"Bác… bác gái… bác tới… tới thăm cháu ạ…"
Vừa mới nhìn thấy Giang phu nhân, sắc mặt Liễu Huệ Di đang nằm trên giường bệnh thoáng biến đổi.
Giây trước cô ta còn ung dung thản nhiên hưởng thụ sự cung phụng, cưng chiều tận trời thì hiện tại thân thể Liễu Huệ Di bất giác run lên, cô ta chau mày, nhìn chằm chằm người mới xuất hiện trước mặt mình.
Giang phu nhân thái độ chưa từng thay đổi, vẫn giữ nguyên trạng thái lạnh lùng, những tia khinh bỉ thể hiện cực kỳ rõ ràng, bà khoanh tay trước ngực, toàn thấy toát ra khí thế quyền lực: "Liễu Huệ Di, cô nghĩ bản thân có tư cách gì để đích thân tôi tới thăm.
Nguyên nhân tôi có mặt ở đây chỉ vì muốn xem cô rốt cuộc bệnh nặng thế nào mà khiến con trai tôi bỏ bê tất cả mọi thứ để đến bên cạnh cô như vậy.
Xem ra Liễu tiểu thư xài tiền nhà họ Giang chúng tôi sung sướng quá nhỉ? Cô tính lì lợm bám dính lấy Giang Thừa Du tới lúc nào mới chịu buông tha cho nó?" Lông mày trên khuôn mặt bà nhíu chặt, chưa bao giờ trong lòng Giang phu nhân tồn tại chút thiện cảm đối với người phụ nữ đang mấp máy môi ngồi trên giường bệnh phía đối diện.
Qua quan sát, rõ ràng Liễu Huệ Di vô cùng khỏe mạnh, tuy nhiên cô ta vẫn cố tình nằm trong bệnh viện, dường như đang thu hút Giang Thừa Du, lấy sự thương hại tới từ con trai bà.
Đánh mắt một lượt xung quanh nơi Liễu Huệ Di điều trị, toàn bộ vật dụng đều cao cấp, đắt tiền, phòng vip, đồ bổ, nhớ tới Lương Ngữ Yên tủi thân chẳng có thứ gì, Giang phu nhân thầm lắc đầu thương xót.
Bà chẳng hiểu nổi rốt cuộc Liễu Huệ Di có gì tốt mà Giang Thừa Du cứ đâm đầu về phía người phụ nữ này, phải chăng cô ta đã cho con trai bà ăn bùa mê thuốc lú gì?
Giang phu nhân quá hiểu Liễu Huệ Di là dạng người ra sao, cô ta ở cạnh Giang Thừa Du vốn dĩ chỉ vì tài sản nhà họ Giang, vì con trai bà giàu có, chứ nếu ở hoàn cảnh trái ngược thì Liễu Huệ Di chắc chắn vứt bỏ Giang Thừa Du chẳng chút thương tiếc.
Bà nhất định phải bảo vệ đại cục chu toàn, tránh để việc Giang Thừa Du dại quá mất khôn.
"Bác…bác gái… cháu… cháu không biết… Là Thừa Du… anh ấy nhất quyết ép cháu ở bệnh viện." Liễu Huệ Di sắc mặt tái mét, cô ta luống cuống, lắp ba lắp bắp giải thích: "Cháu nhất định sớm xuất viện ạ.
Nhưng xin bác hãy tác hợp cho cháu với Thừa Du, bọn cháu thật lòng yêu nhau, cháu chẳng hề có ý gì xấu." Bàn tay người phụ nữ cuộn tròn thành nắm đấm.
Bất giác lắc đầu, Giang phu nhân cười lạnh, khinh bỉ mở miệng: "Liễu Huệ Di, cô yêu nó hay yêu tiền của nó? Đừng tưởng tôi chưa biết ở sau lưng con trai tôi cô đã làm những việc gì.
Tôi khuyên cô, sớm chấm dứt với Giang Thừa Du, đừng để tôi vạch trần bộ mặt giả tạo cô dựng nên trước mặt con trai tôi, tới lúc đó cô đừng nghĩ tới việc sống sót.
Bà già này nói được làm được." Thanh âm đầy đe dọa cùng ánh mắt sắc bén đằng đằng sát khí khiến Liễu Huệ Di lạnh toát sống lưng.
Giang phu nhân từng điều tra người phụ nữ trước mặt khi Giang Thừa Du công khai yêu Liễu Huệ Di, bà phát hiện ra cô ta từng qua lại với rất nhiều đàn ông, đối tượng toàn là đại gia, thậm chí rất nhiều người đã có gia đình mà Liễu Huệ Di cứ thích dây vào.
Khuyên Giang Thừa Du mãi chẳng được, huống chi đứa con trai đó của bà điên cuồng tin tưởng Liễu Huệ Di, khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng mẹ nó đang vu khống cô gái nó yêu.
Bà vô cùng bất lực.
Giờ bắt buộc phải khiến Liễu Huệ Di tránh xa Giang Thừa Du ra thì con trai bà mới khá hơn được, huống chi ở nhà nó còn một cô vợ mới cưới là Lương Ngữ Yên.
Bị nói trúng tim đen, Liễu Huệ Di nhất thời nghẹn họng.
"Bác gái, xin bác hãy tin cháu, cháu thật lòng yêu Thừa Du." Liễu Huệ Di cương quyết khẳng định, cố gắng che giấu tâm cơ đang nổi loạn xuống đáy lòng.
Giang phu nhân ngay lập tức cắt lời: "Đủ rồi, cô muốn tiếp tục làm người thứ ba phá hoại gia đình người khác à? Tôi cho cô biết, Giang Thừa Du đã kết hôn rồi, vợ nó là Lương Ngữ Yên, người đích thực tương xứng với nó, cũng chính là cô con dâu duy nhất được nhà họ Giang chúng tôi thừa nhận.
Thế nên, cô nghĩ cũng đừng tơ tưởng tới việc mai sau bản thân có thể đặt chân vào nhà họ Giang.
Tôi tuyệt đối chẳng chấp nhận loại người như cô, ngoan ngoãn tránh xa Giang Thừa Du ra, đừng để tôi thật sự ra tay." Bà đánh đòn phủ đầu, ngữ khí đanh thép, cứng rắn.
"Làm sao có thể.
Bác à, bác đang lừa cháu phải không? Thừa Du nói sẽ cưới cháu về nhà mà." Liễu Huệ Di bày ra dáng vẻ hoảng loạn, nước mắt lưng tròng, thiếu chút nữa là diễn bài sốc tâm lý.
Thực chất, nội tâm cô ta thời điểm hiện tại đang nghiến răng nghiến lợi, cứ nghĩ rằng sau khi xuất viện thì vị trí Giang thiếu phu nhân nhất định thuộc về mình, ai dè Giang phu nhân vừa mới trực tiếp tát cho cô ta một nhát đau đớn.
Bao nhiêu kế hoạch Liễu Huệ Di vạch ra cứ thế tan thành mây khói.
Giang phu nhân hờ hững cất giọng: "Cưới cô? Liễu Huệ Di, cô nằm mơ à? Cho dù không có Lương Ngữ Yên thì cô cũng đừng hòng trở thành vợ Giang Thừa Du." Ngừng một chút, bà nói tiếp: "Giờ thì cô biết con trai tôi có vợ rồi thì ngay lập tức làm thủ tục xuất viện cút khỏi Giang Thừa Du thật xa, nó còn phải ở nhà chăm sóc cho vợ, cô đừng ảnh hưởng tới vợ chồng hai đứa."
"Nhưng mà… bác ơi… cháu chả còn nơi nào… để đi…" Liễu Huệ Di run rẩy.
Hừ lạnh một tiếng, Giang phu nhân tức tốc rút ra tờ chi phiếu đặt xuống bàn: "Cô cứ nói thẳng ra bản thân cần một khoản làm phí chia tay đi, khỏi cần làm bộ làm tịch trước mặt tôi.
Ở đây là ba mươi triệu, đủ để cô mua một căn nhà ở đất nước khác sống thoải mái mấy chục năm.
Cầm nó rồi rời xa Giang Thừa Du, đây là mục đích chính tôi tới đây." Nhận rõ bản chất thật sự của Liễu Huệ Di, bà thẳng thừng đi vào vấn đề.
"Bác, cháu sẽ nghe theo lời bác, nhưng cháu thật sự không cần tiền.
Cháu rời khỏi Giang Thừa Du chỉ vì hy vọng anh ấy hạnh phúc." Miệng nói vậy tuy nhiên ánh mắt Liễu Huệ Di vẫn thỉnh thoảng liếc về phía tờ chi phiếu Giang phu nhân vừa ném cho mình.
Cô ta vô cùng tự tin, dù sao Giang Thừa Du cũng yêu mình đến chết đi sống lại, Liễu Huệ Di có tiền đương nhiên sẽ cầm, đây quả thực là mục đích ở cạnh người đàn ông đó, huống chi là tận ba mươi triệu, và sau khi dùng hết, Liễu Huệ Di quay về kiểu gì Giang Thừa Du cũng bám dính lấy mình, cô ta tự tin đối phương chẳng thể thoát khỏi lòng bàn tay.
Trong ánh mắt Giang phu nhân lộ ra những tia chán ghét, bà thừa sức nhận ra, biểu cảm khoái chí đang bán đứng lời nói thốt ra từ miệng Liễu Huệ Di.
Dẫu vậy, đây chẳng phải là điều Giang phu nhân muốn quan tâm, chỉ cần cô ta rời khỏi Giang Thừa Du thì mọi chuyện về sau càng dễ dàng hơn.
Quả nhiên, cầm được số tiền lớn, Liễu Huệ Di ngoan ngoãn rời khỏi ngay trong đêm.
Khi Giang Thừa Du đến bệnh viện phát hiện người phụ nữ đã biến mất, cô ta còn nham hiểm đến mức để lại đầu tủ một lá thư.
Giang Thừa Du dễ dàng phát hiện ra, xem xong nội dung bên trong, bàn tay hắn chằng chịt những đường gân xanh, thiếu chút nữa vò nát tờ giấy, đôi mắt đỏ ngầu vằn lên những tia máu cực kỳ đáng sợ.
Người đàn ông trực tiếp lao thẳng về nhà..