Editor: Vaan
==========
Mây đen phủ đầy bầu trời, cây lá lay động mạnh, dự đoán hẳn sẽ có một trận mưa lớn.
Tả Vi đóng cửa sổ, đem tách trà lên uống, cô cầm lấy tuần san giải trí trên bàn.
Mấy tiêu đề lớn hiện ngay vào mắt: "Ảnh hậu Hà Huệ Lị thẳng thắn thông báo đã cùng chồng ly hôn", "Đạo diễn Cát Binh nhanh chóng gây lên làn sóng lớn, thông báo bảy tháng sau sẽ bắt đầu quay phim《 Sau Lưng 》", "Bạn gái Tưởng thiếu mang thai, phụng tử thành hôn", "Thực hư tin vui, Lý Học Uy hẹn hò cùng Lâm Nhã Đồng".
Tả Vi lại lật vài tờ sau, lúc này cửa đột nhiên mở, Lâm Nhã Đồng tiến vào với khuôn mặt tiều tụy, cô ném hai chiếc giày cao gót trên mặt đất rồi đem túi xách ném lên sô pha.
Tả Vi ung dung hỏi: "Sao vậy, Lý Học Uy đá chị ư?"
Lâm Nhã Đồng bị cô chọc đến cười ra tiếng: "Cái gì chứ? Em cũng chẳng phải là không biết, chuyện đó lăng xê mà thôi."
"Vậy chị làm sao thế?" Tả Vi nghiêng đầu hỏi: "Đóng phim không thuận lợi?"
"Đừng nói nữa!" Lâm Nhã Đồng ngã người vào sô pha, vô lực nói, "Eo chị như bị chặt đứt, vậy mà lão đạo diễn còn chưa hài lòng, cứ cách mấy ngày liền đòi quay lại, sớm biết thế chị đã chọn mấy bộ đô thị hiện đại, diễn võ hiệp làm gì chứ!"
Tả Vi an ủi nói: "Trương đạo diễn nổi tiếng là người nghiêm cẩn, chị lại một chút là than thở, không phải tất cả rồi cũng kết thúc sao?"
Thanh âm cô ôn nhu, nghe thật êm tai.
Lâm Nhã Đồng híp mắt nhìn về phía Tả Vi, cô ngồi phía trước cửa sổ, bên ngoài trời tối tăm, chợt có một tia sáng chiếu vào khiến toàn bộ một bên mặt cô ấy trông như một bức tranh hoàn mỹ nhất.
Lâm Nhã Đồng chầm chậm nghiêng đầu: "Cũng không biết công ty nghĩ như thế nào, kiểu người như em dựa vào khuôn mặt kiếm sống lại cố tình muốn đặt ở trong nhà đến "móc meo"."
Tả Vi không phục, nhướng mày nói: "Em là dựa vào kỹ thuật diễn kiếm sống được không! Sau khi diễn vai Tô Lâm, bao nhiêu người càng hận em muốn chết đây."
Tô Lâm – đó là nhân vật cô diễn, điển hình của hình tượng nữ phụ ác độc, ngoài mặt thì tỏ ra thánh mẫu nhưng trong lòng lại toàn rắn rết.
Cả đời chỉ duy nhất một mục tiêu là muốn chia rẽ nam nữ chính.
Nhưng mà, nam nữ chính ngoài đời lại có rất nhiều fan couple, nữ chính còn là hoa đán nổi tiếng, nhân khí tốt.
Kết quả cô chỉ mới tham gia diễn một bộ phim truyền hình lại chưa từng hút thêm fan, ngược lại kéo đến rất nhiều người bôi đen.
Mở weibo cũng sắp hơn nửa năm vẫn chỉ có mấy ngàn người hâm mộ.
Tả Vi nghĩ đến chuyện này lại cảm thấy bực bội, phát sầu nói: "Rốt cuộc khi nào em mới có thể ngừng nhận gạch đá?"
Mỗi lần cô đến công ty đều sẽ thấy ánh mắt lo lắng, sốt ruột của người đại diện Chu Ngọc Cần, lâu dần làm cho cô cảm thấy rất sầu, loại tình cảnh này vẫn luôn liên tục xảy ra.
Có một lần khi những ngôi sao lớn của Thiên Kỉ tụ họp, mà người một "kích" không thành công như cô như đứng ở đáy Kim Tự Tháp, cơ hội đến tự nhiên cũng không có nhiều.
Vì vậy, khi không có việc gì cô cũng không đi dạo mà ở nhà bổ sung thêm kiến thức.
Lâm Nhã Đồng thở dài, an ủi cô nói: "Em cứ thả lỏng trước đi, có thể sẽ khá hơn khi những người đó quên đi hình ảnh xấu xa trong phim của em." Cô ấy nghĩa khí nói: "Chờ có cơ hội, chị sẽ cùng Chu tỷ giúp em......"
So với Tả Vi mới tốt nghiệp thượng ảnh hơn một năm, Lâm Nhã Đồng đã vào công ty ba năm, điểm này ở lý lịch riêng tư cũng ít khi gặp.
Huống chi, cô cũng không muốn làm phiền Lâm Nhã Đồng.
Tả Vi lắc đầu: "Đừng lo lắng, chị Chu bận như vậy, chị đề nghị ngược lại cũng không tốt." Cô giơ tay rót một tách trà, "Em không vội ăn hết "đậu hủ đang nóng"...!"
Lâm Nhã Đồng đại khái đã hiểu ý cô, bực bội đến vò đầu bức tóc: "Còn nữa, diễn xuất của chị không làm hài lòng mấy lão đạo diễn, rước biết bao nhiêu phiền phức.
Thế mà Anne "nhảy đi nhảy lại" trước mắt tất cả, lão đạo diễn còn khen cô ta giống như nữ anh hùng của một bộ phim gần đây."
Anne và Lâm Nhã Đồng là cùng tốt nghiệp đầu giới, hai người cũng chính là tình địch của nhau, Tả Vi nghe nói Anne cướp bạn trai Lâm Nhã Đồng, kết quả khi chia tay, Anne lại không muốn cái loại bạn trai hai mặt không phải người đó, Anne chính mình lại rung chuyển đến không còn một mảnh.
Cho nên Lâm Nhã Đồng hận cô ta chết đi được.
May mắn rằng hai người ký hợp đồng ở hai công ty khác nhau, nhưng ai ngờ đến, oan gia ngõ hẹp, khi nhận phim cổ trang, Anne lại là diễn nữ chính, khó trách sao Lâm Nhã Đồng thường xuyên giận dỗi.
Tả Vi bưng trà đến cho cô ấy: "Hai người không phải biểu hiện trên khuôn mặt, đừng nghĩ nhiều như vậy."
Lâm Nhã Đồng nhận ly trà nhấp một ngụm, nhịn không được kêu lên: "Đắng như vậy!"
"Sau khi ăn đắng nhiều lần thì mới nhận được cái ngọt chứ" Tả Vi trêu ghẹo, "Hiện tại mỗi ngày ở nhà em đều uống cái này."
Lâm Nhã Đồng cười lớn.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Tả Vi lấy điện thoại ra từ trong túi, kinh ngạc nói: "Là chị Chu."
"A?" Lâm Nhã Đồng nổi hứng nói "Vậy em mau nhận đi, nói không chừng là có chuyện tốt!"
Tả Vi cũng dâng lên một ít chờ mong, ấn phím trò chuyện lễ phép nói: "Chị Chu."
Mới vừa nói hai chữ, Chu Ngọc Cần đã ở bên đầu dây kia thúc giục: "Em đang ở nhà à? Tới công ty nhanh, ngày mai có bộ phim điện ảnh đến thử vai, em tới nắm kịch bản thử vai một chút, à còn có chút việc......"
Câu kế tiếp bên tai cô nghe đã có chút mơ hồ không rõ, cô chỉ cảm thấy một nỗi kinh ngạc không ngừng chạy trong lồng ngực, trong đầu hỗn loạn một mớ rồi cuối cùng tạo thành một ý niệm.
Đây quả là một cái cơ hội tốt!
Cô vội nói: "Được, em lập tức tới ngay."
Buông điện thoại, cô liền bắt đầu thay quần áo, nói với Lâm Nhã Đồng: "Chị Chu nói, có bộ phim điện ảnh đến thử vai."
Lâm Nhã Đồng đôi mắt trừng lớn: "Điện ảnh? Là bộ điện ảnh nào, vị nào đạo diễn?"
Tả Vi giật mình: "Chị ấy chưa nói, em cũng quên hỏi."
Lâm Nhã Đồng cười ha ha, đầu tóc đều xõa tung theo tiếng cười của cô trên dưới vứt động, cô buông chân từ sô pha xuống, nhìn chằm chằm Tả Vi nói: "Hết cao hứng rồi à? Đổi lại là chị, khả năng đầu cũng sẽ choáng váng.
Rốt cuộc điện ảnh không phải ai cũng có thể diễn, bất quá, Vi Vi, chỉ là thử vai thôi mà."
Cô là đang nhắc nhở Tả Vi đừng nên vui mừng quá sớm.
"Em đương nhiên biết, chỉ là em đã thẩn thờ ở nhà lâu như vậy......" Tả Vi buông tay, "Chỉ là cảm thấy trên trời bỗng dưng rớt xuống miếng bánh ngon dâng đến tận miệng lại không ăn được."
Lâm Nhã Đồng đổi sắc: "Chị rút lại lời nói nãy, kỹ thuận diễn của em rất tốt, không cần lo lắng."
Tả Vi cúi người xỏ giày, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, cô đem điện thoại kẹp trên vai áp lên tai trái, nghe được một giọng nam cực kì quen thuộc từ đầu dây bên kia truyền đến: "Vi Vi, em đang ở chỗ nào?"
Cô một lòng đặt việc thử vai trên hết, thuận miệng nói: "Em ở nhà."
"Anh là muốn hỏi nhà em ở đâu?" Trình Lạc bất mãn, "Anh nghe anh trai em nói em ở tiểu khu Huệ Lan? Căn bao nhiêu?"
Ở thủ đô, tiểu khu Huệ Lan không tính là quá xa hoa, nhưng tiền thuê cũng không thấp, Tả Vi thuê cùng Lâm Nhã Đồng, lúc trước cô mới tốt nghiệp từ thượng ảnh đã cùng kí hợp đồng với Thiên Kỳ, đầu tiên chính là đã gặp được người chị Lâm Nhã Đồng.
Nghe nói cô còn không có chỗ ở, Lâm Nhã Đồng liền mời cô về cùng, cuối cùng hai người thành bạn cùng phòng.
Tả Vi mở cửa, đi ra ngoài: "Hiện tại em đang rất muốn ra ngoài." Cô vẫy tay tạm biệt Lâm Nhã Đồng.
Lâm Nhã Đồng nói: "Chị thật sự đang rất mệt mỏi, bằng không đã đi cùng với em một chuyến, chúc may mắn!"
Cô cười gật gật đầu, đóng cửa lại.
Một cơn gió thoảng qua, cuốn theo một chút mưa bụi, chỉ chốc lát sau cơn mưa lớn rơi như trút nước.
Tả Vi cầm ô nhìn bầu trời đen kịt, chậm rãi thở dài.
Mưa lớn như vậy, đi xe hơi phiền phức!
Trong điện thoại, giọng nói tức giận của Trình Lạc không ngừng truyền đến: "Tạ Vi, em đang nghĩ gì vậy? Rốt cuộc em đang ở căn nào? Em có nghe không? Anh đang ở gần đây."
"Anh đang ở Bắc Kinh?" Tả Vi lúc này mới chợt hiểu được.
Trình Lạc bị Tả Vi chọc đến tức giận.
Tả Vi nói: "Nhà số mười hai, căn số ba ở lầu tám, nhưng giờ em muốn đi ra ngoài."
"Mưa lớn như vậy?" Trình Lạc quay tay lái, "Em từ từ, anh sẽ đến ngay."
Tả Vi trầm mặc đứng trước cửa một lúc, bên ngoài mưa đã dần ít đi nhưng bầu trời vẫn u ám, một tia chớp đột nhiên lóe sáng đánh trúng nửa bầu trời.
Cô đã ý thức được sẽ có sấm dồn dập bên tai, nhưng khi sấm sét ập xuống, cô vẫn run lên vì sợ hãi.
Trình Lạc nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô từ trong xe, khẽ mỉm cười, mở cửa bước xuống.
Mưa dừng lại trên người anh, làm ướt chiếc áo sơ mi xám trong tích tắc.
Tả Vi giơ ô lên: "Em nhìn thấy xe, anh không cần phải đi ra."
Trịnh Lạc mở cửa xe, cô bước vào, hỏi: "Như thế nào mà anh đã đến Bắc Kinh rồi?"
Trình Lạc là một người bạn của anh trai cô, sống ở Thượng Hải.
"Có một số việc cần phải giải quyết.
Phần lớn thời gian anh vẫn thường ở đây." Trình Lạc ngồi bên cạnh cô, nước mưa từ từ chảy dài trên mặt, phát họa ra một bên mặt hoàn hảo
Tả Vi khịt mũi nói "Em muốn đi Công ty Giải trí Thiên Kỷ.
Ở Quận Sunshine, anh có ý kiến gì không?"
Trình Lạc không nói tiếng nào mà bắt đầu lái xe.
Bên ngoài cửa sổ xe bị những hạt mưa hắt vào tạo ra tiếng động nhẹ, Tả Vi nghiêng đầu nhìn cái gì cũng không thấy rõ, chỉ thấy một mảnh nước mưa đang chảy giống như thác nước.
Cũng không biết đây là phim gì, Tả Vi lòng tràn đầy khao khát, nghe ý tứ chị Chu xem ra vẫn còn rất nhiều suất diễn, nhưng bây giờ làm sao để tìm được chị ấy?
Cô hơi lo lắng.
Rốt cuộc thì cô cũng chỉ mới đóng một bộ phim truyền hình, nói chi trước đây khi quay MV lần đầu tiên cô cũng chỉ mới là học sinh, đây cũng là một điểm trong tư lịch.
Thấy cô đầy một lòng suy nghĩ, Trình Lạc nhàn nhạt nói: "Anh nhớ khi em mới đến Bắc Kinh, đã nói với mẹ em rằng bằng năng khiếu diễn xuất của em sẽ không cần phải mua nước tương sống qua ngày...!bây giờ, em kiếm được bao nhiêu tiền? Đã gần hai năm kể từ khi em tốt nghiệp, em liền diễn ngay một bộ phim chịu nhiều gạch đá còn mọi người không ngừng bôi đen và nhìn em trang điểm.
Đã bao lâu rồi em chưa mua quần áo mới? "
Anh nói chậm rãi, nhưng nội dung thật đáng đánh, hơn nữa đây không phải là lần đầu tiên anh đả kích cô như thế này.
Ngay sau khi bộ phim truyền hình kia được phát hành, anh đã lập tức đưa ra bình luận.
Tả Vi đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ lời anh nói.
"Tả Vi, em đi Bắc Kinh chỉ vì diễn một nhân vật như vậy?"
Thật không nên tới gặp anh, ngồi xe anh!
Tả Vi hít sâu một hơi, vẫn là nhịn không được: "Vậy thì sao, em lại không cần anh chăm sóc cho em đâu!"
Cô đang rất nghèo, từ Thượng Hải đến đây cũng không mang theo nhiều tiền, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn duỗi tay xin mẹ, nhưng dù tốt hay xấu, cô đóng một bộ phim truyền hình thì tiền vẫn còn đủ dùng.
"Hiện tại em đang rất muốn đi lấy kịch bản thử vai, biết đâu em sẽ lần nữa xuất hiện trong một bộ phim mới." Cô vỗ vỗ ngực, tìm về một chút tự tin.
Trình Lạc cười khinh thường: "Thử vai?"
Phía trước là đèn đỏ, anh dừng xe nhìn về phía Tả Vi: "Em nên nhìn lại trong lòng bản thân." Anh bắt tay và đáp lại một tiếng ở bên trái lưng ghế, hơi nghiêng người.
"Tả Vi, không bằng em nên nhân cơ hội này để anh chăm sóc* em."
*Mọi người có thể hiểu chỗ này là Trình Lạc muốn "bao nuôi" nữ chính nhee.