Mưu Đoạt Hạnh Phúc 2


Sau một lúc lấy lại bình tĩnh thì cha Sở Nhi giờ đây bắt đầu hỏi Sở Bạch: "Rốt cuộc cậu muốn gì? Tại sao lại làm ra điều này chứ?"
Sở Bạch nở một nụ cười nham hiểm rồi đưa tay tát vào mặt bố Sở Nhi trong sự tức giận.

Cậu gầm gừ trả lời như một con thú dữ:
"Tại sao tôi lại làm điều này à? Hưm tất cả là điều báo thù cho cái chết mà người tôi yêu.

Và chính con ông là người đã giết chết người mà tôi yêu.

Vì thế tôi muốn dùng ông để cô ta phải lộ diện và trả giá..."
Bấy giờ cậu bắt đầu đánh ông té ngã xuống dưới mặt đất rồi đưa tay xé áo ông ra.

Cậu dùng áo của ông vừa xé ra nối thành một sợi dây cột cả hai tay và chân ông lại.

Sau đó bắt đầu dìu ông lên ghế để ông ngồi ở đấy.
Cậu bấy giờ bậc cười nham hiểm nói:

"Và giờ ông đã trở thành con tinh của tôi.

Và tôi tin rằng chắc chắn con của ông sẽ đến và cứu một lão già vô dụng như ông.

Và cô ta sẽ bị mắc một cậm bẫy của tử thần.

Để dẫn cô ta đến cái chết..."
Cha của Sở Nhi vô cùng lo lắng giờ đây ông không biết phải nên làm gì bây giờ.

Chốc lát ông đã nhìn thấy Sở Bạch lấy chiếc điện thoại của mình trên bàn và cậu ta đang tìm kiếm và bấm lướt để gọi cho ai đó.
Sau một hồi tìm kiếm thì cậu cũng đã tìm ra được số của Sở Nhi giờ đây cậu bậc cười trong sự nham hiểm nói: "Hưm giờ đây tôi đã tìm ra được cô.

Và chỉ cần cô đến đây thôi thì hôm nay cô sẽ phải bỏ mạng ở đây..."
Sở Bạch bắt đầu gọi cho Sở Nhi sau một lúc thì cô cũng đã bắt máy giờ đây cô lên tiếng trả lời điện thoại: "Alo là cha ạ.

Cha gọi con có việc gì không ạ?"
Giờ đây cô vô cùng hoang mang khi nghe thấy đầu dây vừa gọi bên kia không phải là ba mình mà là giọng của Sở Bạch điều này làm cô vô cùng hoang mang.
"Là hắn sao tại sao hắn lại ở nhà mình chứ? Và không biết cha mình sẽ ra sao khi ở với hắn giờ mình phải làm sao đây?"
Hắn nghe cô im lặng mà giờ đây cũng đã bậc cười hắn lên tiếng trả lời:
"Sao nào? Cô đang sợ à? Đang sợ khi biết được rằng cha cô đang nằm trong tay tôi..."
Cô bấy giờ cô gắng gữi bình tĩnh và rồi nói lên trong sự tức giận: "Rốt cuộc anh muốn gì hả? Và hãy nhắm vào tôi đây này và đừng làm hại bố tôi..."
Sở Bạch bậc cười thật lớn cậu đáp lại cô trong sự đau đớn và tức giận: "Tôi muốn gì à? Không là gì khác ngoài việc báo thù cho cái chết của người mà tôi yêu.

Và tôi đáng ra đã giết chết người mà cô yêu thương nhất để cô phải nếm trải sự đau đớn mà cô đã gây ra cho tôi khiến tôi mất người mình yêu mãi mãi...
Nhưng không tôi đã không làm điều đó khi giết ông ta.

Mà ngược lại là tha chết cho ông ta và muốn cô phải tham gia một trò chơi để cứu ông ta và khiến cô phải chết dần chết mòn trong sự đau khổ.


Khi không cứu được ông ấy thì ông ấy sẽ chết..."
Sở Bạch thở dài rồi tiếp tục nói tiếp:
"Còn giờ thì tôi nghĩ cô nên trở về nhà để thực hiện trò chơi kia và cứu cha mình.

Và cô chỉ có thời gian là một tiếng để làm điều đó...
Và tôi sẽ đoán xem những gì mà cô có thể làm háhahhahaha..."
Nói rồi Sở Bạch đã tắt máy trong sự lo lắng của Sở Nhi cô suy nghĩ: "'Mình chắc chắn rằng đây chính là một cái bẫy mà hắn sắp đặt ra với mục đích bẫy mình vào chỗ chết...
Nhưng mà mình buộc lòng phải tham gia trò chơi mạo hiểm này nếu như muốn có cơ hội để cứu cha mình.

Cho dù thứ phía trước là gì đi bộ nữa...Thì mình nhất định sẽ tìm cách cứu ông ấy..."
Suy nghĩ một hồi lâu và cô quyết định sẽ đi về nhà của mình để tìm mọi cách cứu ba của cô.

Cho dù đó là cậm bẫy chết chóc nào đi chăng nữa.
Chốc lát cô đã leo lên một chiếc xe taxi và bảo bác tài xế hãy đưa cô về nhà của cô.

Người tài xế đồng ý theo lời của cô và dần trở cô về nhà của mình.
Sau một khoảng thời gian thì giờ đây chiếc xe cũng đã dừng lại ở nhà cô.

Cô bước xuống xe và nhìn cánh cửa của căn nhà nó đã bị đóng lại.


Và giờ đây cô đứng yên bất động và quan sát.

Bởi vì cô cảm nhận được rằng dường như sau cánh cửa kia sẽ là một mối nguy hiểm nào đó.
Trong khi Sở Bạch thì đang ngồi quan sát cô qua camera.

Anh ta nở một nụ cười nham hiểm và nói:
"Giờ đây cô đã trở một con cá trong chậu rồi.

Và cô sẽ không thoát khỏi được những cái bẫy mà tôi dăng ra đâu.

Sở Nhi hôm nay cô nhất định phải chết và như vậy thì tôi mới có thể khiến chồng tôi nên chính xui an lòng ra đi..."
Sở Bạch bấy giờ đưa tay cầm lấy một tấm ảnh và ly rượu vang cậu vừa uống vừa nhìn tấm ảnh và nói:
"Nhược Lâm rồi em sẽ khiến cô ta phải trả giá.

Và điều này chắc có lẽ sẽ khiến anh yên nghỉ nhỉ? Sau khi em báo thù cho anh thành công...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận