"Lưỡng Ngữ Yên, tôi chẳng thể ngờ được tâm cơ cô thâm sâu khó lường đến vậy đấy.
Hiện tại Huệ Di rời khỏi tôi rồi, vừa lòng cô chưa? Đúng là cái thứ mặt dày, trơ trẽn, ngoài mặt tỏ vẻ đáng thương nhưng tận sâu bên trong là một bụng hiểm độc."
Khi Lương Ngữ Yên đang thơ thẩn ngồi trong nhà một cách cô độc, đôi mắt long lanh như vì sao sáng mang đầy những tia buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng về phía bầu trời đang bị màu đen của bóng tối bao phủ, nuốt trọn thì Giang Thừa Du từ đâu đẩy cửa thật mạnh xông vào, chẳng nói chẳng rằng túm lấy cánh tay người con gái, thiếu chút nữa là ăn tươi nuốt sống Lương Ngữ Yên, đôi mắt đỏ ngầu đằng đằng sát khí vô cùng đáng sợ.
Mới giây trước cô nàng còn đang cảm thấy tủi thân, buồn bã vì khi bản thân xuất viện tới nay chưa từng thấy bóng dáng Giang Thừa Du đâu, cô bị bỏ mặc trong căn nhà dù to lớn nhưng đầy lạnh lẽo thì ngay lập tức người đàn ông Lương Ngữ Yên xuất hiện trước mặt mình.
Chỉ là thái độ đối phương dành cho cô vào thời điểm hiện tại cực kỳ cay nghiệt, sát khí quấn lấy thân thể yếu ớt dọa Lương Ngữ Yên hai bả vai run lên bần bật, sống lưng ớn lạnh, môi đỏ bất giác mấp máy.
Dù căn phòng đang chìm trong bóng tối chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ đèn ngủ, Lương Ngữ Yên vẫn dễ dàng nhìn thấy những đường gân xanh hung tợn chằng chịt khắp trán và cánh tay người đang đứng phía đối diện.
Toàn thân cô nàng co rúm vì hoảng loạn, sắc mặt trắng bệch chẳng chút huyết sắc, hơi thở dần trở nên yếu ớt.
Cổ họng Lương Ngữ Yên nghẹn ứ, khó khăn rặn ra từng tiếng: "Thừa… Thừa Du… Giang Thừa Du… anh nói gì… em hoàn toàn không hiểu.
Em đã làm sai vấn đề khiến anh cảm thấy tức giận ư?" Đôi môi khô khốc mấp máy liên tục, mùi vị đắng ngắt lan tỏa trong khoang miệng người con gái, bàn tay hằn lên những vết đỏ ửng.
Đôi lông mày trên khuôn mặt Lương Ngữ Yên bất giác nhíu chặt, trên đầu mọc ra hàng loạt dấu hỏi chấm to đùng.
Rốt cuộc hàm ý trong lời nói vừa thốt ra từ miệng Giang Thừa Du là gì?
Lương Ngữ Yên cả ngày ru rú ở trong nhà, như thể tách biệt với thế giới bên ngoài, chưa từng gây ra chuyện, thế thì nguyên nhân chọc chồng cô tức giận từ đâu?
"Đừng cố tỏ ra ngây thơ nữa.
Lương Ngữ Yên, cô càng diễn thì bản chất thật con người cô càng phơi bày thôi." Hừ lạnh một tiếng, khóe môi Giang Thừa Du giương cao, thanh âm khinh bỉ văng vẳng bên tai cô nàng: "Cô làm những gì chẳng lẽ cô đã quên? Lương Ngữ Yên, tôi từng nhắc nhở cô rất rõ ràng, hiện tại Huệ Di sức khỏe còn yếu, chả tài nào chịu nổi đả kích, vậy mà cô dám lợi dụng công khai tin tức chúng ta kết hôn, thậm chí muốn Huệ Di rời khỏi tôi.
Người phụ nữ chết tiệt này, ai cho cô có quyền đó? Huệ Di một thân một mình lỡ gặp phải nguy hiểm gì thì như thế nào? Cô chịu trách nhiệm được sao?"
Từng câu hỏi dồn dập liên tiếp được đặt ra, cố tình chất vấn, Giang Thừa Du dùng sức bóp thật mạnh đôi bàn tay yếu ớt đang hằn đỏ của Lương Ngữ Yên khiến cô đau đớn mà nhăn nhó mặt mày, lồng ngực phập phồng lên xuống.
Thiếu chút nữa Giang Thừa Du đã nghiến nát bàn tay nhỏ bé ấy.
Hắn hận.
Cực kỳ hận.
Bởi vì Giang Thừa Du một mực khẳng định rằng chính Lương Ngữ Yên là nguyên nhân làm cô gái mình yêu rời khỏi đây.
Sau khi đọc xong lá thư, nội dung chủ yếu là Liễu Huệ Di nói cô ta biết việc Giang Thừa Du và Lương Ngữ Yên kết hôn, cô ta chẳng muốn làm kẻ thứ ba, đồng thời khai báo việc mẹ hắn tìm mình yêu cầu Liễu Huệ Di rời khỏi, đừng làm phiền đến hôn nhân giữa Giang Thừa Du cùng vợ mình.
Chưa hết Liễu Huệ Di còn cố tình ám chỉ nguyên nhân cô ta rời khỏi có liên quan tới Lương Ngữ Yên, kích thích triệt để cơn giận trong lòng Giang Thừa Du, khiến ngọn lửa bỗng chốc bùng phát dữ dội.
Hắn chạy loạn khắp nơi tìm kiếm cô gái mình yêu sâu đậm, tuy nhiên, Liễu Huệ Di dường như bốc hơi khỏi thành phố, làm Giang Thừa Du hoảng loạn tột độ.
Hắn lo lắng lỡ như Liễu Huệ Di xảy ra chuyện nghiêm trọng với cái thân thể yếu ớt như vậy.
Rơi vào hoàn cảnh bất lực, hắn đem toàn bộ cơn giận trở về nhà phát tiết tất cả lên đầu Lương Ngữ Yên.
Từ việc kết hôn rồi làm phiền Liễu Huệ Di, hắn cảm thấy bản thân sắp mất hết kiên nhẫn với cô gái đang đứng trước mặt.
Thật khinh bỉ.
Lương Ngữ Yên hoang mang ngẩng đầu nhìn thẳng vào con ngươi đầy sát khí phía đối diện, cô lắp ba lắp bắp giải thích, tim nơi lồng ngực đập thình thịch thình thịch loạn xạ giống từng hồi trống đánh: "Giang Thừa Du, anh hiểu lầm rồi.
Em hoàn toàn trong sạch.
Thời gian gần đây em chưa từng rời khỏi nhà, làm sao tìm tới Liễu Huệ Di được.
Xin anh hãy tin tưởng em, em không có." Thanh âm nghẹn ngào đầy tang thương bao phủ lấy mọi ngóc ngách trong căn phòng.
Cô cố gắng phản kháng, rụt cánh tay đang bị Giang Thừa Du nắm chặt về.
Ha.
Lương Ngữ Yên tự cười bản thân, hóa ra chồng cô đang nghi ngờ cô dở trò xấu xa, vi phạm giao ước ban đầu.
Nhưng người con gái chưa từng làm việc đó, Lương Ngữ Yên uất ức giải thích, thành khẩn xin Giang Thừa Du hãy tin mình.
Cô chỉ hy vọng hắn chú ý tới mình một chút chứ chẳng có ý định đả động gì tới Liễu Huệ Di.
Từng dòng nước mắt lạnh lẽo lăn dài trên gò má Lương Ngữ Yên, cô nức nở thành tiếng, khóe mi ướt đẫm.
"Đủ rồi, dẹp ngay cái dáng vẻ khiến người khác cảm thấy buồn nôn ấy đi.
Lương Ngữ Yên, cô tưởng mỗi lần chỉ cần rơi nước mắt thì có thể lảng tránh những việc xấu xa bản thân gây ra à?" Hoàn toàn gạt bỏ những lời đau đớn thốt ra từ miệng Lương Ngữ Yên sang một bên, Giang Thừa Du gầm gừ như thú dữ, gằn mạnh từng chữ: "Đúng là cô chẳng trực tiếp ra tay, tuy nhiên, tác động từ phía mẹ tôi là cô làm đúng chứ? Lương Ngữ Yên, cô ở trước mặt bà ấy ăn nói xằng bậy, cố tình gây chia rẽ tôi với Liễu Huệ Di chỉ vì mục đích riêng trong lòng cô, cô thiếu hơi đàn ông đến vậy sao? Nhưng cô nên hiểu rõ, dù cô có diễn kịch như thế nào, hay bất kỳ ai đứng về phía cô đi chăng nữa thì tôi nhất định không bị cô qua mặt đâu.
Lương Ngữ Yên, cô nghĩ khi đuổi Liễu Huệ Di rời khỏi tôi thì vị trí Giang thiếu phu nhân hoàn toàn thuộc về cô ư? Đừng mộng tưởng giữa ban ngày nữa, nó mãi mãi thuộc về Liễu Huệ Di."
Lời vừa dứt, Giang Thừa Du trực tiếp vung tay thật mạnh đẩy Lương Ngữ Yên về phía sau, khiến cô nàng lảo đảo thiếu chút nữa ngã ra đất.
Đồng thời, hắn ném cho vợ mình ánh mắt hình viên đạn ngập tràn những tia ghét bỏ, ghê tởm khiến trái tim Lương Ngữ Yên như bị ai đó bóp nghẹt, lồng ngực co rút, đau đớn vô cùng.
Khó chịu.
Cô thật sự rất khó chịu.
Nước mắt lã chã tuôn rơi như mưa, Lương Ngữ Yên nấc lên từng tiếng, âm thanh sụt sịt phá vỡ sự im lặng đang phủ kín không gian.
Dù bị nghi ngờ, Lương Ngữ Yên vẫn kiên trì giải thích: "Giang Thừa Du, em chưa từng nói gì cả.
Anh hãy tin em, em thật sự chẳng làm việc gây bất lợi với anh và Liễu Huệ Di." Cô đau đớn rặn ra từng chữ, hơi thở nặng nề, dây thần kinh trong thân thể căng cứng, chỉ cần chạm nhẹ là hoàn toàn đứt gãy.
"Tin cô ư?" Người đàn ông mỉa mai: "Lấy gì chứng minh? Lương Ngữ Yên, cô chẳng xứng đáng để tôi đặt niềm tin vào.
Và cô khóc chỉ làm tôi chán ghét hơn mà thôi.".