Mưu Sắc

(tử triền lạn đánh: tấn công theo kiểu chai mặt đeo bám bằng được)

Lê Thấm cảm thấy chính mình cùng với Mộc Tử Ảnh từ lúc nào đã có chút vi diệu biến hóa nhưng cụ thể lại không nói rõ đó là cảm giác gì. Bất quá loại biến hóa này, Lê Thấm vẫn thực vui.

Lê Thấm đã dưỡng thành thói quen mỗi ngày đi tới Tuyệt Trần cung đều mang theo một hộp quế hoa cao, tầng trên là quế hoa cao không đường Mộc Tử Ảnh thích ăn, tầng dưới là quế hoa cao ngọt ngào nàng thích nhất.

“Ăn chậm một chút, ta đâu có tranh với người.” Mộc Tử Ảnh thấy nàng một miếng lại một miếng liên tục cho vào miệng, cười nhẹ nói.

Lê Thấm đem khối điểm tâm cuối cùng nhét vào miệng, ăn vài cái sau nuốt xuống, “Ta không muốn Tử Ảnh sư phụ phải chờ ta, thế nên mới ăn nhanh hơn một chút.” Dứt lời, nàng ngồi xuống trước mặt Mộc Tử Ảnh, chờ hắn truyền dạy cho mình cầm nghệ.

“Thấm Nhi, vì sao người lại thích thủ khúc này?” Một tay Mộc Tử Ảnh đánh đàn, gảy một tiếng, hỏi nhưng không nhìn nàng.

“Khúc đàn hay như vậy, ai lại không thích đâu?” Lê Thấm cười hỏi lại một câu.

Ngón tay Mộc Tử Ảnh dừng một chút, hai mắt cụp xuống, bỗng nhiên mười ngón lại linh hoạt chuyển động, thủ khúc mỗi ngày nàng nghe được đang từ đầu ngón tay thon dài kia gảy ra, từ từ vang vọng trong viện.

Tàn khúc, hắn cầm cổ tay nàng lên, đặt mười ngón tay tinh tế của nàng lên dây đàn, cánh tay cơ hồ bao trùm toàn bộ thân mình nàng.

Thân mình Lê Thấm hơi cứng lại. Nàng nhẹ nhàng hít vào một hơi, trên người hắn như trước mang theo một loại mặc hương dễ ngửi làm cho người ta muốn dựa vào gần hơn.

Lê Thấm vụng trộm liếc hắn một cái, cặp con ngươi tối đen vẫn như trước, không để cái gì tiến vào trong nó, chỉ chuyên chú chỉ dẫn tay nàng đặt đúng vị trí trên dây đàn.

“Ngón tay không cần giữ thật chặt, thả lỏng chút.” Khi hắn nói thoát ra một đám nhiệt khí, phả vào hai má nàng, có chút ngứa lại có chút nóng.

Lê Thấm vội vàng đáp ứng, buông ngón tay cứng ngắc ra, khuôn mặt từ từ đỏ lên. Lần đầu tiên cùng một nam nhân gần sát như thế, trái tim nàng đập thình thịch.

Rõ ràng là muốn đến dụ dỗ người này, Lê Thấm lúc này lại có ảo giác, chính mình dụ dỗ hắn không có kết quả mà hắn lơ đãng làm ra một ít động tác ngược lại quấy đảo lòng nàng không ngừng. Cứ tiếp tục như vậy, hắn còn chưa đổ, nàng lại đi trước hãm sâu vào.

Lê Thấm hít mạnh một hơi, cố gắng trừ bỏ hỗn độn trong lòng, toàn tâm toàn ý theo Mộc Tử Ảnh học đàn.

Lần này nàng thập phần nhập tâm, ngập ngừng một canh giờ sau, Lê Thấm đã có thể đại khái tấu thủ khúc này.

Lê Thấm có chút hưng phấn, ngửa đầu lên nhìn hắn, cười vui vẻ hỏi, “Tử Ảnh sư phụ, ta đàn so với lần trước có tốt hơn nhiều hay không?”

Mộc Tử Ảnh nâng tay xoa đầu nàng, biểu tình thản nhiên lúc trước cuối cùng cũng không thể nào che đậy nụ cười yếu ớt, cất chứa một tia sủng nịch, “Thấm Nhi thật thông minh, chỉ cần cố gắng một chút nữa thôi.”

Lê Thấm được khen, lập tức vui vẻ nói: “Vậy đồ nhi lại tấu thêm một lần nữa cho sư phụ nhận xét!” Dứt lời định kích động chạm vào dây đàn.

Mộc Tử Ảnh lại cười nắm cổ tay nàng: “Đàn lâu tay sẽ đâu, lần tới đàn tiếp.”

Lê Thấm nhìn tay hắn bao bọc lấy cổ tay mình, sao đó lại quan sát hắn.

Mộc Tử Ảnh nào có xấu hổ, chậm rãi buông tay nàng ra, “Quá mấy ngày nữa, chờ người luyện xong khúc này, ta sẽ dạy cho người vẽ tranh được không?”

“Đồ nhi đều nghe theo Tử Ảnh sư phụ.” Lê Thấm nhỏ giọng nói, đưa tay rụt xuống, tay kia thì nhẹ nhàng vuốt ve nơi vừa rồi hắn nắm.

Nàng nghĩ đến bàn tay trắng trẻo thon dài của Mộc Tử Ảnh, rõ ràng là trơn bóng như ngọc nhưng vừa rồi nàng lại phát hiện, ở lòng bàn tay hắn có vết chai sần.

“Thấm Nhi nghĩ cái gì vậy?” Mộc Tử Ảnh thấy ánh mắt nàng bất động, giống như thất thần.

“Trên tay Tử Ảnh sư phụ có vết chai sần, nói vậy hẳn ngày thường người thường xuyên sử dụng đao thương, ta còn tưởng rằng Tử Ảnh sư phụ ngài chỉ biết giảng kinh hành pháp.” Lê Thấm kinh hỉ nói, trên mặt mang theo vẻ sùng bái.

“Chỉ là một chút thuật phòng thân, sao, Thấm Nhi cũng muốn học?” Mộc Tử Ảnh từ khuôn mặt nhỏ nhắn kích động của Lê Thấm lập tức nhìn ra tâm tư của nàng, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy buồn cười. Nha đầu kia cái gì cũng muốn học, kết quả là mỗi cái đều học được đến trình độ “gà mờ”.

Lê Thấm vội vàng gật đầu, “Sư phụ dạy ta được không, đồ nhi đã sớm muốn học thêm một chút công phu quyền cước, nhưng mẫu hậu nói nữ tử không nên học mấy thứ này.”

“Hoàng hậu nương nương không đồng ý, ta sẽ đồng ý sao?” Mộc Tử Ảnh hơi hơi cúi đầu nhìn nàng, ý cười lộ rõ.

“Tử Ảnh sư phụ so với người khác giỏi hơn, kiến thúc cũng không giống bình thường, suy nghĩ tự nhiên sẽ không giống với người khác.” Cái miệng độc địa ngày thường của Lê Thấm lập tức biến thành miệng nhỏ ngọt ngào, ríu ra ríu rít kể Mộc Tử Ảnh có bao nhiêu tốt.

Mộc Tử Ảnh nghe, ý cười trên mặt cũng càng ngày càng đậm.

“Ta chỉ biết dùng kiếm, Thấm Nhi cũng muốn học sao?”

Lê Thấm nghe xong lời này lại càng vui vẻ, “Kiếm so với đao nhẹ hơn, vừa vặn hợp thích hợp với đồ nhi.”

Một lát sau, Mộc Tử Ảnh lắc đầu, “Đao kiếm không có mắt, ta không muốn thời điểm người học tập sẽ làm bị thương chính mình. Chờ đến khi Thấm Nhi có phủ công chúa của mình, sẽ có thị vệ thân tín đi theo người, người cần gì tự tìm đau khổ hao tâm tốn sức học cái này.”

“Sư phụ học được, vì sao ta lại không học được? Tuy ta là nữ tử, nhưng cũng đâu kém hơn nam tử. Sư phụ nói lời này là vì coi khinh ta sao?” Lê Thấm căm giận nói.

Thấy hắn nhíu mày, mới nhớ ra Mộc Tử Ảnh là người ăn mềm không ăn cứng. Ngữ khí lập tức chuyển mềm nhũn, túm lấy tay áo hắn đong đưa, “Có sư phụ tận tay dạy ta, làm sao có thể xảy ra chuyện không may được. Đồ nhi chỉ muốn học một chút quyền cước phòng thân, sư phụ ở trong Tuyệt Trần cung, không người dám quấy rầy sẽ không hiểu được những chuyện bẩn thỉu trong hoàng cung. Rất nhiều người nhìn ta đỏ cả mắt, không biết chừng đến lúc nào đó lại sai sát thủ đến giết ta.”

“Thấm Nhi không thể nói bậy!” Khuôn mặt Mộc Tử Ảnh phát lạnh, trong mắt hiện lên tia tức giận.

Lê Thấm bị quát một tiếng, sợ tới mức giật mình.

“Loại sự tình này sao có thể tùy tiện nói ra miệng, về sau đừng nhắc tới mấy chuyện không đâu này.” Mộc Tử Ảnh thấy nàng ngây người, thanh âm liền mềm mỏng hơn.

“Vừa rồi ta chỉ nói giỡn. Đồ nhi được nhiều người thích như vậy, làm sao có người nỡ hại ta.” Lê Thấm cười lấy lòng, “Tử Ảnh sư phụ cũng rất thương đồ nhi, không phải sao?” Ánh mắt nàng dõi theo hắn, giọng điệu cố ý thả chậm một chút.

Cổ họng Mộc Tử Ảnh phát ra tiếng “ừm”, sau chậm rãi quay đầu.

Lê Thấm mừng rỡ nhếch môi, được một tấc lại tiến thêm một thước, ôm lấy cánh tay hắn. Phát hiện thân mình người nọ cứng đờ, nhưng không có đẩy nàng ra, trong lòng càng thêm vui vẻ.

Nam nhân giống như Mộc Tử Ảnh quả nhiên không thể nào kháng cự được nữ nhân được đà lấn tới như nàng. Chỉ cần nàng kiên trì bền bỉ, trái tim Mộc Tử Ảnh sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay nàng.

Lắc lắc cánh tay hắn, Lê Thấm than thở: “Đồ nhi bất kể tốt xấu thế nào cũng đều lộ rõ trước mặt sư phụ, sư phụ còn luyến tiếc truyền thụ kiếm thuận cho đồ nhi sao?”

Mộc Tử Ảnh bị nàng lay động thân mình, cuối cùng cũng phiền chán xoa trán, miễn cưỡng đáp: “Đến khi nào người học xong thủ khúc cùng vẽ tranh, ta sẽ dạy cho người.”

“Không thế dạy trước được____”

“Không thương lượng.” Mộc Tử Ảnh đánh gãy lời của nàng.

Sau khi Lê Thấm trở lại hành cung, trên mặt tràn ngập gió xuân. Bích Chi cùng Nguyệt Dung trốn ở một bên nhỏ giọng thì thầm.

“Bích Chi, nguội xem, rốt cuộc công chúa ở Tuyệt Trần cung của quốc sư gặp chuyện tốt gì, sao lại trở nên vui vẻ như vậy?”

“Nguội làm sao biết được. Chúng ta đều ở bên ngoài điện, bên trong xảy ra chuyện gì cũng không thể nào nhìn thấy. Nhưng mà, công chúa ngay cả đánh đàn vẽ tranh cũng không chán ghét, còn có cái gì đáng ngạc nhiên hơn nữa đây.”

“Bích Chi, Nguyệt Dung, hôm nay trong cung có sự kiện lý thú nào phát sinh không?” Lê Thấm vươn tay lấy chén trà, miệng nhỏ khẽ hé mở, hỏi, ý cười trên mặt vẫn chưa lui.

Bích Chi hiểu được nàng hỏi chuyện gì, không khỏi nghiêm mặt nói: “Theo nô tỳ nghe nói, gần đây không xảy ra chuyện gì quan trọng, nhưng thật ra bên Chu quý phi có xảy ra một sự kiện nho nhỏ.”

Lê Thấm hứng thú tiếp lời, “Nga? Việc nho nhỏ trong miệng Bích Chi cũng không thể xem là việc tầm thường đâu.”

Nguyệt Dung đáp, “Đúng vậy, nô tỳ cũng hiểu được việc này không tính là việc nhỏ. Hồi công chúa, chuyện là như vậy: Chu quý phi tức giận người của Hoán Y cục không giặt sạch sẽ áp choàng của quý phi, vì thế sai người trừng phạt cung nữ đã giặt áo. Công chúa thử đoán xem, cung nữ kia là ai?”

“Còn ở trước mặt ta khiêu khích.” Lê Thấm trừng mắt một cái, khóe miệng cong lên, “Nghe các ngươi nói như vậy, hẳn cung nữ kia cũng là người quen a.”

“Hồi công chúa, chính là Diệu Ngọc vốn hầu hạ hoàng hậu nương nương khi trước.” Bích Chi trả lời.

Diệu Ngọc vốn là đại cung nữ hầu hạ bên người hoàng hậu, cho dù có bị hoàng hậu giáng cấp cũng không tới mức lưu lạc đến Hoán Y cục trở thành cung nữ giặt rửa. Nhưng nếu có người đặc biệt phân phó như thế, vậy cũng không cần suy xét thêm nữa. Mà chuyện này không ai có thể so với Bích Chi rõ ràng hơn, người lòng dạ hẹp hòi chuyên làm chuyện xấu đó chính là công chúa Lê Thấm của các nàng.

“Thì ra là nàng ta.” Lê Thấm nở nụ cười, “Ông trời thật sự thấu hiểu tâm tư của ta, chọc người của ta, ta còn chưa trừng trị thỏa đáng.”

Nguyệt Dung liếc mắt nhìn công chúa rồi lập tức cúi thấp đầu xuống. Công chúa có đôi khi là vạn lần không thể trêu chọc. Ban đầu nàng còn đồng tình với Diệu Ngọc, sau khi biết những chuyện nàng ta đã làm, một chút đồng tình ít ỏi cũng không có. Trong cung ai chẳng biết, không thể chọc đến công chúa mà người công chúa để ý lại càng không thể. Diệu Ngọc đối với hoàng hậu nương nương nổi lên dị tâm, công chúa tuyệt đối không nương tay với nàng ta.

“Công chúa, nô tỳ nhớ ra một sự kiện khác.” Bích Chi nói tiếp, “Tân khoa trạng nguyên ở Thái y viện sáng sớm mai sẽ rời cung.”

Tuân theo nguyên tắc báo cáo tất cả mọi chuyện, Bích Chi ngay cả việc coi như không đáng giá cũng không bỏ qua mà thuận đường nhắc tới. Nàng và Nguyệt Dung đã từng nghe nói qua, hoàng hậu và hoàng thượng dường như đối với vị Hàn trạng nguyên có chút coi trọng. Việc tuyển chọn phò mã ắt không thể thiếu người này.

“Nhanh như vậy?!” Phản ứng của công chúa hoàn toàn nằm trong dự kiến của Bích Chi. Xem ra công chúa đối với tân khoa trạng nguyên cũng có chút hứng thú.

“…Vậy thì theo ta tới Thái y viện thăm Hàn trạng nguyên.” Lê Thấm nghĩ ngợi một lát mới phân phó.

Chịu ân của người vẫn nên đúng lúc đáp lại, miễn cho lòng nàng lại khúc mắc việc này. Nàng không thích nợ nhân tình người khác, đặc biệt là người mình không quen biết.

Bích Chi và Nguyệt Dung vụng trộm liếc nhau, yên lặng trao đổi suy nghĩ trong lòng.

Quả nhiên công chúa vẫn có hảo cảm đối với vị trạng nguyên lang tài giỏi. thật khó cho công chúa mấy ngày nay vẫn chịu đựng không nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui