Sau khi về đến nhà, tôi cũng không tiếp tục nghỉ ngơi theo kế hoạch như đã định từ trước, mà ngựa không dừng vó chạy về đoàn làm phim.
Sau khi trải qua lần giằng co này với Lê Diệu Phàm, tôi đã nghĩ thông suốt. Tựa như anh ta nói, tôi đã không cách nào thuyết phục anh ta buông tha tôi, vậy chi bằng dành tinh lực cho công việc, nghiêm túc quay cho tốt bộ phim này.
Gánh nặng tư tưởng trong chốc lát đã được buông xuống, tôi liền cấp tốc nhập vai, mấy cảnh quay này, đạo diễn Vương quả thực đã xem diễn xuất của tôi với cặp mắt khác xưa.
“Thiên Tinh, không ngờ cô trở lại mới một ngày đã có tiến bộ lớn như vậy, xem ra ở nhà đã luyện tập nhiều lần.”
Đối với lời khen của đạo diễn Vương, tôi ngượng ngùng tiếp nhận, bởi vì về nhà lần này, căn bản ngay cả kịch bản tôi cũng không lật xem một lần. Chẳng qua là tôi đột nhiên tỉnh ngộ, kỳ thực tôi và nhân vật “Thiên Sứ” tôi phải diễn này đều trải qua tình cảnh giống nhau, bị người ta đưa vào đường cùng như nhau, không có lựa chọn khác như nhau, phải độc ác hạ tâm mới có thể giết chết kẻ thù của mình như nhau.
Mặc dù diễn xuất của tôi có tiến bộ nhất định, nhưng dù sao so ra tôi vẫn kém các diễn viên chuyên nghiệp có kinh nghiệm phong phú, đi sâu vào tình tiết, thử thách xuất hiện trước mặt tôi cũng càng ngày càng nhiều.
Vài ngày sau, một phân cảnh nam nữ chính đối mặt khiến tôi tổn thương đầu óc. Đối với một người đã quen diễn các cảnh hành động như tôi mà nói, muốn có những cảnh tình cảm diễn tả sự đắn đo một cách tinh tế thật sự là quá khó khăn, thế cho nên một cảnh quay tôi bị NG lặp đi lặp lại mấy chục lần, trước sau đều không thể đạt được yêu cầu của đạo diễn. Cuối cùng, đạo diễn Vương có chút không nhịn được, đen mặt bảo tôi nghỉ ngơi một chút.
Nói nghỉ ngơi, kỳ thực chính là đối mặt với vách tường mà suy nghĩ. Tôi cầm kịch bản, một mình ngồi xổm ở trong góc, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm mấy lời thoại kia, lẩm nhẩm trong lòng đọc một lần lại một lần, nhưng trước sau đều không thể lĩnh ngộ ra cái loại cảm giác theo như lời đạo diễn Vương.
“Cô ngồi xổm như vậy, không mệt à?” Bỗng nhiên, có một giọng nói từ bên tai truyền đến.
Tôi ngẩng đầu thì thấy Tề Lỗi – nam chính bộ phim này chẳng biết đã đứng phía sau tôi từ lúc nào, cầm trong tay một chiếc ghế nhỏ, cười ha hả đặt tới trước mặt tôi.
Điều này làm tôi nhiều ít cũng có chút thụ sủng nhược kinh*. Mặc dù Tề Lỗi này không phải đại minh tinh gì, nhưng dù sao cũng là diễn viên điện ảnh thâm niên nhiều năm, diễn xuất vô cùng tốt. Lúc trước khi đoàn làm phim chọn diễn viên, cũng nghĩ đến việc lấy diễn xuất của anh để có thể hình thành sự bù đắp với danh tiếng của La Vi, mới lựa chọn anh ta. Thế nhưng hiện tại La Vi đi rồi, đổi thành tôi đây – tiểu nhân vật diễn xuất hay danh tiếng đều bé nhỏ không đáng kể. Thẳng thắn mà nói trong lòng tôi luôn cảm thấy có lỗi với anh ta. (*: được cưng chiều mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo)
Thế là tôi vội vàng đứng lên, xin lỗi anh ta: “Thật ngại quá Tề đại ca, vừa rồi liên lụy anh NG nhiều lần như vậy.”
“Đừng nói như vậy, em đã làm rất tốt. Năm đó lúc quay bộ phim đầu tiên anh đã khẩn trương đến mức nói luôn lời thoại của diễn viên nữ, đến khi đạo diễn nhắc nhở, anh còn ở đằng kia thao thao bất tuyệt.”
“Thật á?” Tôi bị sự khôi hài của anh ta chọc cười, lập tức cảm thấy thoải mái hơn không ít, liền truy vấn, “Lần đầu tiên anh đóng phim là lúc bao nhiêu tuổi?”
“Mười bảy tuổi, anh xuất đạo từ rất sớm.” Tề Lỗi cười nói.
Vừa nghĩ tới lúc tôi mười bảy tuổi còn là một công chúa không rành thế sự, cả ngày chìm đắm trong lời ngon tiếng ngọt của Lê Diệu Phàm, tôi liền có chút nhụt chí, thuận miệng than thở: “Thật hâm mộ anh, trẻ tuổi như thế đã biết mình muốn làm gì.”
“Vậy em đã đánh giá anh quá cao. Thực ra lúc anh mười bảy tuổi, mỗi ngày đều bị sự đẹp trai của mình thức tỉnh, mở mắt ra đã nghĩ, anh nhìn đẹp trai như vậy nhất định có thể làm đại minh tinh, đợi khi nổi tiếng sẽ có một đám các em gái xinh đẹp theo đuổi anh.”
Tôi bị sự tự kỷ đến kinh thế hãi tục của anh ta làm cho kinh ngạc, trợn to mắt nhìn anh ta.
Có lẽ cảm nhận được sự kinh ngạc của tôi, Tề Lỗi bất đắc dĩ nhún vai: “Em cũng đừng cười anh, đó vốn chỉ là cái tuổi mơ mộng hão huyền, chẳng lẽ lúc em mười bảy tuổi không có khát vọng à?”
Vừa rồi còn đang cười, bị Tề Lỗi hỏi thế này tôi đột nhiên liền cứng lại.
Khát vọng? Từ này đối với tôi mà nói thật sự là quá xa vời, tôi cảm giác đã rất lâu rất lâu rồi tôi không nhìn thấy trong từ điển của tôi. Nếu như nhất định phải hỏi khát vọng của tôi năm mười bảy tuổi là gì, đó chính là cùng Lê Diệu Phàm cả đời, sinh một đống con, sau đó trang điểm cho chúng thật xinh đẹp. Hiện tại xem ra khát vọng này thực sự hoang đường, quả thực chính là đem tuổi mười bảy tốt đẹp nhất sống trên mình cẩu mà!
Nghĩ tới đây, tôi cười khổ lắc lắc đầu.
“Vậy em đã sai rồi!” Tề Lỗi lắc đầu, “Có câu thoại rất kinh điển: Nếu con người không có khát vọng, thì có khác gì cá muối? Anh đã nhìn trái nhìn phải, em cũng không giống một con cá muối, cho nên nhất định em có ước muốn của em, chỉ là chính em không phát hiện ra mà thôi.”
Ước muốn của tôi?
Tôi cố gắng suy tư rất lâu, rốt cuộc nghĩ tới, tôi nói: “Em muốn kiếm tiền trả hết nợ nần của gia đình em, sau đó cùng mẹ đến nông thôn mở một quán ăn gia đình nhỏ, mùa đông bán oden, mùa hè thì bán kem ly!”
“Em xem, đây không phải là ước muốn của em sao?” Tề Lỗi đột nhiên nói câu.
Tôi ngẩn ra, trức tiếp nhìn anh ta chăm chú, bỗng nhiên tỉnh ngộ thâm ý trong lời anh ta nói. Rất hiển nhiên, mục đích của cái đề tài này là vì ám chỉ đoạn diễn vừa rồi.
Thiên Sứ phụng mệnh giam lỏng Đường Thiếu Kiệt, hai người không thể không mặt đối mặt vượt qua một đêm tối dài đằng đẵng. Lúc đầu, bọn họ không trao đổi lời nào, chỉ một mình Đường Thiếu Kiệt độc thoại kể về chuyện xưa của bản thân. Thiên Sứ lẳng lặng nghe, dần dần bị câu chuyện của anh ta hấp dẫn, mở ra cánh cửa tâm hồn.
Đi sâu vào cuộc trò chuyện, Đường Thiếu Kiệt đột nhiên hỏi cô: “Nếu không làm sát thủ, thì cô muốn làm gì nhất?”
“Không nghĩ tới.”
“Vậy bây giờ nghĩ đi, dù sao cô cũng không ngủ.”
Hồi ức chảy ngược, Thiên Sứ nghĩ đến rất nhiều năm trước mình bị người đỡ đầu mang đi từ cô nhi viện, khi đó nữ giáo viên ở cô nhi viện đang đàn một bài nhạc thiếu nhi, tên bài hát cô không nhớ được, ngay cả giai điệu từ lâu cũng đã mơ hồ, cô chỉ nhớ rõ ngón tay của cô giáo rất nhỏ và dài, dáng vẻ ấn trên phím đàn lại đẹp như thế.
Ánh mắt cô chậm rãi thu về, thấp giọng líu ríu câu: “Có lẽ sẽ làm giáo viên dạy dương cầm.”
“Cô biết đánh đàn sao?”
“Không.”
“Tôi biết, nếu có cơ hội tôi có thể dạy cô.”
“Đợi anh sống sót rồi lại nói.” Cô hiếm khi bộc lộ mạch suy nghĩ liền giấu vào nơi đáy mắt, giọng nói lại băng lạnh.
Chỉ là một phân cảnh nhìn có vẻ rất đơn giản như vậy, mà sở dĩ nguyên nhân tôi không tìm được cảm giác chính là, tôi không có cách nào lĩnh hội được cái cảm giác có khát vọng, mà một màn chỉ điểm vừa rồi của Tề Lỗi kia lại khiến tôi hoàn toàn hiểu được. Thực ra tôi cũng có khát vọng như vậy, chỉ là bị cuộc sống chèn ép quá lâu cho nên căn bản tôi không dám nghĩ tới, không dám thực hiện.
Đối với tôi mà nói, phân cảnh này hẳn là diễn cho chính tôi. Cho dù Thiên Sứ là nữ sát thủ, nhưng cũng sống có hi vọng, huống chi là tôi đây? Có lẽ quay xong bộ phim này, tôi nên yên tĩnh lại một lần nữa xem xét kỹ một chút cuộc sống và khát vọng của mình.
Một khi phá bỏ được rào cản của tư tưởng, việc quay phim cũng trở nên thuận lợi, khi rốt cuộc quay xong phân cảnh này trong một lần, bởi rất cao hứng, tôi không khống chế được ôm lấy Tề Lỗi. Tôi nói: “Tề đại ca, em yêu anh quá! Anh thật sự là người hướng dẫn nhân sinh của em!”
“Mau buông ra, buông ra! Bị đám paparazzi chụp được, vợ anh sẽ hiểu lầm.”
Anh ta đã nói đến mức này, tôi chỉ có thể lưu luyến buông tay, đang muốn mở miệng nói lời cảm ơn thì đột nhiên nghe thấy có người hô to một tiếng: “Lê tổng tới!”
Một dự cảm chẳng lành cực độ nào đó lan tràn tới toàn thân tôi. Tôi vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy số đuôi 913 của chiếc Landrover đang dừng ven đường cách đó không xa, mà Lê Diệu Phàm thì đứng cạnh đó nhìn tôi. Mặc dù cách một đoạn đường như vậy, tôi cũng có thể cảm giác được cái lạnh thấu xương toát ra từ trong mắt anh ta.
Tôi bị ánh mắt đó làm cho kinh sợ, chẳng biết tại sao trong đầu đột nhiên bật ra cái từ rất kỳ quái: “Bắt gian tại trận”.