người dâng lên nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng, mỗi một câu nói của ngôn linh sư đều trở thành sự thật. Mỹ nhân trong lồng ngực ngoan ngoãn tựa đầu vào hắn, gương mặt đào hoa mỹ lệ đầy hoạt sắc sinh hương. Vệ Tiễu nhìn y, hơi khẽ cong môi, vô cùng sủng nịch hôn lên đôi gò má trắng nõn.

“…”

Yêu nhanh vậy sao, nóng lên là cứng hà.

Có ai đó cười khẽ một tiếng.

“Người của anh, đương nhiên là không ai dám động.”

Giọng nói khàn khàn mê hoặc truyền xuống từ trên lầu, Triêu Đăng thuận theo âm thanh nhìn sang chỉ thấy một bóng người cao gầy mảnh khảnh, người kia có mái tóc ngắn xanh nhạt, đôi môi được màu son vẽ lên đường nét mạn lệ, song ngược lại, người kia lại mặc chiếc áo vô cùng mát mẻ cùng quần tây đen, chân đi giày thủ công, phát ra tiếng vang cộp cộp.


“Mụ điên.”

Triêu Đăng nghe được Vệ Tiễu nhỏ giọng mắng mỏ.

Được đại ca cặn bã kêu như vậy, xuất hiện ở căn cứ Seth, không nhìn ra giới tính… Là nhà khoa học điên trong miệng Shark?

Bất giác Triêu Đăng trở nên nghiêm túc đánh giá đối phương, ngực cô rất phẳng, dù mặc quần tây rộng rãi cũng có thể nhìn thấy đôi chân dài vô cùng nhỏ, màu da nơi mắt cá chân lộ ra trắng bệch, cô không quan tâm bộ ngực khi đi lại sẽ lộ ra, ngũ quan vừa điển trai vừa xinh đẹp, như một con báo hoa thời thượng, một người mẫu trung tính có thể mê đảo cả đàn ông lẫn phụ nữ.

“Tiến sĩ Stefani!”

Có người kêu tên cô.

“Mười phút trước chúng tôi phát hiện lãnh đạo căn cứ Tây Đồ âm mưu giăng lưới giết sạch dị năng giả ở đây, bọn họ chế tạo hơi gas ức chế dị năng.” Giọng nữ khàn khàn mê hoặc lòng người, êm tai nói: “Chúng tôi nhờ Silent đến, vừa nãy Vệ tiên sinh đã giết chết thủ lĩnh Tây Đồ La Trầm, thuốc giải hơi gas còn đang được nghiên cứu nhưng chúng tôi đảm bảo trong vòng nửa tiếng sẽ được đưa đến tận tay mọi người, xin tất cả yên tâm.”

Cách tầng người kích động, Triêu Đăng đối mặt với đôi mắt nâu sơn vẽ.

Stefani cũng đang nhìn y, đôi môi trái tim hình thành nụ cười nhợt  nhạt.

“Chiêu đãi không chu đáo mong các vị thông cảm, chúng tôi sẽ điều tra Tây Đồ kĩ càng, sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng.”

Bóng đêm trầm thấp, cửa sổ pha lê và gạch đỏ bốn phía hòa vào lẫn nhau, ngoài ô cửa sổ, thành thị sáng rực ánh đèn như đại dương trải dài bất tận, khu tây vẫn là thế giới con người đèn đỏ khói xanh ngày nào. Nam nhân tóc vàng rót Red Bull và nước đá vào ly thủy tinh, đi qua một bên cho thêm chút rượu Vodka Nga, uống mạnh một hớp đầy, tức giận lau miệng.

“Con khốn Stefani kia!” Shark nhìn Vệ Tiễu lười biếng ngồi trên sofa: “Đại ca, anh chưa nhìn thấy vẻ mặt lúc cô ta nói chuyện đâu, người nào có đầu óc đều sẽ nghi ngờ tại sao chỉ có anh sử dụng được dị năng, hơn nữa anh trai của Đăng——–“ Shark chỉ tay về phía Triêu Đăng, người sau lập tức phối hợp gật đầu liên tục: “Có thể làm ra hơi gas ức chế? Mẹ nó con mụ biến thái biến người khác thành đầu sỏ, mấy chuyện đâm sau lưng như vậy con mụ đó làm còn sợ chưa nhiều chắc, chỉ cần tra một chút là biết Đăng là con thứ ba La gia, con đó đổ hết trách nhiệm lên đầu Tây Đồ, không phải muốn chơi bọn này à! Bố X mẹ nhà nó cái đồ————“

“Phiền chết mất.” Vệ Tiễu liếc gã một cái: “Để ông yên tĩnh một chút.”

Nhìn Shark không thể nói chuyện, Harold cười tươi như hoa chọt chọt miệng gã.

“Chuyện này không cần nói ra, hẳn là Đăng còn chưa biết nhỉ?” Đại mỹ nữ tóc đỏ quay đầu nở nụ cười: “Rời xa đầu xanh một chút, Đăng có trung đoàn trưởng thương là được rồi ~”

“Đại ca, thương em.”


“Thương cái rắm.”

Mặc dù Vệ Tiễu mắng người nhưng âm lại nhẹ cực kì, cũng không dùng ngôn linh buộc Triêu Đăng câm miệng như Shark, mấy thành viên Silent ở đây hiểu ý ngầm trao đổi nụ cười, hiếm khi thấy được trung đoàn trưởng xấu hổ, ngay cả Shark bị cấm nói cũng đỏ mặt.

Vui cười đùa giỡn đến hơn nửa đêm, mọi người lục tục lên lầu ngủ, Harold kéo hơn phân nửa thành viên đi, còn lại Shark ngồi uống Red Bull Vodka cũng bị Lục Tử Tiêu dùng dị năng hệ thực vật cưỡng ép trói lại lôi lên. Phòng khách rộng rãi thoáng chốc chỉ còn lại bình rượu và tàn thuốc, đèn huỳnh quang chập chờn chớp tắt, Triêu Đăng chỉ vào cái gỗ gạt tàn thuốc trước mặt Vệ Tiễu.

“Hút thuốc trước mặt phụ nữ, không sao chứ?”

“Ai? Harold?” Vệ Tiễu cười nhạo: “Trong lòng anh cô ấy không khác gì đàn ông.”

“Các cô gái đều rất dễ thương, dù không thích cũng phải đối xử dịu dàng.”

“Ai nói anh không thích—–“

“Anh thích em.”

Triêu Đăng đến gần Vệ Tiễu, y có uống chút rượu, vị ngọt mỏng manh trên người làm lông mày hắn khẽ nhếch, bàn tay nam nhân đặt trên đỉnh đầu, Vệ Tiễu nở nụ cười có hơi nguy hiểm.

“Em có biết…” Trong đêm khuya yên tĩnh, âm thanh trầm thấp khêu gợi đủ khiến bất luận kẻ nào mặt đỏ tim đập, bàn tay ấm áp vuốt ve mặt Triêu Đăng: “Hiện tại anh muốn làm gì không?”

“… Fuck me baby?”

“Muốn làm em đến nở hoa.”

“…”

Em yêu Tiễu ca! Tiễu ca ngủ với em!

Triêu Đăng cắn cắn môi, mặt hơi đỏ, nam nhân đối diện nhích đến gần sát, dáng vẻ đặc hữu của con lai dưới ánh đèn càng thêm tuấn mỹ mê người, không đợi Triêu Đăng suy nghĩ có nên nhào tới hay không, Vệ Tiễu đã vỗ vỗ má y.

“Lời nói liêu nhân ai cũng nói được, nhưng trước khi nói em phải suy nghĩ cho kĩ, mình có năng lực hay không.”

Ánh mắt Triêu Đăng lóe lóe: “Rõ ràng anh làm chuyện…”

“Thuộc hạ tình cờ muốn thỏa mãn một chút cho dục vọng bẩn thỉu của đại ca.”

Vệ Tiễu vô cùng tự nhiên nói ra lời vô liêm sỉ, tiểu mỹ nhân đông phương bị cợt nhả vây quanh cơ thể hắn, Vệ Tiễu cũng không từ chối, chờ khi hắn bị Triêu Đăng vờn từ sofa nhỏ đến đầu bên kia, nam nhân nhẹ nhàng đè cổ y lại.

“Anh không muốn phá hủy em.” Đôi mắt băng lam yên tĩnh như giếng cổ, từ góc độ này, dường như Vệ Tiễu rất ôn nhu: “Đừng trêu anh nữa, ha?”


Mẹ, thương anh quá.

Triêu Đăng trừng mắt nhìn.

“Anh đang sợ hãi sao?”

“…”

“Không có gì phải sợ.” Triêu Đăng cười rộ lên, rút lại trên ghế sofa, đôi chân dài miên man như có như không cọ trúng Vệ Tiễu: “Hơn nữa, chẳng phải lúc đó anh cũng trêu em quá chừng? Tuy em không biết tại sao lại có cảm giác anh sẽ hại em, thế nhưng… Nhớ lại câu nói lần trước.” Gương mặt trù diễm quỷ mị cách nam nhân càng lúc càng gần, lệ chí nhạt sắc dưới động tác cụp mắt hoàn toàn lộ ra trước mắt Vệ Tiễu, cánh tay trắng trẻo mơn trớn hầu kết người đối diện, Triêu Đăng thả mềm giọng cười nói: “Yêu quá tha thiết mới không nắm giữ được, chắc chắn anh rất yêu em.”

Thanh niên trẻ tuổi có chút mong đợi, dáng vẻ dương dương đắc ý ấy đẹp đẽ đến kinh người. Y nhìn Vệ Tiễu, chỉ lo sẽ bỏ qua bất kì thần sắc nào trên mặt người ấy.

[Giá trị yêu thương: 4,5 sao.]

“Triêu Đăng.”

Lần đầu tiên hắn gọi tên y.

“Đại ca, phía dưới của anh…”

“Muốn em.” Bỗng nhiên Vệ Tiễu xoa chân y, ngón tay thuận theo vòng eo chậm rãi trượt lên trên, ôn nhu mà bá đạo liếm hôn chiếc môi ngọt ngào: “Em nói đúng, anh rất yêu em, lần đầu gặp mặt đã yêu.”

Éc.

Nửa sao yêu thương phiền phức còn lại được Vệ tiên sinh bù đắp, không phải nữa thì mời lập tức nổ tung tại chỗ.

“Khi anh nhận ra không đúng, chỗ này.” Hắn đè lên người Triêu Đăng, mười phần ám chỉ: “Nghĩ đến em sẽ nóng.”

Mắt sói dần dần thâm thúy, như hiểu ra điều gì, Triêu Đăng nhanh chóng đẩy nam nhân ra hòng chạy trốn nhưng bị ngôn linh đóng băng tại chỗ.

“Cưỡi lên, xoay lại cho anh xem.”

“… Không!”

Khi phát hiện mình bị khống chế trở lại sofa, từng chút từng chút ngồi lên thân thể người kia, sắc mặt Triêu Đăng trắng bệch.

“Thích nó không?” Tướng mạo của hắn mang theo sự cao quý kiêu ngạo của quý tộc Tây Âu cũ, mắt sói băng lam như có thủy quang xuôi chảy, mà lời nói ra lại hạ lưu cực kì: “Nó muốn vào trong cơ thể em, phun nước miếng vào em.”

Nào có vụ thừa nhận tình cảm xong rồi quất liền chứ! Đồ đại ca cặn bã!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận