Bóng đêm tĩnh lặng...
Trong căn phòng màu xanh lục quái dị, dưới ánh nến chập chờn, hai cái bóng khổng lồ in trên tường nhe nanh múa vuốt. Trò gọi hồn đã diễn ra gần mười lăm phút và bây giờ vẫn còn tiếp tục... Lâm Lợi Lợi lúc này như bị ma nhập, toàn thân run lên bần bật, hai mắt trợn trừng, ngập tràn phẫn nộ. Ánh mắt ấy có phần giống Trần Ngôn, không, phải nói là giống nhau như đúc.
Đinh Tiểu Tiểu sợ chết khiếp, đứng bật dậy lùi lại vài bước, run rẩy hỏi: “Em... em là... Trần Ngôn ư?”
Lâm Lợi Lợi toét miệng cười, cái đầu lúc lắc chuyển động như con rối, sau đó thốt ra từng chữ từng chữ một bằng giọng đàn ông thô ráp: “Tao - là - Lữ - Tân - đã - bị - mày - hại - chết.”
Chín chữ, chín giây!
Ngay khi hai chữ cuối cùng bật ra khỏi miệng Lâm Lợi Lợi, bốn bề gió lạnh thổi ào ào. Đinh Tiểu Tiểu rùng mình vài cái, cơ thể trở nên tê dại, đứng như trời trồng, sửng sốt đến mức quên cả hít thở. Trong căn phòng quái dị này, một nam một nữ cùng chơi trò gọi hồn, định gọi hồn Trần Ngôn về, ai dè lại triệu hồi linh hồn của Lữ Tân, tại sao lại như vậy chứ? Hồn ma của Lữ Tân tại sao lại đến đây? Chẳng lẽ dù chết rồi, bọn họ vẫn dính chặt lấy nhau sao?
Đầu óc Đinh Tiểu Tiểu rối như tơ vò, trong nỗi hoảng sợ tột cùng, dường như còn xen lẫn cả sự phẫn nộ và tuyệt vọng. Lâm Lợi Lợi vặn vẹo người, động tác cứng nhắc như một cái máy, cô đứng dậy, chầm chậm giơ hai tay lên, cúi đầu xuống, tóc tai che khuất cả gương mặt song vẫn có thể thấp thoáng nhìn thấy đôi mắt oán hận ẩn sau làn tóc.
Trời ạ! Cảnh tượng trước mắt không khác gì tình tiết trong mấy bộ phim kinh dị, giờ nó xuất hiện giữa đời thực, khiến người ta không khỏi ngỡ ngàng. Đinh Tiểu Tiểu mở to mắt nhìn Lâm Lợi Lợi, đôi chân hoàn toàn không nghe theo mệnh lệnh của hắn, dường như chúng đã bị ai đó dán chặt xuống đất. Lâm Lợi Lợi tiến tới, giơ tay bóp cổ hắn, lực siết cực mạnh, hoàn toàn không phải là sức mạnh mà một cô gái yếu ớt như cô có thể có được, vậy sức mạnh này là của ai? Của Lữ Tân. Hồn ma của gã đã nhập vào Lâm Lợi Lợi, rồi lại thông qua cơ thể cô để bộc phát sức mạnh.
Sức mạnh ấy không ngừng gia tăng, Đinh Tiểu Tiểu ngạt thở, mặt mày tái mét, dần dần mất đi ý thức.
Không được, hắn phải phản kháng lại, bằng không sẽ bị siết cổ đến chết.
Nghĩ thế, hắn liền giơ hai tay cố sức kéo tay Lâm Lợi Lợi ra, nhưng đôi tay ấy cứng như thép, siết chặt lấy cổ hắn, dù có làm thế nào cũng không thể gỡ ra được. Cuối cùng hắn kiệt sức, bắt đầu mất đi ý thức, cảnh tượng trước mắt cũng mờ dần, đôi mắt ấy, gương mặt ấy, lẫn sức mạnh đến từ âm ty kia từ từ mờ đi...
Cuối cùng Đinh Tiểu Tiểu chìm vào hôn mê, hắn cảm thấy cơ thể mình đang rơi vào một hố đen bất tận, vùn vụt lao xuống không ngừng. Không biết đã trôi qua bao lâu, bỗng nghe thấy một tiếng rung nhè nhẹ, ngay sau đó là một bản nhạc quen thuộc vang lên. Bản nhạc ấy tựa như khúc chiêu hồn, triệu hồi linh hồn sắp bước vào Quỷ môn quan quay về nhân gian.
Choàng mở mắt, Đinh Tiểu Tiểu tham lam hít lấy hít để luồng không khí chẳng mấy trong lành, vài giây sau, hắn mới hoàn toàn lấy lại ý thức. Hắn phát hiện mình đang nằm trên giường của Trần Ngôn, đập vào mắt là bức tường xanh lục. Giai điệu quen thuộc kia vẫn không ngừng ngân vang bên tai, Đinh Tiểu Tiểu nhìn xuống sàn nhà, chiếc chén sứ và nến dùng để gọi hồn vẫn ở đó, ngoài ra còn có mấy giọt máu đã khô cứng, trông hơi rợn người.
Sau mấy phút mất đi ký ức,Đinh Tiểu Tiểu đã nhớ lại toàn bộ sự việc ban nãy, hắn nhanh chóng đảo mắt khắp phòng song không thấy Lâm Lợi Lợi đâu.
Rốt cuộc cô đã đi đâu rồi?Còn mình tại sao lại nằm trên giường? Hắn chỉ nhớ Lâm Lợi Lợi siết cổ hắn, càng lúc càng chặt, hắn cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi, cái cảm giác ấy càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng dữ dội, sau đó... sau đó hắn không còn nhớ gì nữa.
Chuông điện thoại vẫn vang lên không ngừng làm xáo trộn mạch suy nghĩ của hắn. Hắn bực bội cầm lên xem, trên màn hình là một dãy số lạ.
Là ai nhỉ?
Nhấn nút nghe máy, Đinh Tiểu Tiểu hỏi: “A lô, ai đó?”
Đối phương là một cô gái, giọng rất mềm mại: “Xin chào, xin hỏi có phải “Mèo vờn chuột” đấy không?”
“Mèo vờn chuột”là cái tên Đinh Tiểu Tiểu đặt khi đăng ký tài khoản weibo nhằm tung đoạn clip ngắn của Thôi Cách Cách lên mạng, xem ra mục đích mà đối phương gọi đến chính là vì đoạn clip đó.
Cảm thấy có chút phấn khích, nỗi sợ hãi trước những chuyện kinh dị xảy ra trước đó cũng tan thành mây khói, hắn lập tức nói: “Ừm, xin hỏi cô là ai?”
Cô gái thoáng nghĩ ngợi rồi đáp: “Anh không cần biết tôi là ai, đoạn clip đó, anh cứ ra giá đi.”
“Cô muốn mua ư?” Đinh Tiểu Tiểu chau mày lại, nếu đối phương không chịu bộc lộ thân phận thì làm sao hắn biết được cô ta có phải là người thuê sát thủ mà hắn đang tìm không. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn dứt khoát nói: “E rằng cô không mua nổi đâu.”
“Ồ?” Cô gái bật cười. “Tôi không biết trên đời này lại có thứ mà mình không mua nổi kia đấy, anh cứ thoải mái ra giá đi.”
“Tôi không cần danh cũng chẳng cần tiền.” Đinh Tiểu Tiểu nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ nói: “Tôi chỉ cần một đáp án.”
“Đáp án gì?”Cô gái hỏi.
Đinh Tiểu Tiểu thoáng trầm mặc rồi nói: “Là ai đã giết Lữ Tân?”
Đối phương im bặt, một lúc lâu không nói câu nào, dường như đang suy nghĩ.
“Tôi đã bảo cô không mua nổi mà.” Dứt lời, Đinh Tiểu Tiểu không chút do dự cúp máy rồi ném điện thoại sang một bên, đứng dậy đi tới bàn trang điểm, ngửa mặt lên, đưa một tay lên xoa xoa cổ. Có một vết đỏ vẫn hằn rõ trên cổ hắn, hơi sưng tấy, rõ ràng là vết tích bị người ta dùng tay siết cổ...
Tối qua Lâm Lợi Lợi bị Lữ Tân nhập hồn thật ư? Sao lại có chuyện quỷ quái thế nhỉ? Đinh Tiểu Tiểu nhíu mày, rời khỏi bàn trang điểm, cúi đầu nhìn cái chén sứ và cây nến trên sàn nhà, cố gắng nhớ lại những việc xảy ra tối qua. Chợt di động trên giường lại đổ chuông, hắn liếc mắt nhìn nó một cái, vẫn là số ban nãy.
Vốn không định bắt máy,song sau một thoáng do dự, hắn vẫn cầm di động lên. Điện thoại vừa kết nối, hắn còn chưa kịp lên tiếng, cô gái kia đã nói trước: “Tối nay mười một giờ, anh đến biệt thự của Thôi Cách Cách, nhớ mang theo đoạn clip đó.”
“Cô có thể trả lời câu hỏi của tôi ư?” Đinh Tiểu Tiểu dò hỏi.
Cô gái kìm thấp giọng,đáp: “Đến lúc đó anh khắc biết, yên tâm, tôi chắc chắn sẽ cho anh một đáp án vừa ý, nhưng tôi mong rằng anh cũng làm cho tôi hài lòng, tuyệt đối đừng giở trò khôn vặt lưu lại bản . Còn nữa, nhớ vào từ cổng sau.”
“Cô cũng yên tâm đi, chỉ cần tôi hài lòng thì cô chắc chắn cũng hài lòng.”
Đinh Tiểu Tiểu đáp.
Cúp máy, Đinh Tiểu Tiểu đứng dậy, dọn dẹp bãi chiến trường tối qua, lúc kéo rèm cửa ra mới phát hiện trời đã tối sầm. Lẽ nào hắn đã ngủ suốt một ngày ư? Vội vàng nhìn thời gian trên di động: Mười chín giờ ba mươi hai phút.
Chỉ còn chưa đến bốn tiếng nữa là đến mười một giờ, Đinh Tiểu Tiểu nhíu mày, rút thẻ nhớ của di động ra, chạy tới trước máy vi tính, ra một bản rồi xuống lầu. Hắn vào quán cơm đối diện khu chung cư ăn no một bụng, rồi lái xe đến tiệm mát xa mà Lâm Lợi Lợi làm việc. Một là, hắn muốn hỏi cô rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì, hai là cũng định nhờ cô giúp đỡ một việc.
Đến tiệm mát xa, Đinh Tiểu Tiểu bước vào trong, má mì nói rằng Lâm Lợi Lợi vẫn chưa về. Cô ấy đã đi đâu? Lâm Lợi Lợi không có điện thoại và cũng chẳng có bất kì cách thức liên lạc nào, hơn nữa còn có một điều quan trọng, ngoài tiệm mát xa ra, cô chẳng có bất kì bạn bè thân thích nào ở thành phố này, thế thì cô đi đâu được cơ chứ?
“Có trời mới biết,có khi chết ở xó xỉnh nào rồi cũng nên.” Má mì tức giận nói.
Đinh Tiểu Tiểu thở dài,nhìn đồng hồ đeo tay, cuối cùng lấy giấy bút ra viết dòng tin nhắn, nhờ má mì đưa cho Lâm Lợi lợi khi cô quay về. Má mì liếc nhìn dòng chữ ghi trên giấy rồi nhét nó vào túi, nói: “Nếu anh biết nó ở đâu thì bảo nó về ngay, làm lỡ dở chuyện làm ăn của bà, bà quyết không tha cho nó.”
“Vâng, vâng, tôi nghĩ chắc cô ấy có chuyện đột xuất, má mì bỏ quá cho.” Dứt lời, hắn xoay người rời khỏi tiệm mát xa. Lúc này còn hai tiếng rưỡi nữa mới đến mười một giờ. Đi lòng vòng một hồi, hắn sực nhớ đã mấy ngày rồi mình chưa về nhà, không biết tên kia đã tìm thấy chiếc di động mà hắn giấu đằng sau tủ áo chưa. Hắn bèn quyết định về nhà xem thử, nhưng khi xe về tới cổng khu chung cư, hắn chợt nhận ra có điều bất thường... Trước cổng có thêm mấy người bảo vệ mà hắn chưa từng gặp.
Mấy anh chàng bảo vệ đó khoảng ba mươi tuổi, dáng đứng thẳng tắp, ánh mắt không ngừng quan sát những người qua đường. Đinh Tiểu Tiểu không biết có phải mình đa nghi hay không, nhưng hắn cảm thấy mấy người đó trông rất giống cảnh sát. Hắn không dám nấn ná trước cổng quá lâu, vội vã lái xe lướt qua cổng, đảo một vòng, dừng lại phía sau khu chung cư rồi xuống xe đi vào một tiệm tạp hóa nhỏ. Chủ tiệm là một phụ nữ trung niên, Đinh Tiểu Tiểu mua một bao thuốc lá, lúc tính tiền hắn thuận miệng hỏi: “Chị ơi, khu này gần đây có chuyện gì lớn xảy ra à?”
“Thái bình thịnh thế, có chuyện lớn gì được chứ.” Bà chủ vừa tính tiền vừa đáp.
“Ban nãy tôi thấy trước cổng khu chung cư có vài chiếc xe cảnh sát, còn tưởng có án mạng xảy ra chứ.” Đinh Tiểu Tiểu toét miệng cười, nửa đùa nửa thật nói. Bà chủ tiệm tạp hóa nghe thấy thế, liền đưa mắt ngó ra ngoài cửa một cái, hờ hững đáp: “Án mạng thì không có, nhưng nghe nói ở trong khu này có một nghi phạm đang ẩn náu, cậu xem, hôm qua mới phát hình truy nã xuống đây này.”
Bà chủ liếc nhìn mấy tờ giấy màu xanh lam trông giống tờ rơi quảng cáo ở kệ bên cạnh, vừa trả tiền thừa cho Đinh Tiểu Tiểu vừa nói: “Ảnh truy nã này xấu như ma lem ấy, đố ai nhận ra.”
Hắn nhận tiền thừa, tò mò cầm tờ giấy lên xem. Trời ạ, mắt, mũi, miệng, tóc đều giống y chang, đây chẳng phải ảnh chân dung của hắn sao? Bức ảnh in trên tờ giấy chính là tấm ảnh trong chứng minh thư của hắn. Mồ hôi lạnh phút chốc đổ ra ướt đẫm cổ áo, hắn vội vàng trả tờ giấy về chỗ cũ, hớt hải rời khỏi tiệm tạp hóa.
Cảnh sát đã tra ra hắn rồi...
Đối với hắn, thành phố này đã không còn an toàn nữa, chắc chắn cảnh sát cũng đã đến công ty của hắn, đến những nơi mà hắn từng đến. Bây giờ phải làm sao? Đinh Tiểu Tiểu không tin vào pháp luật, chưa bao giờ tin cả. Trong mắt hắn, pháp luật vĩnh viễn không phải con đường tốt nhất để minh oan, thậm chí hắn cảm thấy nếu bị sa lưới, cảnh sát chắc chắn sẽ đổ hết mọi tội danh lên đầu hắn, không cho hắn bất kì cơ hội phản bác lẫn giải thích nào. Vì thế, tạm thời hắn tuyệt đối không thể để mình rơi vào tay họ được, nhưng trong thành phố đầy rẫy cảnh sát, chân dung hắn lại bị dán khắp nơi, hắn phải làm sao mới có thể thoát khỏi tầm mắt của bọn họ đây?
Đinh Tiểu Tiểu nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra được đối sách vẹn toàn, nếu tối nay hắn có thể moi ra được hung thủ thật sự đã giết chết Lữ Tân từ miệng cô gái kia thì còn đỡ, đến lúc đó hắn có thể tự truy tìm bằng chứng chứng minh mình không phải là hung thủ, nhưng điều đó cũng phải cần thời gian, có thể là một ngày, có khi là hai ngày, huống hồ giờ mọi chuyện vẫn còn chưa rõ ràng...
Hắn lái xe loanh quanh trên phố, đến khi sực định thần lại, liền phát hiện phía trước có hai chiếc xe cảnh sát đang đỗ, mấy cảnh sát đang đứng tựa vào xe nhìn dòng xe cộ qua lại bằng ánh mắt sắc bén. Đinh Tiểu Tiểu vội đạp chân phanh, rẽ vào con hẻm bên cạnh, dừng xe bên cạnh đống rác rồi móc điện thoại ra, gọi cho anh chàng sành điệu.
Anh chàng sành điệu là bạn tốt duy nhất của Đinh Tiểu Tiểu, những lúc rảnh rỗi, hai người thường tụ tập nhậu nhẹt với nhau. Hôm hắn đi mưu sát Lữ Tân, anh ta cũng chính là người mà hắn chọn làm nhân chứng chứng minh mình ngoại phạm.
Điện thoại vừa kết nối,Đinh Tiểu Tiểu liền nói: “Ông à, tôi bị người ta vu oan rồi.”
“Tôi cũng đang định gọi điện hỏi ông chuyện này đây, hôm nay cảnh sát đến tìm tôi, hỏi một đống chuyện về ông.” Anh ta lo lắng hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là sao hả?”
“Thì hỏi chuyện gì xảy ra vào hôm tôi và ông uống rượu đó, tôi cũng khai đúng sự thật rồi.” Anh ta ngập ngừng mấy giây rồi nói tiếp: “Ông có chuyện gì giấu tôi có đúng không?”
“Làm gì có.”Đinh Tiểu Tiểu sốt ruột hỏi tiếp: “Thế cảnh sát có nói tôi phạm tội gì không?”
“Họ nói ông giết người.” Anh ta đáp.
Đinh Tiểu Tiểu thoán gim lặng rồi lên tiếng: “Giờ tôi không thể để cảnh sát tìm ra mình được, bình thường ông lắm mưu mẹo nhất, có thể giúp tôi nghĩ kế “Kim thiền thoát xác” không?”
“Ông định cao chạy xa bay? Cái này bất khả thi rồi.”
“Ông nghe tôi nói đã, giờ trong tay tôi đã có manh mối, nhưng cần thời gian.
Ông nghĩ đi, nếu bây giờ tôi bị tóm thì liệu còn cơ hội giải oan không? Liệu bọn họ có cho tôi cơ hội đó không?”
“Cũng phải, tình hình này có lẽ cảnh sát đã khẳng định ông là hung thủ rồi.” Anh chàng sành điệu im lặng vài giây rồi hỏi: “Tiểu Tiểu, ông nói thật cho tôi biết đi, rốt cuộc ông có giết người không?”
“Không.” Đinh Tiểu Tiểu đáp.
“Tôi tin ông.” Nói rồi anh ta im bặt, dường như đang suy nghĩ, độ hai phút sau, lại đột ngột nói tiếp: “Tôi có cách này, nhưng cũng chỉ là kế hoãn binh thôi.”
“Ông nói đi.”
“Tự giết mình một lần.”
“Nói rõ hơn đi.”
“Cách này có vẻ ổn,chẳng phải ông có xe sao? Lái nó đến cầu Cốc Phong, lao thẳng xuống biển. Cảnh sát sẽ căn cứ theo biển số xe để tra ra chủ xe là ông, nhất định sẽ cho rằng ông đã rơi xuống biển cùng chiếc xe luôn rồi.”
“Như thế cảnh sát sẽ không phí công truy bắt tôi nữa? Nhưng phải làm sao?”
“Cái này phải dựa vào kĩ thuật của ông rồi. Vừa lên cầu sẽ có một ngã rẽ, ông có thể chỉnh phanh xe lỏng bớt, sau đó tìm vật gì đó đè lên chân ga, còn ông thì kiếm chỗ nào đó nấp vào là xong.” Dứt lời, anh ta thoáng trầm mặc rồi lại nhắc nhở: “Nhưng nhớ đừng chọn lúc đông người qua lại, tốt nhất là lúc trên cầu không có xe, và phải nhớ tránh camera giao thông. Tôi nghĩ sự cố này cũng đủ khiến cảnh sát đau đầu mấy ngày, bọn họ chẳng thể nào lập tức phát hiện ông vẫn còn sống đâu.”
Cúp máy, Đinh Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy cách anh chàng sành điệu đưa ra quả thực khả thi, như thế hắn sẽ có đủ thời gian để truy tìm hung thủ thật sự. Bây giờ đã hơn mười giờ, đúng lúc xe cộ qua lại thưa thớt, cũng chưa quá khuya, không lằng nhằng nữa, cứ quyết định như vậy đi. Nói là làm, Đinh Tiểu Tiểu liền khởi động xe, đạp ga lái thẳng về phía cầu Cốc Phong. Mười phút sau, hắn dừng xe ở chỗ rẽ mà anh chàng sành điệu nói, vội vàng xuống xe, mở cốp sau nới lỏng phanh xe rồi lại lấy một miếng ván gỗ đè lên chân ga.
Xe lao vút lên cầu,Đinh Tiểu Tiểu liền vội vàng men theo thành cầu, trượt xuống trốn dưới chân cầu. Vài giây sau, một tiếng “ầm” vang lên, chiếc xe từ trên cầu lao thẳng xuống nước. Bọt nước bắn lên cao tới vài mét, ngay sau đó có vài chiếc xe từ đằng xa chạy tới, mọi người đứng trên cầu bàn tán xôn xao. Đinh Tiểu Tiểu cũng nhân lúc hỗn loạn leo lên cầu, đứng giữa đám đông nhìn ngó một hồi rồi vẫy một chiếc taxi đến biệt thự của Thôi Cách Cách.
“Ở đó xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có chiếc xe từ trên cầu lao xuống biển.”
“Trời ơi, còn tài xế đâu? Không sao chứ?”
“Không thấy, chắc cũng rơi xuống biển luôn rồi.”
“Thảm quá, tôi đã bảo con đường này bị ma ám rồi mà, năm ngoái cũng có một chiếc xe rơi xuống biển, ngay chính chỗ đó.”
Nghe thấy lời của tài xế,Đinh Tiểu Tiểu chau mày lại. Nếu hắn đoán không nhầm, chắc anh chàng sành điệu kia lấy ý tưởng từ vụ tai nạn năm ngoái mà nghĩ ra kế “Kim thiền thoát xác” này.