Sau khi giao lại tập đoàn Á Phàm cho con trai quản lí, Âu Dương Phi cư trú luôn ở nước ngoài, chưa từng lộ diện. Lần này về nước, mắc dù bà tới gấp nhưng cũng không mất đi khí chất. Khi tôi gặp bà, bà dùng trang sức trang nhã, mặc một bộ quần áo được cắt may khéo léo, đối diện phát ra hương vị của người phụ nữ giỏi giang khôn khéo, không giống người đàn bà có tuổi chút nào.
Thẳng thắn mà nói, tôi có chút sợ bà, không chỉ vì sự giỏi giang khôn khéo của bà, mà quan trọng hơn trên người bà có loại khí thế tự cao tự đại đơn độc, gặp lại sau mười năm, chỉ có tăng không có giảm, quả thực khiến người khác chùn bước.
Nhưng chuyện tới lúc này, Lê Diệu Phàm đã quên tất cả, L.K hiển nhiên còn chưa đủ tư cách, người còn lại có thể đối mặt với bà, cũng chỉ còn có tôi.
Nhưng hiển nhiên Âu Dương Phi không coi tôi trong phạm vi suy nghĩ, bà đi vào phòng bệnh, sau khi nhìn quét một vòng, ngay cả ánh mắt cũng không dừng lại trên người tôi, liền đi về phía con trai: “Diệu Phàm, con có khỏe không?” Lời này nhiều ít cũng toát ra cái gọi là tình mẹ.
“Mẹ…” Lê Diệu Phàm gọi ra rất không tình nguyện, dù sao vừa rồi là tôi hết sức tốn thời gian, kiên cường cứng rắn, anh mới miễn cường nhận người phụ nữ “chưa từng gặp mặt” này là mẹ anh.
Âu Dương Phi có chút kinh hỉ, hỏi: “Con còn nhớ rõ mẹ không?”
Hiển nhiên Lê Diệu Phàm còn có chút do dự, liếc mắt nhìn tôi một cái.
Lo lắng Âu Dương Phi thực sự có thể “khai đao” người bên ngoài vì bệnh tình của con trai, tôi vì mệnh chết tử tế mà ra hiệu cho anh gật đầu, cũng không nghĩ đến việc bị bắt quả tang.
“Nó là con tôi, không cần người ngoài khoa tay múa chân bên cạnh. Mời cô ra ngoài.”
Lời Âu Dương Phi nói rất trực tiếp, khí thế sắc bén, không lưu tình chút nào. Nếu là xảy ra trong quá khứ, có lẽ tôi còn có thể chống lại vài câu y thuật với bà, nhưng hôm nay đứa con duy nhất của bà – người vì tôi mà bị thương, bà tức giận cũng là điều khó tránh khỏi, cho nên tôi quyết định nhường nhịn.
Ngay lúc tôi xoay người chuẩn bị rời đi, cổ tay bỗng nhiên bị nắm lấy, lòng tôi bị kinh động, nghe được giọng kiên định của Lê Diệu Phàm: “Thiên Tinh, em đừng đi!”
Đầu của tôi lớn dần lên, dự cảm chuyện sẽ càng trở nên khó giải quyết.
Quả nhiên, sắc mặt Âu Dương Phi thay đổi: “Diệu Phàm, con làm sao vậy?”
“Thiên Tinh không thể đi. Cô ấy không phải người ngoài, là bạn gái con.” Anh trả lời thật kiên quyết, ánh mắt không chút do dự đối diện với mẹ, nắm chặt tay tôi không buông ra.
Âu Dương Phi khẽ run lên một chút, rốt cuộc hướng ánh mắt về phía tôi. Đây là lần đầu tiên trong hôm nay bà hướng mắt nhìn tôi, vẻ mặt rất không thân thiện.
Tôi vội vàng giải thích: “Diệu Phàm mất trí nhớ, cô đừng trách anh ấy!”
“Tôi đương nhiên sẽ không trách con của mình.” Âu Dương Phi cười lạnh một tiếng, ngụ ý trách tôi tà thuyết mê hoặc người khác.
Tôi yên lặng, bỗng nhiên có loại bi đát cúi người, hẳn là bị một chưởng đánh chết, trọn đời không được siêu sinh tỉnh giấc.
“Mẹ, mặc dù con quên nhiều chuyện, nhưng cảm giác sẽ không sai. Xin mẹ đừng chỉ trích Thiên Tinh.” Lê Diệu Phàm lên tiếng. Tiểu tử này từ xưa đã rất hay che chở tôi ở trước mặt mẹ anh. Mặc dù biết rõ là anh mất trí nhớ, nhưng hành động như thế vẫn khiến tôi hết sức cảm động.
Âu Dương Phi cũng không vì sự ngỗ nghịch của con trai mà tức giận. Bà quay đầu lại, trên mặt đã thay bằng nụ cười: “Diệu Phàm, mẹ không có ý trách cứ bất kì ai. Mẹ là mẹ con, cũng là người thân duy nhất của con, con có quyết định gì mẹ cũng không phản đối.” Mỗi một câu bà nói ra năm lần bảy lượt đều nhấn mạnh thân phận của mình, hiển nhiên là đang đánh bài tình thân.
“Cảm ơn mẹ.” Hiển nhiên Lê Diệu Phàm rất hài lòng với điều này, địch ý với Âu Dương Phi cũng giảm đi rõ rệt, nhưng những lời sau đó của anh thực sự khiến tôi hộc máu. Thế nhưng anh lại nói: “Mẹ cũng đã đồng ý với quyết định của con, vậy con có thể để Thiên Tinh ở nhà chúng ta không?”
Này! Đây không phải là vấn đề mẹ anh đồng ý hay không được không? Anh còn chưa có hỏi qua tôi! Trong lòng tôi có một ngàn ngọn cây cỏ bùn lớn đang rít gào.
“Đương nhiên, mẹ đã nói, chỉ cần là quyết định của con, mẹ sẽ không phản đối.” Âu Dương Phi nói xong, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn tôi một cái, nói: “Con trai của tôi liền phiền cô.”
Lời này nghe vào tai tôi, sao lại thấy bà đang hạ chiến thư chứ? Ngữ khí đó nghe như: cấp bậc như cô muốn làm trò không coi lão nương vào đâu, vẫn còn non lắm.
Tôi cả người run rẩy, trong lòng không khỏi sợ hãi một trận, dự cảm chẳng lành tự nhiên nảy sinh. Tôi rõ ràng còn chưa có gả đi, sao bỗng nhiên có loại cảm giác mẹ chồng nàng dâu so chiêu?
“Em nói muốn qua nhà anh ở lúc nào?” Âu Dương Phi đi rồi, tôi tiến lên nghiêm túc phê bình giáo dục Lê Diệu Phàm một lần.
“Chẳng lẽ em muốn anh ở nhà em?”
Lời Lê công tử nói khiến tôi dở khóc dở cười. Tôi nói: “Chúng ta không nhất định phải ở cùng nhau. Anh ở nhà dưỡng bệnh sẽ có rất nhiều người chăm sóc anh…”
“Anh không cần?” Anh hoàn toàn cự tuyệt tôi, hơn nữa dường như còn rất tức giận: “Em chính là đang lấy cớ, không muốn ở cùng anh.”
Ai nha má ơi, không phải người này mất trí nhớ sao, sao còn thông minh như vậy? Điều này không khoa học a!
“Thiên Tinh, anh chỉ mất trí nhớ, không phải bị đâm thành ngốc.” Lê công tử nghiêm túc nhắc nhở tôi.
Tôi rốt cuộc không kiềm nén được, hỏi: “Sao trong lòng em nghĩ gì anh đều biết? Lê Diệu Phàm, có phải anh giả vờ mất trí nhớ lừa em không?”
“Thiên Tinh, em vẫn không phân biệt được sự ngọt ngào ma dược học trong [HP Sirious].” Lê Diệu Phàm đột nhiên nhìn tôi, mắt sáng như đuốc. Tôi có chút không thích ứng được ánh mắt như vậy của anh. “Anh chỉ mất trí nhớ, chứ đầu óc không hồ đồ. Hiện tại so với bất cứ lúc nào anh đều cảm thấy tỉnh táo, anh cần em, xin em ở lại bên cạnh anh.”
Tôi, ngây ngẩn cả người.
Giống như lại nhớ tới mười năm trước, cảm giác lúc ban đầu này.
“Thiên Tinh, anh yêu em. Ở bên anh đi?”
“Anh không cần gì cả, chỉ cần em!”
“Anh sẵn sàng chết cùng em, bởi vì anh không đành lòng để em sống cô đơn một mình.”
….
Những lời tâm tình này, tôi từng cảm động, từng trầm luân, từng lạc hướng, từng hoài niệm, từng chán ghét… Nhưng giờ phút này tôi mới phát hiện ra, đã trải qua nhiều việc hỗn loạn rắc rối như vậy, kết quả là, tôi còn không thể sinh ra chút sức miễn dịch nào đối với lời nói của Lê Diệu Phàm.
Vì người đàn ông nói ra những lời này, cho dù là vực sâu vạn trượng, tôi cũng phải nhảy!
Ai bảo tôi đã bị trúng độc của anh chứ!
Tôi thỏa hiệp, quyết định đi theo Lê Diệu Phàm về nhà chăm sóc anh.
Mặc dù bình thường phải chú ý đến nhiều việc thê này, nhưng tôi vẫn cố gắng dành thời gian đến thăm mẹ tôi. Bệnh của bà đã bình phục, chỉ là vì Lê Diệu Phàm mãi không xuất hiện, bà đã quên có một người là A Ngưu này, cũng truy hỏi tôi có bạn trai không.
Thấy bà như vậy, nước mắt tôi lại thiếu chút nữa không kìm được.
Mẹ tôi như thế, Lê Diệu Phàm cũng vậy. Những người bên cạnh tôi đều quên đi quá khứ, chỉ có tôi giữ lại phần kí ức thống khổ kia sống trên thế giới này, đây chẳng lẽ là ông trời trừng phạt tôi?
“Cầm đi. Thứ này thuộc về cô.” Khi tôi rầu rĩ không vui đi ra khỏi bệnh viện, L.K cầm ra trước nhẫn đem theo trên người Lê Diệu Phàm, đưa tới trước mặt tôi.
“Đây là anh có ý gì?” Tôi hỏi anh ta.
“Bây giờ không phải lúc do dự. Tôi hi vọng cô có thể đưa ra một sự lựa chọn, tựa như sự lựa chọn của ông chủ khi cứu cô.” Anh ta nói.
“Tôi vẫn không hiểu ý anh.”
“Là cô không hiểu tình cảnh của chính mình.” Anh ta nghiêm túc mà nói: “Mặc dù tập đoàn Á Phàm giao cho tổng giám đốc quản lí, nhưng phần lớn quyền cổ phần đều nằm trong sự khống chế của chủ tịch. Mấy năm nay tổng giám đốc ngầm nuôi dưỡng thế lực của mình, bề ngoài chủ tịch mở một mắt nhắm một mắt, nhưng trên thực tế thì vẫn luôn quan sát, vẫn không chịu ủy quyền. Hiện tại đã xảy ra chuyện như vậy, chủ tịch nhất định sẽ nắm lại công ty, hủy hoại cố gắng của tổng giám đốc nhiều năm qua chỉ trong chốc lát. Sau đó, công ty sẽ gặp phải sự cắt giảm biên chế nghiêm trọng, rất nhiều chủ quản của công ty có quan hệ mật thiết với tổng giám đốc sẽ bị điều nhiệm hoặc bị sa thải, trong đó bao gồm cả tôi.”
Mặc dù tôi cũng mơ hồ biết chút jj, nhưng không nghĩ tới vấn đề sẽ nghiêm trọng như vậy. Hiện giờ được J.K nhắc cho tỉnh ngộ, mới phát hiện mục đích trở về lần này của Âu Dương Phi không chỉ đơn giản là thăm hỏi sức khỏe con trai như vậy, trong lúc nhất thời tôi cũng khẩn trương lên.
Tôi vội vàng hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Vấn đề này không thể hỏi tôi, tôi chỉ là một thư kí, mà cô…” L.K đưa hộp nhẫn trong tay tới trước mặt tôi, trịnh trọng nói: “Cô là người anh ấy tin tưởng nhất.”
Tôi nhìn chiếc nhẫn này đến ngây ngẩn cả người, không chỉ vì những lời L.K vừa nói, mà còn vì ngụ ý người nhà bị chồng bỏ rơi trong đó. Giờ phút này, chiếc nhẫn nho nhỏ giống như nặng ngàn cân, tiếp nhận nó có nghĩa là tất cả mọi thứ Lê Diệu Phàm đã quên, đều giao cho tôi bảo vệ.
Anh đã trả giá vì tôi nhiều như vậy, tôi không có lí do nào từ chối mọi thứ. Tôi nhận lấy chiếc nhẫn từ trong tay L.K, ngẩng đầu hỏi: “Anh nói đi, kế tiếp, tôi nên làm thế nào?”
“Chủ tịch còn chưa bắt đầu tiến hành, chúng ta tạm thời có thể yên lặng chờ xem diễn biến, nhưng cô phải chuẩn bị tốt tất cả để ứng biến, chớ bại lộ nhược điểm ở trước mặt kẻ địch.” Anh ta nói xong, mắt nhìn về phía bệnh viện. Tôi dĩ nhiên hiểu được ý của anh ta.
“Tôi hiểu ý anh. Kì thực sự tình trở nên phức tạp như vậy, tôi cũng không muốn để mẹ tôi dính vào, tôi sẽ khuyên bà rời đi, giúp tôi sắp xếp một chút. Chỉ là có một điều tôi không hiểu, tình huống hiện tại người sáng suốt đều nhìn ra được bên nào mới là ưu thế, với năng lực của anh, tôi nghĩ chủ tịch của các anh hẳn là sẽ hoan nghênh anh gia nhập phe của bà, vì sao anh còn muốn đứng bên phía Lê Diệu Phàm?” Tôi nói thẳng.
“Cô vì cái gì, thì tôi vì cái đó.” Anh ta thản nhiên cười cười, xoay người đi lái xe.
Để lại tôi nhìn chăm chú vào bóng dáng anh ta, không khỏi bật cười. Lê Diệu Phàm à Lê Diệu Phàm, tình cảm của người này chỉ sợ kiếp sau đầu thai anh mới có cơ hội đáp lại.
Ba ngày sau, dưới sự sắp xếp của L.K, tôi thuận lợi đưa mẹ về quê. Mặc dù bà rất không muốn xa tôi, nhưng việc không còn cách nào, tôi cũng chỉ có thể cắn môi dỗ bà lên xe.
Sau khi tiễn mẹ tôi, tôi còn chưa kịp thương cảm bao lâu, Lê Diệu Phàm đã khăng khăng tiến hành thủ tục xuất viện. Sau khi mất trí nhớ, tính tình của người này có chút giống đứa trẻ, vừa nghe nói phải tiêm thuốc cả người đã không thoải mái, còn kém không mạnh miệng nói mình ghét cái vị thuốc đông y của bệnh viện kia mới muốn xuất viện.
Trên xe ra viện, tôi nói: “Anh cứ mạnh miệng đi, cũng không biết là ai, truyền nước biển cũng phải cầm tay em chắc đến như vậy?”
“Ai hả?” Thế nhưng anh lại còn giả bộ như tôi.
“Em cũng không biết á.” Tôi lắc đầu: “Người đó ngoài sợ tiêm ra, còn sợ uống thuốc, thừa dịp y tá không để ý, lén lút nhét viên thuốc xuống dưới nệm…”
“Xuỵt!” Kẻ tình nghi phạm tội nào đó rốt cuộc không bình tĩnh, che miệng tôi nói: “Em nhỏ giọng chút, lọt vào tai Tôn thẩm, bà lại phiền muốn chết.” Sau khi Âu Dương Phi phái Tôn thẩm đến bệnh viện chăm sóc, Lê Diệu Phàm liền đến nỗi nghe thấy bà tới là biến sắc.
Tưởng tượng đến Lê tổng ngày xưa hô mây gọi gió, hiện giờ lại sợ một bà lão ngoài năm mươi, tôi liền cảm thấy đặc biệt buồn cười.
Kết quả là, tôi gạt tay anh, nhịn cười trêu ghẹo nói: “Bảo em không nói cho Tôn thẩm cũng được, nhưng mà sau khi về đến nhà, anh phải ngoan ngoãn nghe lời em nói.”
“Em bảo anh cởi quần áo, anh nhất định sẽ cởi.” Anh nhanh chóng trả lời.
“. . . . . .” Tôi đây là đang bị đùa giỡn sao?
“Lê Diệu Phàm!” Tôi còn chưa kịp tức giận, đã tới Lê gia rồi. Xe dừng lại ở cổng Lê gia, người nào đó vẻ mặt đắc ý trừng mắt nhìn tôi, nói: “Đợi lát nữa tính sổ với em!” Rồi xuống xe.
Nào biết cửa xe mới mở ra, chợt nghe thấy từ xa truyền tới tiếng như chim sơn ca hoan hô nhảy nhót: “Diệu Phàm ca ca! Diệu Phàm ca ca!”
Lòng tôi nghĩ: Xong rồi! Đây mẹ nó chính là con gái trong truyền thuyết phải lên sân khấu nha!