Mưu Sắc

Hậu cung biến đổi, Chu quý phi và Nhu phi ngày thường được hoàng thượng sủng ái nhất bởi vì tham dự vào âm mưu mưu hại hoàng thượng mà bị Tiết hoàng hậu cho người nhốt vào lãnh cung điều tra.

Sau khi tỉnh lại Kính Nhân đế nhìn đỉnh màn màu vàng trên đầu mà ngẩn người, sắc mặt có chút tái nhợt.

“Hoàng thượng, thẩm vấn đã có kết quả, là…Nhu phi.” Tiết hoàng hậu lại gần bên người ông, nói.

Kính Nhân đế cười khổ một tiếng, giọng nói có chút khàn khàn, “Trẫm nên sớm nghĩ ra là nàng, nàng oán trẫm, trả thù trẫm.”

Tiết hoàng hậu hơi nghiêng đầu, ánh mắt từ trên mặt của ông dời đi, không nói gì.

“Ngọc Nhi, nàng…có phải trong lòng cũng oán trẫm hay không?” Kính Nhân đế cầm tay bà, có chút vội vàng hỏi.

Tiết hoàng hậu cười cười, “Hoàng thượng nói đùa, thần thiếp sao có thể oán hoàng thượng được,

Hoàng thượng cho thần thiếp và Nhất Nhi vinh dự cao nhất, thần thiếp chỉ biết mang ơn mà thôi.”

Kính Nhân đế nhìn bà thật lâu, môi run rẩy, rốt cuộc vẫn không thể nói ra một câu, mệt mỏi nhắm lại hai mắt, chậm rãi buông lỏng tay bà, từ tốn nói: “Đưa Nhu phi tới đây, trẫm có chuyện hỏi nàng.”

Tiết hoàng hậu lên tiếng “dạ” rồi lui ra ngoài.

Lúc này Nhu phi đã rút đi hết sự mềm mại dịu dàng của ngày xưa, cả người giống như nhúng vào nước đá, lộ ra tầng tầng ý lạnh, mắt ẩn chứa trào phúng nhìn Kính Nhân đế nửa nằm trên giường, thoáng phúc thân, “Thiếp gặp qua hoàng thượng.”


Kính Nhân đế thất vọng đảo qua khuôn mặt dịu dàng của bà, “Nhu phi, trẫm khiến nàng căm hận đến thế sao? Vì sao lại muốn hại tính mạng của trẫm?”

Nhu phi cười nhẹ hai tiếng, “Hận, đương nhiên là hận. Hoàng thượng từng thề non hẹn biển với thiếp những gì có khi nào ngài thực hiện không, thiếp vì sao lại không hận?! Thiếp tự hỏi hơn nửa đời người đều tận tâm tận sức hầu hạ ngài nhưng thiếp có cái gì? Không có thân phận tôn quý của hoàng hậu một quốc, cũng không có thế lực gia tộc mạnh như Chu quý phi, thiếp chỉ có thể trông cậy vào sự sủng ái của hoàng thượng mà sống. Năm đó hoàng thượng nói người ngài yêu nhất là ta, sau khi vào cung sẽ cho ta những thứ tốt nhất nhưng sau đó ngài không cho ta được vị trí hoàng hậu, cũng dối ta sau này sẽ cho Đằng Nhi kế vị. Nhưng mà hoàng thượng, ngài đến cuối cùng đã làm được cái gì?”

Kính Nhân đế thở dài, mặt lộ vẻ áy náy, “Trẫm quả thật có lỗi với nàng nhưng trẫm tự thấy mấy năm nay vẫn chưa bao giờ bạc đãi nàng, ngoại trừ vị trí hoàng hậu và thái tử không thể cho nàng, vinh sủng nào nàng có bao giờ thiếu, trong hậu cung nào có ai dám không kính nàng?”

“Không cho được vì sao còn hứa hẹn?! Nếu ngài không gạt ta thì làm sao ta lại tồn tại những suy nghĩ này trong đầu?!” Nhu phi lê hoa mang lệ gầm nhẹ với ông. “Nếu bảo ta trơ mắt nhìn Tiết hoàng hậu và con trai của nàng ta cao cao đứng trên ta và Đằng Nhi, ta đây không bằng đi trước một bước, nhưng mà thiếp dù chết cũng phải kéo theo hoàng thượng ngài! Hoàng thượng không phải nói yêu nhất là thiếp sao, bây giờ chúng ta sẽ cùng chết chung một chỗ, hoàng thượng có vui không?” Khuôn mặt Nhu phi vặn vẹo, liên tục mỉm cười.

“…Là trẫm nuốt lời…” Kính Nhân đế nhỏ giọng thì thầm một câu, không nhìn tới cử chỉ điên cuồng của Nhu phi mà nhìn lên đỉnh màn trên đầu, nói tiếp: “Lúc trẫm còn trẻ không hiểu chuyện, hại nàng, hại cả Ngọc Nhi. Nhu nhi, trước khi trẫm đăng cơ đã quen biết nàng, khi đó trẫm vẫn nghĩ nàng sẽ là nữ nhân cả đời trẫm yêu nhất, cho đến khi gặp Ngọc Nhi, tình cảm lúc trước đối với nàng chỉ đơn giản là một thói quen mà thôi, đối với Ngọc Nhi, trẫm mới có cảm giác tim đập thình thịch. Đáng tiếc, khi đó trẫm quá cố chấp, không chịu thừa nhận mình đã yêu Ngọc Nhi, không chịu thừa nhận mình là một kẻ đa tình gặp một người mới sẽ yêu người đó, cho nên, trẫm vẫn hứa hẹn với nàng, cũng đang dặn dò chính mình rằng trẫm chỉ yêu nàng, trẫm cũng thích nhất là nàng sinh cho trẫm một nhi tử.

Haha, thật buồn cười, trẫm sống nửa đời người nhưng vẫn chỉ là một kẻ không dám thừa nhận tình cảm của mình. Năm đó trẫm giả vờ nhất kiến chung tình với Ngọc Nhi, xin phụ hoàng lập Ngọc Nhi làm thái tử phi, chỉ có nàng là biết ý định thực sự của trẫm, năm đó chẳng qua trẫm chỉ muốn tìm một người hiền dịu làm hoàng hậu, bởi vì thân phận của nàng không thể nào bước lên hậu vị, chỉ có thể tìm một người có tính cách hiền lành. Nhưng, nào có ai biết, năm đó trẫm thực sự nhất kiến chung tình với Ngọc Nhi…Tình cảm này trẫm vẫn luôn cất giấu trong lòng, không dám biểu lộ trước mặt nàng. Trẫm đối tốt với nàng là bởi vì trẫm căm hận chính mình, hận chính mình đã phá vỡ lời thề với nàng, trẫm áy náy nhất không phải là hoàng hậu mà là nàng, bởi vì tình yêu của trẫm đã không còn cách nào có thể trao cho nàng…” Kính Nhân đế che miệng ho khan vài tiếng.

Nhu phi lạnh lùng cười rộ lên, “Ngài cho là ngài giấu diếm được ta ư? Thực ra ta đã sớm nhận ra rồi.

Nhưng mà hoàng thượng, trong lòng hoàng hậu chỉ sợ cũng không nghĩ như vậy, mấy năm gần đây sủng ái của ngài đối với ta đã sớm không còn liên quan tới nàng ta rồi, mặc kệ là xuất phát từ áy náy hay là gì khác thì ở trong lòng hoàng hậu, ngài vẫn phụ bạc nàng ta! Nhưng mà khí phách của Tiết hoàng hậu thật đáng bội phục. Thiếp còn nhớ năm đó tiên hoàng lên tiếng, chỉ cần Tiết gia đồng ý gả nữ nhi, người sẽ tự mình chỉ hôn. Không ngờ, vì gả muốn cho ngài mà Tiết hoàng hậu chống đối toàn bộ Tiết gia. Nay Tiết gia đã quy ẩn, chỉ để lại mình nàng ta không một ai thân quen ở lại trong hậu cung lạnh băng băng này, haha…hahaha…hoàng thượng, ngài không hiểu nữ nhân một chút nào cả. Nàng đã đem ngài trở thành chỗ dựa duy nhất nàng có thể dựa dẫm nhưng ngài chỉ biết mang quyền lợi đến để lấy lòng nàng, ngài cho ta dù chỉ là hư tình giả ý nhưng ở trong mắt người khác đó là tràn đầy vinh sủng. Hoàng thượng nhiều năm như vậy không ngừng xa cách Tiết hoàng hậu, nàng đã sớm thất vọng tột cùng với ngài rồi! Cả đời này ngài sẽ không bao giờ làm lòng nàng ấm lại được đâu!” Nhu phi cắn răng gằn từng chữ.

“Câm mồm! Khụ khụ…ngươi câm mồm cho trẫm!” Kính Nhân đế che ngực, ho khan.

“Hoàng thượng đây là thẹn quá hóa giận sao?” Nhu phi cười to, “Lời thiếp nói đều là sự thật, hoàng thượng nghĩ Tiết hoàng hậu cũng hiền lành như bề ngoài của nàng ta sao, tính tình của nàng ta rất mạnh mẽ, từ trước thiếp đã nhìn ra rồi, tình ý của nàng đối với ngài đã sớm bị chính hoàng thượng ngài phá tan rồi. Bây giờ Tiết hoàng hậu đối với ngài đã dớm không có nửa phần tình ý nào nữa rồi!”


“Đừng nói nữa, ngươi nói bậy! Ngọc Nhi mới vừa rồi còn quan tâm đến trẫm!” Kính Nhân đế tức giận hét lên, cả người liền đổ xuống.

Nhu phi tránh né hai bước, cười lạnh nói: “Hoàng thượng, ngài quá ngây thơ rồi, trên đời này nào có nữ nhân không biết ghen không biết đố kị, càng đừng nói đến ngay từ đầu Tiết hoàng hậu đã yêu ngài đến tận xương, chẳng qua chính ngài đã đem tình yêu này tiêu pha xa xỉ đến cạn sạch. Thiếp chỉ đứng đó trơ mắt nhìn nàng ta một lần lại một lần thất vọng với ngài, cũng không nhắc nhở ngài. Hoàng thượng, ngài tự phụ cũng không phải ngày một ngày hai, một ngày như vậy thực ra đã sớm chờ sẵn ngài rồi. Đây là trừng phạt vì ngài đã lừa gạt thiếp, thiếp sống không tốt, ngài và Tiết hoàng hậu cũng đừng mong sống vui vẻ!”

Yết hầu Kính Nhân đế như muốn vỡ ra, ho khan không ngừng, cuối cùng trong miệng tanh ngọt, phun ra một ngụm máu đỏ tươi, “Người đâu, giải Nhu phi vào lãnh cung cho trẫm!”

“Không cần!” Nhu phi điên cuồng nhìn vết máu trên miệng ông, cười to hai tiếng, nhào thẳng vào vách tường, máu tươi tung tóe phun ra khắp nơi.

Kính Nhân đế kinh sợ há to miệng, sững sờ nói không nên lời.

“Hoàng thượng, một đêm vợ chồng trăm đêm ân nghĩa. Thiếp hầu hạ ngài nhiều năm như vậy, thiếp cũng không có nguyện vọng gì chỉ hy vọng hoàng thượng có thể để hoàng hậu và thái tử tha cho Đằng Nhi, Đằng Nhi chưa bao giờ biết đến tâm tư của thiếp, nó không có uy hiếp đối với ngôi vị hoàng đế.” Nhu phi thở hổn hển hai hơi, nhìn Kính Nhân đế chằm chằm.

Kính Nhân đế từ trong giật mình hoàn hồn lại, run run nói: “Nếu Đằng Nhi không làm việc gì, hoàng hậu và Nhất Nhi cũng sẽ không làm khó nó.”

Nghe xong lời này, Nhu phi cười nhẹ, chậm rãi nhắm mắt, khuôn mặt bình thản.

Trong lòng Kính Nhân đế bi thương, không biết là vì Nhu phi chọn cách chết mạnh mẽ như thế hay là bởi những lời bà nói lúc trước.


Thi thể Nhu phi được Kính Nhân đế sai người mang đi an táng ở hoàng lăng.

Nhiều ngày qua Tiết hoàng hậu vẫn luôn ở trước mặt ông hầu hạ từng chén thuốc, chuyện trong triều đã có thái tử Lê Nhất tạm thời xử lí, Bùi thái phó giám quốc.

“Hoàng thượng, uống thuốc đi.” Tiết hoàng hậu thổi thổi thìa thuốc sau đó đưa tới gần miệng ông.

Kính Nhân đế uống được mấy ngụm sau đó hai mắt sâu thẳm của ông trói chặt nụ cười mềm nhẹ trên mặt bà, cầm tay bà.

“Hoàng thượng, làm sao vậy?” Tiết hoàng hậu giật mình, cái thìa trong tay thiếu chút nữa rơi xuống.

Ánh mắt khôn khéo của Kính Nhân đế nay che kín vẻ u sầu, thanh âm khàn khàn hỏi, “Ngọc Nhi, trẫm muốn hỏi nàng một câu, mấy năm nay nàng có từng oán hận trẫm không?”

Tiết hoàng hậu chợt sửng sốt, nụ cười thản nhiên trên mặt hơi cứng lại, nhẹ lắc đầu với ông, “Hoàng thượng làm sao có thể hỏi câu này. Thần thiếp sao có thể oán hoàng thượng được?”

Kính Nhân đế không tin mà cười khổ, sắc mặt càng thêm tái nhợt, vô lực run run nói: “Ngọc Nhi, ngày của trẫm cũng không còn nhiều lắm, nàng cũng không cần lừa trẫm nữa, thực ra trẫm đã sớm hiểu được, nàng là nữ tử ngoài mềm trong cứng, trẫm đã sớm làm lòng nàng tổn thương, trẫm cũng không có nguyện vọng gì cao xa, chỉ hy vọng trước đó có thể nghe nàng nói một câu thật lòng…”

Tiết hoàng hậu cúi đầu trầm mặc nửa ngày, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn ông, vẻ mặt thản nhiên hỏi, “Hoàng thượng thật sự muốn biết?”

Kính Nhân đế ho nhẹ hai tiếng, chậm rãi gật đầu.

“Thần thiếp chưa từng oán hận ngài.” Tiết hoàng hậu trả lời.

Trong lòng Kính Nhân đế vui vẻ, lại nghe bà nói tiếp: “Thần thiếp chỉ hận mình!”


“Thần thiếp hận mình lúc trước vì sao cứ khư khư cố chấp, không phải ngài thì không lấy chồng, nếu không thế, nay thần thiếp hẳn vẫn còn ở bên người nhà, cũng sẽ gả cho một phu quân chỉ biết thương mình ta yêu mình ta, còn có con cháu hầu hạ dưới gối.”

“Ngọc Nhi…” Trong lòng Kính Nhân đế nghẹn lại, khí huyết trong ngực chợt dâng lên.

Tiết hoàng hậu vẫn tiếp tục nói: “Dù hoàng thượng đối với ta có vài phần chân thật nhưng ngài quả thực đã tổn thương ta. Mỗi khi nhìn thấy ngài và Nhu phi ngọt ngào ân ái cũng một chỗ, ta liền hận không thể móc hai mắt mình ra!” Nói đến đây, bà liền chậm rãi đứng lên đến bên cạnh cửa sổ, đưa lưng về phía ông, “Gả cho ngài chính là việc duy nhất khiến ta hối hận trong cuộc đời, vì ngài ta từ bỏ người nhà, nhưng cuối cùng cái mà ngài cho ta là gì? Phụ thân nói rất đúng, ngài căn bản không phải một phu quân, đáng thương cho ta không nghe lời phụ thân, kết quả nhận lấy quả đắng này. Cũng may ta còn có Nhất Nhi và Thấm Nhi, hai đứa nhỏ là tâm can của ta, nhìn Thấm Nhi gả cho phu quân, Nhất Nhi đăng cơ hoàng đế đó là hy vọng cả đời này của ta.”

Hai mắt Kính Nhân đế trừng lớn, tràn ngập tơ máu, bàn tay xiết chặt đệm giường, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

“…Vốn, thần thiếp còn cho rằng sống qua ngày là tốt rồi, nhưng mà hoàng thượng ngài lại không muốn như vậy. Năm năm trước ngài nói gì với Nhu phi ở Long Vân điện, hoàng thượng so với ai đều rõ ràng hơn cả chứ?”

Kính Nhân đế thở mạnh một hơi, “Ngọc Nhi nàng … nàng biết? Nàng đã sớm biết? Nàng phái người theo dõi nhất cử nhất động của trẫm ở Long Vân điện?”

Tiết hoàng hậu quay đầu lại, mặt không chút thay đổi liếc ông một cái, “Hoàng thượng lo lắng nhiều rồi, thần thiếp đâu phải người nhàm chán đến mức đó, mấy lời tâm tình ngọt ngấy của hai người các ngươi ai muốn nghe chứ. Thần thiếp chỉ tò mò vì sao tính tình của Thấm Nhi từ ngày ấy bắt đầu thay đổi, vì thế điều tra một chút liền không cẩn thận tra ra, tuy không rõ hoàng thượng hôm đó đã nói những gì nhưng thần thiếp bất tài, tự mình cũng đoán ra được đại khái. Đáng thương cho Thấm Nhi của ta, tuổi còn nhỏ mà đã phải chịu đả kích thế này, hoàng thượng, ngài làm phụ thân quả thật là xứng chức.” Tiết hoàng hậu cười nhạo.

Cả người Kính Nhân đế run rẩy, ánh mắt bống trở nên trống rỗng, “Không…Thấm Nhi sao có thể nghe được…”

Tiết hoàng hậu đùa nghịch mấy khối điểm tâm trên mâm, ngón tay nhẹ nhàng đè xuống, khiến khối điểm tâm dập nát, giọng điệu lạnh nhạt, “Hoàng thượng, nếu ngài biết rõ chân tướng sợ sẽ tiếp tục hộc máu nhưng thần thiếp vẫn muốn nói. Ngày hôm ấy Thấm Nhi tự mình làm điểm tâm rồi sai Bích Diệp đưa đi, vì muốn ngài vui vẻ, đáng tiếc a…Thấm Nhi của ta đã thấy những gì lại còn nghe được cái gì a?”

Kính Nhân đế nghe xong lời này chợt phun ra một ngụm máu, vừa ho khan lại không nén nổi cười to:

“Thì ra trẫm đã sớm bị thê tử của mình chán ghét, cũng làm cho nữ nhi của mình thất vọng, Nhất Nhi sợ cũng đã sớm sinh lòng phòng bị, ha ha…ha ha a…Cả đời này của trẫm thật đáng thương thay, đáng thương thay! Khụ, khụ khụ…”

Tiết hoàng hậu chậm rãi lui ra ngoài, khoảnh khắc đóng cửa lại trong mắt dâng lên một tầng hơi nước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận