"Cho hỏi cô là Lương Ngữ Yên, vợ Giang Thừa Du đúng chứ?"
Khi bầu trời vừa được màn đêm bao phủ, Lương Ngữ Yên cặm cụi trong phòng làm một số việc nhỏ nhặt thì cô nhận được cuộc điện thoại, bên trên màn hình hiển thị tên Giang Thừa Du, người chồng cô nàng nhớ nhung thời gian qua chưa thèm trở về nhà, tuy nhiên, ngay sau khi vừa ấn nút nghe, thanh âm truyền tới lại là giọng nói khác.
Trên gương mặt Lương Ngữ Yên viết rõ hai chữ hoang mang, bàn tay cô siết chặt chiếc điện thoại, lồng ngực phập phồng lên xuống.
Tuy nhiên, cô vẫn gật đầu thừa nhận: "Đúng là tôi."
Bởi dù sao đây cũng là số của Giang Thừa Du, người con gái lo lắng lỡ chồng mình xảy ra chuyện nghiêm trọng thì nguy to.
"À, vậy phiền cô đến quán bar đường XX đón cậu ta về nhà nhé." Cố Tử Triết đưa tay đỡ trán, anh ta thở dài một hơi, thông báo: "Hiện tại cậu ta uống say, đang ngất ngây thiếu chút nữa ngã ra rồi, tình trạng chẳng mấy khả quan lắm.
Chủ quán người ta đang than trời than đất, mà hiện tại tôi đang có chút việc bận, chả thể đưa Giang Thừa Du về được."
Vừa nghe xong, Lương Ngữ Yên ngay lập tức sốt sắng, cô đứng bật dậy, gật đầu: "Được rồi, tôi qua luôn đây, anh giúp tôi trông Giang Thừa Du vài phút nhé.
Tôi sẽ có mặt sớm." Cầm lấy áo khoác, Lương Ngữ Yên tức tốc cúp máy chạy ra ngoài đường bắt xe đến địa chỉ mà chồng mình đang ở đó.
Dẫu cho Giang Thừa Du gây ra cho cô biết bao nhiêu tổn thương trong khoảng thời gian hai người kết hôn, nào là mặc kệ Lương Ngữ Yên cô đơn lạc lõng một thân một mình chống đỡ cuộc sống, hay cho rằng cô là đầu mối khiến hắn chịu liên lụy thì trái tim Lương Ngữ Yên vẫn hướng về người đàn ông tên Giang Thừa Du ấy.
Cô quên sạch toàn bộ nỗi đau mình chịu đựng, hết thảy lo lắng cho Giang Thừa Du, sợ hắn thật sự gặp chuyện gì đó nghiêm trọng.
Rất nhanh, Lương Ngữ Yên đã có mặt ở quán bar theo lời Cố Tử Triết.
Người con gái chạy vội vào bên trong, trên khuôn mặt viết rõ hai chữ hoảng loạn, đối diện với khung cảnh thác loạn nơi này, Lương Ngữ Yên khá ngây thơ và cảm thấy hơi giật mình.
Tiếng nhạc ồn ào dội thẳng vào tai cô nàng làm đầu Lương Ngữ Yên ù ù như cối xay gió.
Thỉnh thoảng đụng vào vài người lướt qua do cô mải miết chạy không để ý, ngay lập tức bị đối phương mắng mỏ.
Mà Lương Ngữ Yên chỉ biết cúi đầu, thành khẩn mở miệng: "Thật xin lỗi."
Và cuối cùng cũng tìm thấy, thân ảnh say xỉn, lả lướt nằm gục trên mặt bàn của Giang Thừa Du đập thẳng vào mắt cô, Lương Ngữ Yên vội vàng chạy tới.
May mắn có người đàn ông bên cạnh trông coi.
Cô lên tiếng, thanh âm lí nhí bị âm nhạc lấn át: "Chào anh, tôi là Lương Ngữ Yên, vợ Giang Thừa Du.
Cảm ơn anh trông chừng chồng tôi, giờ tôi xin phép đưa Giang Thừa Du trở về nhà."
"Ồ, cô là Lương Ngữ Yên hả?" Cố Tử Triết gật đầu, sửng sốt mở miệng, hai mắt trừng lớn thầm quan sát đánh giá cô gái đang đứng trước mặt mình: "Đến là tốt rồi, cậu ta giao cho cô đấy.
Giang Thừa Du mấy ngày nay liên tục uống rượu, tôi sợ dạ dày cậu ta gặp vấn đề, cô về nấu cho chồng mình ít đồ giải rượu rồi mai khuyên cậu ta tới bệnh viện khám nhé.
Tôi nói sa sả liên tục rồi mà Giang Thừa Du chẳng thèm để vào tai."
Lương Ngữ Yên bất giác cắn môi, cô ngập ngừng dường như đang tính phản bác điều gì đó nhưng cuối cùng đành nuốt xuống, chỉ trả lời cho có lệ: "Vâng.
Mai tôi thử nói với anh ấy xem."
Tuy nhiên, thời điểm hiện tại, có trời mới biết trong lòng Lương Ngữ Yên đang trào dâng lên cảm giác chua xót.
Cô thật sự buồn cười, ngày thường Giang Thừa Du ghét mình cay đắng, hận chẳng thể cách xa Lương Ngữ Yên vạn dặm thì làm gì có chuyện nghe lời cô mà đến bệnh viện khám.
Nhưng vì vấn đề khá mất mặt nên Lương Ngữ Yên đành giấu nhẹm xuống.
"Thế thôi, tôi giao cậu ta lại cho cô đấy." Cố Tử Triết vẫy tay, trước lúc xoay người, đối phương nhắc nhở: "À, lát Giang Thừa Du có nói mớ cái gì thì cô cũng đừng để bụng nhé.
Tính khí tên này thất thường lắm."
Lương Ngữ Yên ngơ ngác gật đầu, cô đang tò mò định hỏi xem rốt cuộc nó là gì thì ai kia đã chạy mất, bỏ mặc cô cùng Giang Thừa Du ở đó.
Thầm lắc đầu, người con gái động viên chính mình đừng nghe vớ va vớ vẩn, chạy đến đỡ Giang Thừa Du đứng dậy.
Dẫu cho đã cố gắng hết sức, nhưng với thân thể gầy gò yếu ớt này cộng thêm Giang Thừa Du cao lớn, Lương Ngữ Yên gồng hết sức cũng khó đỡ được đối phương, may mắn nhân viên ở quán thấy cô đáng thương, ra tay giúp đỡ đưa Giang Thừa Du ra ngoài xe.
Trên đường trở về, người đàn ông vô lực đổ gục xuống vai vợ mình, Giang Thừa Du mơ màng, miệng hơi lẩm bẩm, toàn bộ lời nói lọt hết vào tai cô gái bên cạnh: "Huệ Di… Huệ Di… em đang ở đâu thế…? Anh tìm em… tìm em suốt thời gian qua… Liễu Huệ Di… anh thật sự rất… rất nhớ em…"
Khuôn mặt Lương Ngữ Yên ngay lập tức tái nhợt cắt chẳng ra một giọt máu.
Hơi thở người con gái dần trở nên nặng nề, hô hấp trong người đình trệ, bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm khiến từng chiếc móng sắc nhọn đâm sâu vào da thịt.
Khóe môi Lương Ngữ Yên hơi giương lên cùng đôi mắt đỏ hoe ngập tràn đau thương với hai chữ thê lương.
Hóa ra, trong thời gian Giang Thừa Du vắng nhà, sau khi xử lý xong công việc tại Giang thị, hắn thuê người điều tra, tìm kiếm tin tức liên quan tới Liễu Huệ Di, người phụ nữ hắn yêu nhất trên đời.
Giang Thừa Du đặc biệt sốt sắng trong vấn đề này, tuy nhiên, tất cả đều vô dụng, Liễu Huệ Di dường như bốc hơi khỏi đất nước.
Chính vì nguyên nhân này Giang Thừa Du mới làm bạn với rượu vì mục đích giải sầu, hắn rất muốn nhìn thấy Liễu Huệ Di, dù vậy, ông trời dường như đang cố tình trêu đùa Giang Thừa Du.
Lương Ngữ Yên mấp máy đôi môi hồng hào tính nói gì đó với sự cứng ngắc thể hiện rõ trên khuôn mặt nhưng cuối cùng cô vẫn quyết định giữ im lặng.
Về đến nhà, dù trái tim đang ở trong trạng thái bị bóp nghẹt một cách đau đớn, Lương Ngữ Yên vẫn dốc hết sức lực chăm sóc cho người chồng đang khổ sở vì tình mà mượn rượu giải sầu nằm trên giường.
Tất bật trong bếp một hồi, Lương Ngữ Yên bê canh giải rượu lên cho Giang Thừa Du trong khi mồ hôi còn lấm tấm trên trán.
Đỡ đối phương ngồi dậy, Lương Ngữ Yên giúp Giang Thừa Du cởi bỏ áo ngoài, dịu dàng cất giọng: "Em biết anh đang khó chịu, nhưng anh hãy uống chút canh đi để tỉnh táo, như vậy sẽ đỡ đau đầu hơn." Cô múc một thìa đưa lên tận miệng Giang Thừa Du.
"Tránh ra.
Tôi phải tìm Huệ Di." Người đàn ông tàn nhẫn gạt phăng bàn tay Lương Ngữ Yên, canh nóng vô tình rơi trên da thịt cô gái, khuôn mặt cô nhăn nhó vì cơn đau bất chợt truyền tới, dẫu vậy, Lương Ngữ Yên vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục khuyên Giang Thừa Du.
Hắn lờ đờ mở mắt, mọi thứ phía trước đều trở nên mơ màng.
Nhận ra có người đang ngồi bên cạnh, bỗng chốc phía đối diện hắn hiện lên gương mặt mà Giang Thừa Du nhung nhớ bấy nhiêu lâu.
Ngay lập tức, người đàn ông ôm chầm lấy Lương Ngữ Yên, thủ thỉ mở miệng: "Huệ Di, em về rồi sao? Em có biết thời gian qua anh tìm kiếm em vất vả đến nhường nào không? Xin em đấy, đừng rời khỏi anh, anh với Lương Ngữ Yên kia chưa từng xảy ra chuyện gì cả."
"Giang Thừa Du, anh tỉnh táo lại đi.
Em là Lương Ngữ Yên chứ chẳng phải Liễu Huệ Di." Cô cắn chặt răng khó khăn gắng gượng rặn ra từng chữ.