Muôn Vàn Sủng Ái

Edit: Hyukie Lee

Giống như tất cả các loài bò sát, Long có ý thức lãnh địa rất mạnh. Long tộc vẫn chưa hoàn toàn chiếm lấy y bên trong hang động thủy tổ, ma pháp trận khiến khoảng cách trở nên nhỏ bé không đáng kể, khi đi ra khỏi trận, Hồng Long đặt người sau lên ngọn núi chất đầy khoáng thạch sắc màu rực rỡ, lập tức không ngừng kịch liệt tầm hoan.

“Được rồi… Được rồi a …!”

Âm thanh nam hài bị Long nuốt vào trong miệng, hắn dẫn dắt tay Triêu Đăng xuống vị trí nóng rực của mình, một tay Vincent nắm chặt vòng eo tuyết trắng, một tay đặt lên bả vai Triêu Đăng, tư thế này khiến tất cả giãy dụa hóa thành hư không, ngoan ngoãn nằm rạp trên đống bảo thạch bị Long làm đến đỉnh.

Cội nguồn sức mạnh bên trong cơ thể Thánh tử từ nơi hai người kết hợp không ngừng tuôn ra, ngân đồng kì lạ của Vincent thay đổi thất thường, sau khi chinh phạt không biết bao lần chấm dứt, đôi mắt ngậm đầy lệ thủy của Triêu Đăng nhìn đối phương biến thành nguyên hình, Hồng Long to lớn chiếm giữ huyệt động chói lọi kim quang, có thứ gì lõa lồ chạm vào sau lưng.

“Không muốn… Không được!” Triêu Đăng bắt đầu hoảng sợ: “Thả ta ra…!”

Y muốn né tránh, nhưng mới vừa bò về trước vài bước liền bị móng vuốt đè chết trên đất, Long phía sau sung sướng hừ nhẹ, chất lỏng nhơm nhớp nhầy nhụa từ sau lưng chảy đến gót chân, không đợi Triêu Đăng phản ứng lại, có gì đó tưới lên đầy đầu.

Cả người y đều là…

[Mùi của ta.] Âm thanh hài lòng trong đầu khiến Triêu Đăng thoáng mê man trừng mắt nhìn, y bị làm quá ác, gần như sắp không nhận ra chuyện gì đang xảy ra: [Thích không.]

“A…”

XXX mi, ông mày sắp chết đuối rồi.

Chậm chạp không thấy khế ước giả đáp lại, Hồng Long buồn bực có chút bất mãn thu nhỏ thân hình, nó dùng ma chú thanh tẩy hết chất lỏng tỏa ra mùi tanh, vảy như huyết liên ma sát lên da thịt tinh tế, nó trèo lên người Triêu Đăng, không chút thương tiếc tiến vào nơi mị hoặc mềm mại.

Sâu trong hang động được bảo thạch hoàng kim lấp kín, trong hoảng hốt nghe được động tĩnh nhỏ bé, dương quang từ ngoài nghiêng nghiêng chiếu rọi, Triêu Đăng giơ tay che đôi mắt lại, một hồi lâu sau, y thả tay xuống, chậm rãi mở mắt.

Đau chết rồi…

Nhớ lại giữa đường bị làm đến ngất đi, khi tỉnh lại đối phương vẫn đang cố gắng cày cấy, Triêu Đăng đau đầu xoa xoa lông mày.

“Tỉnh rồi?”

Bóng người cao gầy từ ngoài tiến vào, sợi tóc đỏi chót của Long tộc vô cùng chói mắt, thấy Triêu Đăng đáp lời, Vincent ôm người lên.

“Có chỗ nào không thoải mái không?”

Đôi ngươi bảo thạch như bạc ngân lưu động gần trong gang tấc, Triêu Đăng lắc đầu một cái, tựa đầu vào ngực Hồng Long.

“Muốn ngủ tiếp hay là ra ngoài?”

Tựa hồ đối phương rất thích dáng vẻ thuận theo hắn, Triêu Đăng lặng lẽ cong cong môi, thả nhẹ âm thanh: “Ngươi đi đâu vậy?”

“Đánh chim, tế tự.” Gương mặt Vincent hơi cong: “Mấy lão già nhận ra tiên huyết quần Long dễ tỉnh lại thủy tổ hơn, bọn họ bắt đầu thu thập máu của các loại Long.”

“Sẽ chết ư?”

“Không.” Vincent ôm y chặt chút: “Chỉ cần một ít, đối với Long mà nói không có bất cứ ảnh hưởng nào.”

“Ừ…” Triêu Đăng suy tư chốc lát, y ngẩng mặt lên, đôi môi mềm mại mở ra đóng lại, tròng mắt đen nhánh lấp đầy hình chiếu Hồng Long: “Ta muốn đi xem tế tự.”

Khác với lần trước đi nhầm vào hang động thủy tổ, lúc này Vincent dẫn y vào Long huyệt khổng lồ nhất từ đường đáy biển nối với tổ rồng, y theo Vincent nói thì, mười triệu năm trước nơi này từng là núi cao, xung quanh tổ rồng đều là nước biển xanh lam thăm thẳm. Chờ khi đã vào trong huyệt, Long tộc vẫn đang thương nghị nhạy cảm nhận ra hơi thở xa lạ, khi thấy rõ nam hài Nhân tộc được Hồng Long ôm vào trong ngực, thanh niên trẻ tuổi tóc ngắn màu đen tiến lên một bước.

Vì tiết kiệm không gian, toàn bộ Long tộc trong hang động thủy tổ đều biến thành hình người, nam tử tuấn mỹ kia mặt mày có mấy phần giống với Vincent, Triêu Đăng đã có suy đoán với thân phận của hắn.

“Thằng con khốn nạn.” Hắc Long nghi ngờ hỏi: “Y là kỵ sĩ của ngươi? Sao không nghe nói gì hết vậy?”

“Không phải kỵ sĩ.” Vinent cười lên: “Là sư phụ của ta.”

“Sư phụ?” Hắc Long cau mày: “Đừng đùa cha ngươi nhá, mẹ nó ai lại ôm sư phụ của mình đi tới đi lui… Hứ! Trở về —-“

Hắc Long muốn kéo vai Vincent, người sau một cước đá hắn văng vào trong tường, Hắc Long một bên ho khan một bên phun ra một ngụm máu tươi, Long tộc xung quanh tập mãi thành quen giả vờ không thấy.

“…”

Chời má.

“Đừng để ý lão già này.” Vincent cười nói: “Ngươi muốn xem thủy tổ? Vào chứ?”

“… Ừ.”

So với lúc trước y chạy suýt nữa mất nửa cái mạng, bề mặt nham thạch gồ ghề khó đi đối với Long tộc mà nói là vô cùng nhẹ nhàng, không lâu sau, bọn họ liền đến hầm băng to lớn phong kín thủy tổ Long tộc, sương tuyết lạnh lẽo mấy ngày trước đã tan đi hơn nửa, từng tia từng tia máu tanh lướt qua chóp mũi, Triêu Đăng được nhẹ nhàng đặt xuống đất, y nhìn xuống dưới, thứ được bạc tuyết trắng xóa bao trùm như vảy rồng, Thủy Tinh Cự Long bị chôn sâu dưới lòng đất gần như là dùng thần tích bày ra trước mắt.

Thật là đẹp…

Triêu Đăng không tự chủ đến gần biên giới, lại như bị thứ gì dẫn dụ, sức mạnh chặn lại từ sau đột nhiên xuất hiện khiến y dừng bước lại, Hồng Long nhẹ nhàng gọi tên y.

“Triêu Đăng?”

Y ừ một tiếng.

“Ngươi suýt ngã xuống.”

“… Ta không thấy rõ.” Triêu Đăng quay đầu lại, có chút xấu hổ: “May mà có ngươi kéo ta, không thì thảm rồi.”

Trên thực tế, căn bản y không chú ý đến vách núi dưới chân, trong mắt chỉ còn lại thứ bên dưới băng nguyên bạc tuyết, dị thú viễn cổ tràn ngập ma lực.

“Ta cho rằng ngươi bị nó hấp dẫn.” Vincent nhún nhún vai: “Long tộc càng mạnh mẽ thì càng dễ hấp dẫn Nhân loại, đây là bản năng.”

Triêu Đăng sờ sờ mũi, nói đùa: “Vì vậy nên… Ta bị ngươi hấp dẫn, giữa chúng ta chỉ là sức hấp dẫn?”

“Là hấp dẫn song phương.” Hồng Long phủ nhận: “Ta không cố ý hấp dẫn ngươi, sức mạnh Long tộc không thể khiến ngươi sinh ra mê hoặc, chỉ khi một con rồng cố ý hấp dẫn Nhân loại thì bản năng mới bị kích phát.”

“Như vậy sao.”

Y tiếp lời, ngữ khí kéo dài phát ra giai điệu hờ hững, Triêu Đăng nhìn về phía Cự Long ngủ say bên trong vực sâu một lần nữa, nếu không lý giải sai, vừa nãy, thậm chí là lần trước y vô ý đi vào hầm băng, đều bởi vì…. Con rồng này đang dẫn dụ y, khi Triêu Đăng ngóng nhìn vào vực sâu, đối phương cũng đang ngóng nhìn y?

“Woa woa, lão già.”

Triêu Đăng quay đầu lại, Vincent cười híp mắt vẫy vẫy tay với Hắc Long đi vào đối diện, để tiện cho Triêu Đăng xem Thủy Tinh Long, chỗ bọn họ đứng đã vượt qua vùng cấm của Long tộc, Hắc Long thấy vậy đau đầu chậc lưỡi một cái.

“Đúng là đời sau đại bất kính…” Hắn nói xong, chính mình cũng không có dây thần kinh xấu hổ mà bước vào vùng cấm: “Thủy tổ sắp thức tỉnh nhất định sẽ khóc thét vì Thiếu tộc trưởng như ngươi.”

“Thiếu tộc trưởng?”

Triêu Đăng chen vào?

“Lại không nói cho người ta, thứ con vô sỉ.” Vẻ mặt Hắc Long càng ngày càng trào phúng: “Đúng là không chịu trách nhiệm, lẽ nào thân phận Thiếu tộc trưởng Long tộc làm ngươi xấu hổ à.” Lời còn chưa dứt, hắn nhìn về phía Triêu Đăng: “Đại mỹ nhân bên kia, có muốn kí khế ước với con rồng khác —–“

Vincent vẻ mặt tươi cười xuất hiện bên cạnh Hắc Long, nhấc chân đạp hắn xuống vách núi.

“…”

Tâm tình phức tạp.

“Ta nói thật đó.” Một bàn tay để lên vách đá, gương mặt tuấn lãng của Hắc Long xuất hiện vết máu, hắn mượn lực từ nham thạch, nhanh nhẹn xoay người nhảy lên phía trước: “Cái loại con trai bạo lực gia đình như nó không phải đối tượng đáng để giao phó cả đời đâu.” Hắn mở hai tay ra: “Đến đây đi, một con rồng thành thục mới là lựa chọn tốt nhất.”

“Giết ngươi nhá.” Vincent đã có chút không kiên nhẫn: “Cha cướp phối ngẫu của con trai cũng quá không biết xấu hổ rồi đó.”

“… Phối, phối ngẫu?!” Hắc Long trợn mắt ngoác mồm: “Lúc trước cha ngươi chỉ lo ngươi sẽ biến thành lão xử nam trăm năm chỉ biết đánh nhau, mười phút trước còn lo rằng ngươi chơi đùa xong sẽ vứt bỏ người ta… Không nghĩ tới ngươi lại ngây thơ như thế, trách oan rồi.”

“… Huynh đệ.” Triêu Đăng hạ thấp giọng: “Lần trước, ờ, lần đầu tiên?”

“…”

Y vỗ vỗ vai Vincent.

“Trách oan rồi, ngươi làm rất tốt.”

“…”

“Còn thiếu Lam Long, Tử Kim Long, và máu của ngươi.” Bỗng nhiên Hắc Long lên tiếng: “Thiên tộc đã tàn sát sạch sẽ Long ở bên ngoài, mà theo như ngươi nói, một phần Ác Ma sẽ liên thủ với Thiên tộc bao vây chúng ta, cha biết ngươi thích chiến đấu, nhưng ngươi không thể thắng nổi tất cả sinh vật, ngươi rất mạnh, nhưng vĩnh viễn ngươi cũng không phải đối thủ của quần thể.”

“Vì lẽ đó?”

“Hiến máu.”

“Không hiến.” Vincent từ chối đầy thẳng thắn dứt khoát: “Con trai ngươi muốn đánh chim.”

Hắc Long đầu đau như búa bổ mà thở dài, hắn nhìn về phía Triêu Đăng: “Nhân loại, ngươi có thể khuyên nhủ thằng con đầy đầu là đánh đánh giết giết này không? Tuy nó mới vừa thành niên liền đả thương cha mình bỏ nhà trốn đi, nhưng ta cũng không muốn nhìn nó đi chịu chết đâu.”

Y há miệng: “Ta…”

“Sư phụ.” Vincent ngắt lời Triêu Đăng: “Nếu ngươi không cho ta đi, ta muốn làm ngươi một trăm năm.”

“Uầy…” Triêu Đăng cho Hắc Long ánh mắt muốn giúp lắm mà lực bất tòng tâm: “Được được được, đánh chim đánh chim.”

“…”

Trước khi rời khỏi hang động thủy tổ, Triêu Đăng liếc nhìn quái vật khổng lồ ngủ say lần cuối, Thủy Tinh Cự Long vùi lấp dưới băng đá tuyên cổ, hắc sâm sơn nham tạo thành tương phản mãnh liệt với vảy rồng tỏa ra ánh sáng lung linh, vết máu khô cạn nhỏ xuống bên trên tuyết địa, như thơ như họa trong cõi mộng diệu kì nhất.

Đêm hôm ấy, Triêu Đăng nghe được âm thanh êm tai chưa bao giờ nghe, thanh âm kia dẫn y đi thẳng về phía trước, tựa hồ tiến vào giấc mộng thứ hai, lại tựa hồ là sự thật, vẫn là diệu thạch đen ngòm, vẫn là tuyết trắng vô hạn cùng băng tinh lóng lánh, khi sắp đến bên vách núi, có ai ngăn lại đường đi của y, Long tộc với con ngươi lẫn màu tóc trắng bạc yên lặng đứng đối diện cùng Triêu Đăng, thân hình tướng mạo là sự hòa trộn giữa thiếu niên và đàn ông, da thịt tựa như tuyết bạc, Thủy Tinh Long hóa thành hình người nhẹ giọng nói.

“Đi lên trước nữa, sẽ bị té xuống.”

“Là ngươi kêu ta đến đây.” Triêu Đăng cười nhìn về gương mặt tựa như ảo mộng, không biết có phải vì là thủy tổ cao quý, Long tộc trước mặt sở hữu hình dáng khiến người chấn động thần hồn, thứ khiến người kinh sợ nhất không phải tướng mạo của hắn, mà là linh tính đan dệt cảm giác sa đọa trên người đối phương, Long tộc thời viễn cổ không thuộc về ánh sáng, cũng tách hẳn với bóng tối, loại mâu thuẫn trên người hắn tạo thành mị lực càng thêm rõ ràng: “Ngươi muốn máu của ta không?”

Sinh linh hoàn hảo trắng bạc hơi nhíu mày, hắn giơ tay, cuối cùng lại thả xuống.

“Đôi mắt màu đen…”

“…?”

“Rất đẹp.” Hắn nói chậm rì rì: “Lần đầu nhìn thấy.”

“Ừm.”

Đây là lời nói thật, thế giới này có đủ các loại màu tóc lẫn màu mắt kì lạ, nhưng mắt đen thì vô cùng hiếm hoi.

“Ngươi có khế ước với Long.” Sợi tóc trắng bạc buông xuống, thủy tổ Long tộc nghiêng đầu: “Ngươi có muốn thêm một cái nữa không?”

“Ồ.” Triêu Đăng cười lên: “Tại sao?”

“Ta cần máu Hồng Long, chỉ cần một giọt.” Thanh niên đẹp đẽ tựa như thủy tinh lạnh nhạt nói: “Chỉ mình ngươi mới lấy được máu của hắn.” Hắn dừng một chút, rồi lại bổ sung: “Ta cũng muốn… Đôi mắt màu đen.”

Vincent không muốn phục sinh thủy tổ, trong Long tộc không ai có thể lay chuyển quyết định của hắn, nếu mình âm thầm thêm dầu vào lửa khiến thủy tổ phục sinh, giả vờ muốn kí khế ước với thủy tổ, không chỉ ảnh hưởng đến chiến đấu của Vincent, mà còn xem nhẹ thực lực của hắn, huống chi, Hồng Long là gia hỏa kiêu ngạo trời sinh.

Làm vậy có thể xoát được không ít giá trị thù hận, theo loại tính cách chiến đấu cuồng của Vincent mà nói, trực tiếp đến năm sao cũng rất có khả năng, sau khi kí kết khế ước, nếu Long thủy tổ muốn giết chết Vicent, Triêu Đăng sẽ dùng khế ước áp chế người trước, loại cảm giác không đánh lại còn bị xem thường nhất định sẽ có rất nhiều thù hận. Nhưng vấn đề là, hiện tại Vincent có bao nhiêu giá trị yêu thương y cũng không chắc chắn, nếu yêu thương quá ít… Có lẽ nào ông đây bị trực tiếp giết chết?

Kệ bà nó, đánh cược một lần, còn không hoàn thành nhiệm vụ quả thực thẹn với dạy bảo của anh yêu Caesar.

“Nghe thật không tồi.” Triêu Đăng hơi nhếch lên môi: “Ngươi tên gì —–“

“Sư phụ.” Âm thanh người đến ngắt lời y, âm sắc quen thuộc khiến cơ thể Triêu Đăng cứng ngắc trong nháy mắt: “Ngươi không ngoan nha.”

“…”

Douma, nói đến là đến.

“Vốn tưởng rằng đêm hôm khuya khoắt ngươi bỏ chạy có chuyện gì gấp lắm, kết quả là lén ký khế ước sau lưng ta.” Vincent từng bước từng bước đến gần y: “Lại còn ký với lão quái vật không biết chết bao nhiêu năm, ta không thể thỏa mãn ngươi ư?”

“…”

Cứu, cứu mạng.

“Sư phụ.” Vincent cười ra hiệu y nhìn về phía đáy vực, Thủy Tinh Long hóa thành hình người không biết đã biến mất vô tung từ lúc nào, chỉ còn lại Cự Long đang ngủ tỏa ra ánh sáng lung linh bên dưới: “Ngươi cảm thấy nó mạnh hơn ta, có thể giúp ngươi hoàn thành mục đích?”

“Không phải…”

Nửa câu đầu đồng ý, nửa câu sau bác bỏ.

“Bởi vì nó là thủy tổ ư, ngay cả ngươi, lẫn cha ta, đều cảm thấy nó mạnh hơn ta đúng không…” Vincent đưa tay lên môi, từng tia máu tanh lượn lờ trong không khí, nụ cười bên môi như có như không: “Ngươi muốn nó phục sinh, có đúng hay không?”

Hắn duỗi cánh tay, sợi tóc đỏ chói bị gió lạnh cạnh vách núi thổi lên tung bay, máu tươi nhỏ giọt lăn xuống từ mu bàn tay.

Tách tách —-

Tách tách, tách tách, tách tách.

Thủy tổ ngủ say ngàn vạn năm nơi đáy vực được quần long tiên huyết kêu gọi chầm chậm thức tỉnh, tiếng vang nham thạch nứt toác kéo dài không dứt, Vincent dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Thủy Tinh Cự Long phủi xuống băng tuyết, hắn thu lại tay phải chảy máu, mặt mày cong cong.

Thủy tổ mới thức tỉnh sau khi phá tan chú ấn, sẽ nắm giữ sức mạnh thời kì đỉnh phong trong một thời gian ngắn rồi mới tạm thời vào kì nghỉ ngơi, dòng máu băng lạnh ngàn vạn năm nương theo long ngâm của Thủy Tinh Long xé rách chân trời, sôi sục trào ra, tất cả sinh vật trong tổ rồng vì thời khắc này trở nên xao động, Vincent yên lặng cong cong khóe môi, sau một khắc, liệt hỏa hoàng kim đột nhiên nổi lên trong tay hắn.

“Nhìn đi.”

Hắn nhẹ giọng nói.

Bóng người Hồng Long rơi xuống đáy vực, Vincent hình người đối diện với Long thủy tổ chỉ như hạt bụi nhỏ bé, dựa vào mạt kim hồng hỏa quang rực sáng Triêu Đăng mới miễn cưỡng nhận ra vị trí của hắn, sau mấy giây vực sâu vắng lặng, tiếng rồng gầm phẫn nộ bất thình lình vang lên, sau đó là từng đợt âm cười y không thể quen hơn.

Đột nhiên từ đỉnh đầu Thủy Tinh Long bị xẻ ra làm hai nửa, vạch sáng từ phần đầu rồng kéo dài đến cuối, ngay ngắn bổ đôi nó ra làm hai, long huyết ám sắc cực nhanh phun ra, trong nháy mắt toàn bộ đáy vực bị mùi máu tanh che ngợp bầu trời bao phủ.

Vincent hắn… Cắt thủy tổ ra làm hai khúc?

Đù má đù má đù má đù má đù má đù má đù má, thần linh phù cmn hộ mạng của Vincent, thủy tổ lẫn Triêu Đăng khó giữ được mạng nhỏ —–

“Sư phụ.”

Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, Hồng Long không biết đi đến từ lúc nào ấn y vào trong lồng ngực, toàn thân đối phương đều là mùi máu tanh gay mũi, như bò ra từ trong sông máu, và đó cũng là sự thật, hắn vừa mới chẻ đôi bụng của Cự Long, sao lại có khả năng không dính thứ gì.

Thời điểm có thể động thủ tuyệt không động khẩu, không chỉ uy hiếp sống chết trên tinh thần mà còn triệt để nghiền ép trên thân thể, tổng kết một câu, Long ca của ta, fine.

“Hối hận hay chưa? Chọn hắn.” Đối phương nói, tràn đầy ác ý đem bàn tay dính máu Thủy Tinh Long dán lên gò má trắng nõn của nam hài trong lồng ngực: “Còn nhớ ta đã nói gì không?”

“…”

Cứu mạng với!

“Ta nói.” Vincent nâng cằm Triêu Đăng lên, buộc y nhìn mình, gương mặt vô trù của Hồng Long trước mắt không một cảm xúc. Đôi ngươi ngân bạc thăm thẳm như vực sâu không đáy: “Nếu cản trở chiến đấu, ta sẽ làm ngươi một trăm năm.”

“…”

Chờ, chờ chút!

“Ngươi muốn ta ở trên, hay tự mình cưỡi lên?” Vincent nhẹ hít nơi vành tai Triêu Đăng: “Dám lộn xộn sẽ giết ngươi nhá.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui