Mưu Sát Lãng Mạn



Thẩm Thu Minh xuống lầu sau không bao lâu, Thời Mặc cũng đi xuống, sau khi nói ngắn gọn để mở màn , mọi người nâng chén cùng uống khai mạc tiệc rượu .

Thời Mặc cùng mấy người cấp cao kính xong rượu, thẳng tắp hướng Thẩm Thu Minh đi tới, anh thấy cậu đang vùi đầu ăn uống , không khỏi trêu ghẹo , nói:“Đói bụng bao nhiêu ngày rồi?”

“Không quen ai cả nên chỉ có thể ăn thôi.” Thẩm Thu Minh miệng nhai nhai, nuốt xuống, mấy thứ trong đĩa đều bị cậu ăn cả rồi.

Thời Mặc vừa định đem cái đĩa mà mình chưa động tới đưa qua cho Thẩm Thu Minh, Tưởng Hàn lại không biết từ nơi nào lao ra , hoàn toàn không quan tâm tới ánh mắt của những người xung quanh, lôi kéo cánh tay Thời Mặc mà làm nũng “Thời thiếu gia, chúng ta uống một chén đi nha.” Ngay sau đó liền bưng lên hai ly rượu, một ly là của mình, một ly khác đưa đến trước mặt Thời Mặc.

Thời Mặc trước đó đã uống không ít rượu cùng đám người cấp cao , những giọt rượu kia đang ở trong bụng sôi sục , rất không thoải mái, tuy nói anh tửu lượng rất tốt, uống nhiều thêm một ly chắc chắn không vấn đề, nhưng Tưởng Hàn có tư cách hoặc là nói có tài năng gì để khiến Thời Mặc không thể không uống cạn ly rượu này ?

Thời Mặc một mực yên lặng không nói, cũng không bưng ly lên , bầu không khí trong lúc nhất thời có phần xấu hổ.

Ngược lại , người đại diện của Tưởng Hàn lại chạy tới thay hắn giảng hòa “Thực xin lỗi a Thời thiếu gia, Tưởng Hàn tại uống nhiều quá nên mới dám càn rỡ làm ồn, ngài đừng giận cậu ấy .”

“Ai uống nhiều quá.” Tưởng Hàn lườm người đại diện của mình.

Người xung quanh dừng lại động tác, chằm chằm nhìn vào Tưởng Hàn, nhỏ giọng nghị luận.

“Đắc ý cái nỗi gì thế không biết , bất quá là một món đồ chơi của Thời thiếu gia, cũng dám khóc lóc om sòm?”

“Là ghen đó , nhìn người bên cạnh kìa, nghe nói là nghệ nhân mới ký hợp đồng với công ty, sao mà tôi lại chưa thấy qua?”

“Nói là nghệ nhân, ai biết có phải đúng không, không chừng là tân hoan của Thời thiếu gia, chậc chậc, mới xuất hiện đã trình diễn tuồng tranh thủ tình cảm, thật đặc sắc.”

“Hư…… Cẩn thận bị Thời thiếu gia nghe được.”

Bành Đông Lai cùng Thôi Tiệp ở ngay tại phụ cận, Bành Đông Lai cười nhạt nói:“Thấy không.”

“Không não , mọi người bị hắn đắc tội hết rồi.” Thôi Tiệp lắc rượu trong ly, nụ cười hơi đểu đểu “Lâu lắm rồi chưa thấy Thời Mặc nổi giận, bỗng nhiên thật chờ mong nha.”

Thẩm Thu Minh cũng phát giác được Thời Mặc không vui, trong cặp mắt thâm thúy kia ẩn tức giận, khí áp xung quanh nhất thời trùng xuống, khiến người ta thở không nổi.

Người chờ xem Tưởng Hàn xấu mặt cũng càng ngày càng nhiều, lời nói thượng vàng hạ cám liên tiếp xuất hiện, những thứ giả dối hư hư ảo ảo thật sự làm cho Thẩm Thu Minh không thoải mái. Để cản lại cái trò cười này , Thẩm Thu Minh lấy đi ly rượu trong tay Tưởng Hàn, một ngụm uống cạn.

Tưởng Hàn không kiên nhẫn nổi rồi , hắn đặt chén rượu xuống hét lên:“Ai kêu mày uống .”

“Thời thiếu gia tửu lượng không tốt, tôi đành tự chủ trương thay mặt anh ấy uống.”

“Anh ấy tửu lượng tốt lắm, một hồi trước……”

Tưởng Hàn chưa nói xong, bên kia cửa chính truyền đến tiếng ồn ào, mọi người không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về hướng đó.

Doãn Chấn tây trang giày da nắm lấy tay Tạ Tiêu Quân tha thướt trong chiếc áo dạ hội dài xanh ngọc , khoan thai mà đi đến, hai người kí thế mười phần khiến người ta có lỗi giác đang ở trên thảm đỏ . Đám râu ria lún phún của Doãn Chấn vẫn còn , chính là phối hợp với bộ trang phục đêm nay thì lại không hề lố lăng, ngược lại càng thêm có vị đàn ông. Tạ Tiêu Quân cùng Thời Mặc xuất đạo cùng lúc, theo lý thuyết cũng sắp 30 rồi , nhưng vẫn mỹ lệ động lòng người như cũ.

Tạ Tiêu Quân vừa thấy Thời Mặc, kéo tay Doãn Chấn hướng anh đi tới. Nhóm nữ minh tinh đứng gần chỗ cô lập tức liền ảm đạm vô quang , buồn tủi nắm tay bạn trai rời đi, Tưởng Hàn bị người đại diện cưỡng chế kéo đi, người xung quanh cũng dần dần tán hết.

“Mỗi lần tụ hội thì phải tới gần cuối mới thấy anh đấy .” Tạ Tiêu Quân buông Doãn Chấn ra, đổi tay cầm ví .

“Đại khái là bởi vì lần nào em cũng tới muộn.” Thời Mặc nghĩa chính ngôn từ.

Tạ Tiêu Quân nói:“Nói mò, em là lần đầu tới muộn nha.”

“Tôi làm chứng, hôm nay chụp ảnh chậm trễ thời gian.” Doãn Chấn nhấc tay giải thích, lại thấy Thẩm Thu Minh bên cạnh , hưng phấn vỗ lưng Thẩm Thu Minh, lực đạo rất lớn , kém tý nữa đem rượu cậu mới uống tống ra “Minh chủ , cậu đã cùng Tụ Tinh kí kết rồi nhỉ ?”

Thẩm Thu Minh gật gật đầu, Doãn Chấn còn nói:“ Ảnh chụp lần trước đã thấy chưa? Chiếu lên quá tuyệt vời!”

Thẩm Thu Minh cười hỏi:“Có người khoe khoang như anh thế sao ?”

“Ai nói tôi tự khen ? Tôi khen cậu đó!” Doãn Chấn nhớ tới tại đám ảnh chụp trên máy tính, dù có phóng to lên cũng chỉ cần chỉnh sửa đôi chút là không hề có tý tỳ vết nào, quả thực khiến người ta quay đầu nhìn mãi nha, tuy rằng đám ảnh đó không phải gã chụp nhưng cũng chẳng làm giảm sự hưng phấn của gã “Tấm chụp trời chiều ấy , cái chụp sau lưng nữa, cặp mông kia, thật mất hồn.”

“Nói như vậy, phạm vi khích lệ cũng thêm cả tôi nữa sao ?” Thời Mặc chớp mi “Lúc treo Áp-phích, nhớ thêm tên của tôi vào đấy.”

Doãn Chấn cổ quái liếc nhìn Thời Mặc “Ghi, nhất định ghi, chẳng phải chỉ thêm hai chữ sao? Vừa vặn cặp mông có hai bên, mỗi bên một chữ.”

Tạ Tiêu Quân cùng Thẩm Thu Minh che miệng cười, Thời Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, Doãn Chấn cười đến vẻ mặt đắc ý.

“Thời Hắc Cẩu, chú đang làm chuyện ngu xuẩn gì thế ?”

Giọng trẻ con lạnh lùng, rõ ràng không có trải qua kỳ đổi giọng, Thẩm Thu Minh theo thanh âm nhìn lại, không biết bên cạnh Tạ Tiêu Quân khi nào thì nhiều hơn một cậu nhóc mới hơn mười tuổi, nhóc mặc tây trang màu trắng , trên cổ buộc lên nơ màu đen, khuôn mặt nhóc lại cực kì nghiêm túc, lại không hiểu làm sao lại khiến người ta cảm thấy buồn cười.

Thời Mặc cúi người, nhéo mặt cậu nhóc, từ trình độ biến hình của mặt nhóc ta là biết Thời Mặc dùng sức không ít “Tiếu Dực, chú nói bao lần rồi, không cho phép gọi như thế.”

Tiếu Dực? Nhóc chính là Tiếu Dực? Ngôi sao nhỏ luôn diễn vai con trai của Thời Mặc đấy sao ?

Thẩm Thu Minh vắt hết óc, thật sự không thể đem cậu bé khờ dại hoạt bát đáng yêu trên TV so ngang với nhóc con mặt than lại nói lời độc địa trước mắt này.

“Thời Hắc Cẩu, chú đừng trốn tránh thực tế.” Không cho gọi, Tiếu Dực càng muốn gọi “Lúc đi học, thầy dạy ngữ văn của chú không dạy chú viết chữ Mặc thế nào sao ?”

“Đương nhiên là có, chỉ là , thầy của chú nhóc không dạy rằng tên phải tách ra mới đọc được .”

“Vậy thì không thể trách con.” Tiếu Dực đô miệng “Chú cũng có thế tách tên con ra để đọc, nếu chú làm được điều đó.”

Kết quả rõ ràng, Thời Mặc chiếm hạ phong, Tạ Tiêu Quân kéo tay Tiếu Dực, để nhóc đừng có chọc giận ông chú Thời Mặc . Tiếu Dực hừ lạnh một tiếng, cằm hất cao “Ai kêu chú với cô làm chuyện xấu.”

“Không phải nói qua cho con rồi sao , không phải sự thật mà ?” Tạ Tiêu Quân vuốt tóc Tiếu Dực.

Nhìn không ra Tiếu Dực còn là fan ruột của Tạ Tiêu Quân, Thẩm Thu Minh thấy bọn họ cười cười nói nói, chính mình không có nơi xen vào, liền đi ra ngoài hít thở không khí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui