"Buông ra.
Lương Ngữ Yên, cô muốn cản đường tôi hay gì? Tôi chưa rảnh tới mức ở đây nhiều lời hay làm những chuyện vặt vãnh cùng cô."
Thái độ mới chỉ hòa hoãn được một chút, tuy nhiên, ngay sau khi thấy Lương Ngữ Yên xuất hiện trước mặt cản trở mình, khuôn mặt Giang Thừa Du nhanh chóng sa sầm, đen kịt như đít nồi, hằn học nhìn chằm chằm cô gái đang đứng phía đối diện, hậm hực nghiến răng nghiến lợi.
Hắn ta trực tiếp hất tay Lương Ngữ Yên ra một cách tàn nhẫn, thậm chí đến nửa cái liếc mắt cũng chẳng cho cô.
Tâm trạng Giang Thừa Du đang khó chịu, vì Lương Ngữ Yên mà toàn bộ mọi thứ triệt để bộc lộ ra bên ngoài, hắn đay nghiến từng lời, hàm ý cảnh cáo vô cùng rõ ràng.
Người đàn ông mơ màng nhớ đến chuyện diễn ra tối hôm qua, thấy Lương Ngữ Yên chưa đi quá phận nên mới dịu giọng một chút, ai dè, Giang Thừa Du khẳng định rằng hắn mới chỉ lơ là chút thôi đối phương liền muốn trèo lên đầu lên cổ mình ngồi, thích quản tất cả những vấn đề liên quan tới Giang Thừa Du.
Lương Ngữ Yên e dè thu tay về, yếu ớt túm chặt vạt áo, cắn răng mở miệng: "Không có, Giang Thừa Du, anh hiểu lầm rồi.
Em chỉ vì thấy anh uống rượu nhiều quá, hôm qua tới quán bar đón anh nghe một người đàn ông nói anh thời gian gần đây làm bạn với men say nên sợ dạ dày anh xảy ra vấn đề, tốt nhất cứ tới bệnh viện kiểm tra xem.
Với cả, uống rượu nhiều có hại cho sức khỏe." Thỉnh thoảng, cô nàng len lén ngước má nhìn đối phương, rụt rè cứ như đang sợ Giang Thừa Du chuẩn bị làm gì mình.
Ngày thường chồng cô bận trăm công nghìn việc, ăn uống lẹt đẹt, nay suốt ngày nốc rượu thì cơ thể dù khỏe mạnh đến mấy cũng khó mà chịu được trong khoảng thời gian dài, Lương Ngữ Yên đơn giản chỉ vì quá lo lắng đối với Giang Thừa Du mà thôi.
Người đàn ông trong miệng Lương Ngữ Yên nhắc tới, Giang Thừa Du vừa nghe ngay lập tức đoán ra đó là Cố Tử Triết, bạn thân mình.
Hắn ta nghiến răng, xem ra là tên nào đó vô công rồi nghề ở trước mặt Lương Ngữ Yên yêu cầu này kia.
"Thì sao? Sức khỏe tôi thế nào liên quan hay ảnh hưởng quái gì tới cô à?" Khóe môi Giang Thừa Du giương cao, hai tay khoanh trước ngực, trào phúng cất giọng: "Đây chẳng phải là những điều cô muốn còn gì? Lương Ngữ Yên, cô chính là nguyên nhân khiến Huệ Di rời khỏi tôi, thiếu cô ấy tôi không sống nổi, thà tự hủy hoại chính mình còn hơn ở nhà trông thấy bộ mặt đáng ghét của cô.
Tôi chết thì tất cả đều do cô gây ra.
Lương Ngữ Yên, hơn nữa, cô chẳng là cái thá gì đối với tôi hết, thế nên loại như cô chưa đủ tư cách để yêu cầu Giang Thừa Du tôi làm này làm kia, an phận làm Giang thiếu phu nhân đi.
Đừng quản chuyện của tôi, tôi ghét nhất là những kẻ hay đem đến phiền phức cho mình." Hắn nhấn mạnh từng chữ, gầm gừ như con thú dữ, đôi mắt đỏ ngầu lóe lên những tia oán hận bắn về phía Lương Ngữ Yên.
Bầu không khí lạnh ngắt bắt đầu bao trùm lấy mọi ngóc ngách trong căn nhà, Lương Ngữ Yên tê tâm phế liệt, hai chân mềm nhũn mất sạch sức lực, khuôn mặt trắng bệch cắt chẳng ra một giọt máu, lồng ngực phập phồng lên xuống.
Đôi mắt người con gái lộ ra sự đau thương đến tột cùng, hơi thở yếu ớt dần trở nên nhỏ nhẹ.
Cuối cùng, cô nàng chỉ gật đầu, nghẹn ngào nói: "Em biết rồi.
Nhưng mà em thật sự mong anh hạn chế sử dụng rượu hay những chất kích thích, em đơn giản chỉ là lo lắng cho anh thôi." Lòng tốt bỏ ra bị chà đạp triệt để, vỡ vụn thành từng mảnh, cúi gằm mặt xuống đất như muốn che giấu nỗi đau khổ hiện hữu bên trên.
"Khỏi cần cô quan tâm.
Rảnh rỗi thì cô ra khỏi nhà, biến về đằng ngoại cho đỡ ngứa mắt tôi.
Tôi cũng chẳng dám nhận sự lo lắng đến từ Lương đại tiểu thư, xin phép nhường nó cho người khác." Hừ lạnh một tiếng, Giang Thừa Du ngồi xuống ghế sô pha, hai chân vắt chéo vào nhau, ung dung dựa lưng ra sau ghế, mỉa mai nhả ra từng chữ: "Đặt lên Giang Thừa Du tôi chỉ khiến tôi cảm thấy buồn nôn và ghê tởm thôi.
Lương Ngữ Yên, cô diễn kịch vụng về lắm, muốn qua mắt tôi hơi khó đấy.
Nói lo lắng cho tôi chi bằng cô cứ trực tiếp thừa nhận bản thân chỉ vì tiền tài, gia sản nhà họ Giang thôi, tôi còn sống thì cô mới được sử dụng, chứ một khi tôi chết rồi, tôi làm gì để lại cho cô đồng nào."
Hắn vô cùng chắc chắn rằng những suy đoán mình đưa ra là chính xác, Lương Ngữ Yên đơn giản chỉ vì một cuộc sống sung sướng, gấm vóc lụa là, đối phương ngại nghèo khổ, thậm chí danh dự lớn, bị người đời chỉ trích chắc chắn Lương Ngữ Yên khó lòng chịu nổi.
Những thể loại như thế này, Giang Thừa Du trên đời gặp quá nhiều rồi, và người đàn ông chẳng thèm tin tưởng bất kỳ ai.
Hẳn là Lương Ngữ Yên cũng như vậy.
Cho dù cả hai là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau từ nhỏ.
Tất cả đơn giản chỉ là diễn kịch.
Lương Ngữ Yên ngỡ ngàng, môi đỏ hơi mấp máy, vô lực lắc đầu, gắng gượng rặn ra những âm thanh thều thào: "Giang Thừa Du, em chưa bao giờ mong như vậy.
Thật sự.
Xin anh đừng hoài nghi em nữa." Cô ấm ức đến tận cùng, nức nở tha thiết khẩn cầu.
Tình cảm cô đối với Giang Thừa Du ngần ấy năm chưa từng giả dối, thậm chí Lương Ngữ Yên sẵn sàng hy sinh tất cả mọi thứ chỉ vì hắn, dẫu cho đó là ước mơ.
Vậy mà Giang Thừa Du hiện tại chỉ một mực quyết đoán rằng do Lương Ngữ Yên tâm cơ, nhắm đến tài sản.
Tin tưởng cô một lần khó đến thế sao?
"Miệng nói một đằng nhưng ai mà biết được trong lòng cô toan tính như thế nào." Giang Thừa Du trực tiếp đứng dậy, nhún vai: "Mặc kệ đó là thật hay lừa gạt, thì Lương Ngữ Yên, cô tự giữ lấy mà dùng.
Tôi chẳng có nhiều thời gian nhiều lời với cô, vừa tốn nước bọt vừa lãng phí mồ hôi công sức." Trước khi rời khỏi, Giang Thừa Du tàn nhẫn mở miệng, hắn nhếch môi cười lạnh: "Với cả thứ tình cảm của cô đối với tôi mà nói, nó không đáng một xu, nên đừng tự đề cao mọi thứ quá."
Hình bóng người đàn ông thoáng chốc biến mất, chỉ còn Lương Ngữ Yên bơ phờ, ngơ ngác chết lặng tại chỗ, bất lực ngồi sụp xuống nền nhà.
Cô đưa tay, vò đầu bứt tai, tâm trạng tồi tệ đến đỉnh điểm, lồng ngực đau đến mức quặn thắt, vết thương vừa mới lành lặn lần nữa chảy máu.
Thanh âm nức nở len lỏi vô thức khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Nhiều khi Lương Ngữ Yên rất muốn biết nguyên nhân rốt cuộc tại sao lại đối xử với cô như vậy trong khi bản thân đối với mọi chuyện hoàn toàn chẳng hề hay biết, thế mà các tội danh cứ thế ồ ạt ập xuống đầu, đè nặng lên vai người con gái đáng thương.
Đến bây giờ, ngay cả tình cảm cũng bị Giang Thừa Du coi thành mục đích xấu xa mà Lương Ngữ Yên sử dụng để đoạt lấy những gì mình muốn.
Mấy ngày sau, Giang Thừa Du bắt đầu trở về nhà thường xuyên hơn, tuy nhiên hắn lúc nào cũng ở trong tình trạng say xỉn, mùi rượu nồng nặc, dường như đang cố tình thách thức Lương Ngữ Yên.
Mỗi lần như vậy, cô chỉ cảm thấy lo lắng cho hắn, sợ đối phương đổ bệnh, lần nào cũng nhiệt tình ở bên cạnh quan tâm từng li từng tí.
Có lần Giang Thừa Du say đến mức nửa tỉnh nửa mê, toàn thân tàn tạ, Lương Ngữ Yên tay run bần bật đỡ lấy chồng, cô sợ hãi lên tiếng, ngữ khí đầy quan tâm: "Giang Thừa Du, anh làm cái gì mà uống nhiều thế, còn nhiều hơn so với mọi lần nữa.
Thế anh đã ăn gì chưa?"