My Beloved

“Ta thấy là nàng vừa tìm ra phòng viết,” Sebastian nói.

Chàng đứng sừng sững trong ánh sáng của buổi hoàng hôn, một người đàn ông hoàn hảo. Nàng biết ý nghĩ sống còn của việc nàng ghi nhớ hình ảnh của chàng vào trí nhớ. Sẽ đến một lúc nào đó, có lẽ khi nàng đã già lắm rồi, nàng sẽ không thế nhớ được nó nữa. Cũng giống như với khuôn mặt cha mẹ nàng. Họ chỉ còn được nhớ đến thông qua một mùi hương, một giọng nói, một tiếng cười. Sebastian sẽ tồn tại chỉ như một chiến binh trẻ, một ảo ảnh mờ nhạt bởi thời gian, nỗi đau và khoảng cách.

Nàng say sưa nghiên cứu gương mặt chàng, khắc sâu nó vào tâm trí theo cách mà nàng vẫn làm với một đoạn văn nàng thích và muốn ghi nhớ. Môi dưới của chàng đầy đặn hơn môi trên. Miệng chàng, giờ cũng không cười. Cằm của chàng vuông vức như tạc. Đôi mắt chàng là điều nàng sẽ luôn nhớ đến. Chúng chỉ hơi dốc xuống nơi khoé mắt. Nó tạo cho chàng một cái nhìn mơ màng, hoặc một ánh nhìn tinh quái khi được quan sát một cách kĩ càng. Tuy nhiên, hầu hết thời gian, nàng bị thu hút bởi màu sắc của chúng, dường như quá sẫm màu, như thể chúng hoàn toàn không mang sắc xanh dương, mà là màu đen huyền.

Nàng quay mặt đi, trước khi chàng để ý thấy những giọt nước mắt đã lại dâng lên trong mắt nàng. “Nó là một nơi đẹp lạ lùng,” nàng nói, nhìn xung quanh như thể vừa nãy nàng đã không xem xét từng đồ vật trong căn phòng vậy. “Chàng có nghĩ họ cho phép phụ nữ trở thành học giả không?”

“Ta không biết nữa,” chàng nói, bước vào phòng .”Họ là những người đứng đầu. Thì tại sao lại không là những học giả chứ?”

Khi thấy vẻ sững sờ của nàng, chàng mỉm cười. “Magdalene đã trở thành một sự mẫu mực, ta hiểu điều đó. Một sự hoàn hảo,” chàng thêm vào trước khi nàng kịp hỏi, “được công nhận là đủ xứng đáng để tham dự lễ rửa tội của đạo Cathar.”

Chàng tiến đến bên nàng, nhìn xuống đôi tay nàng. Nàng vẫn chưa quấn băng lại. Chàng đặt một bàn tay bên cạnh tay nàng trên chiếc bàn làm việc. Bàn tay chàng hơn tay nàng rất nhiều, những sợi xích bạc quấn quanh cổ tay chàng lấp lánh trong ánh nắng. Những ngón tay chàng cong lên, ngón cái xoè rộng ra. Chỉ còn một inch chia cách giữa hai bàn tay của họ, nhưng khoảng cách đó có thể được đo thành hàng dặm. Cây cầu nối giữa họ, vô hình mà mạnh mẽ, đã được dựng lên trong trạng thái gắn kết giữa tâm trí họ, và trên thực tế rằng linh hồn họ quyện chặt vào nhau.

“Thưa ngài,” Jerard lên tiếng từ lối vào. Rõ ràng biểu hiện của anh ta cho thấy anh ta không hề muốn chen ngang.

Sebastian lùi lại và ra hiệu cho phép anh ta vào.

Jerard bước vào căn phòng yên tĩnh, những bước chân của anh ta là âm thanh duy nhất. Giữa hai bàn tay anh ta cầm một cái rương bằng gỗ, cái nắp tròn của nó được trạm trổ rất công phu. Anh ta tiến tới và trao nó cho Sebastian với một cái nghiêng mình.

Anh ta định lùi ra, nhưng Sebastian đã gọi lại. “Giúp phu nhân băng bó lại đi.” Chàng nói, giọng chàng cộc lốc, mệnh lệnh gần như đã được lược bỏ nhiều. Chàng bước về phía cái bàn dài nơi đựng những dụng cụ của các học giả và đặt cái rương lên đó, lưng chàng quay lại với căn phòng.

Nàng nhìn chàng, nhìn tư thế của chàng, tự hỏi liệu những khoảnh khắc này có khó khăn với chàng như với nàng hay không. Hẳn cũng thế, nếu không thì giọng chàng hẳn sẽ không quá gay gắt , mệnh lệnh của chàng cũng sẽ không lạnh lùng như vậy. Chàng không phải là một người khắc nghiệt.

Jerard cúi xuống trước nàng, quấn băng cho nàng rất mau lẹ.

“Tôi có nên bôi thuốc mỡ lên không, thưa phu nhân?”

“Phu quân của ta không dùng, thì tại sao ta lại phải làm thế chứ?”

Sebastian quay lại. “Ta không thể ưa nổi cái thứ thuốc mỡ có mùi kinh khủng đó, phu nhân của ta ạ.” Chàng xen vào.

“Nó có mùi bạc hà mà, Sebastian.” Nàng nói, một nụ cười nhẹ khiển trách nở trên môi,

“Ta cũng vậy. Ngươi có ngửi thấy mùi gì ngọt ở ta không, Jerard?”


Chàng dường như thích thú với cái nhìn trên khuôn mặt Jerard. Cuối cùng, chàng mủi lòng và cho anh ta lui đi.

Lớp băng bó của nàng đã được quấn chặt, Juliana nhảy xuống khỏi chiếc ghế đẩu, đi về phía chiếc bàn có cái rương nằm trên đó. Nó có chiều dài bằng hai gang tay, và rộng khoảng một gang. Cái nắp tròn, phần trên nối với phần dưới bởi ba cái bản lề thanh mảnh bằng da.

Tuy nhiên, thay vì mở nó ra, chàng cất nó xuống dưới gầm bàn, rồi quay qua nàng. Chàng bước tới cửa, giữ nó mở ra, quay lại, và cười với nàng.

“Nàng có muốn đi xem kho báu của Cathar không, Juliana?”

Nàng gật đầu, ngạc nhiên và im lặng đi theo chàng.

Có hàng loạt căn phòng đóng kín dọc theo hành lang chính, rõ ràng là những phòng ngủ dựa trên thiết kế đơn giản và mức độ rải rác của nó. Sebastian bước vào căn phòng cuối cùng bên trái, đứng nhìn xung quanh. Giống như mọi chỗ khác ngoại trừ phòng viết, nơi đây đã bị xáo trộn. Khung giường bằng gỗ bị lật ngược, cái bàn đơn nhỏ nằm đó với một chân bị gãy. Một cái bình và một cái chậu vứt chỏng chơ trên sàn, vỡ tan tành. Một cửa sổ vòm khắc từ đá cho phép ánh nắng tràn vào trong phòng. Phủ trên mọi đồ vật là một lớp bụi dày, những dấu hiệu của sự xâm phạm và lùng sục vẫn còn lại qua thời gian.

“Làm sao chàng biết được nó vẫn còn ở đây?” nàng hỏi, nhìn xung quanh.

Nụ cười của chàng làm nàng kinh ngạc. “Nó vẫn ở đây, nếu không thì Langlinais đã không bị đe doạ. Xem ra chúng đã lùng sục khá kĩ, nhưng chúng đã không thành công. Ta cũng chỉ phát hiện ra bí mật nhờ một vận may.”

Chàng bước về phía bức tường đằng xa, đếm theo chiều ngang những khối đá lớn, rồi dọc xuống. Chàng ấn mạnh vào tảng đá thứ hai nằm ngang thắt lưng chàng. Nó xoay lại dễ dàng như thể được đặt trên một cái đòn bẩy. Juliana nhìn sát vào trong và thấy một thanh sắt nhô ra từ mặt dưới. Nó hẳn phải vừa khít với cái hốc sau khối đá.

Sebastian biến mất đằng sau khối đá trong một phút, rồi quay trở ra mang theo một cái giỏ đan khít đậy kín. Chàng mỉm cười khi thấy vẻ mặt nàng.

“Hai mắt nàng mở to như những mặt trăng ấy, Juliana.”

“Em phải thú thật là em chưa từng nhìn thấy thứ gì như là một cái cửa bí mật.” nàng đáp.

“Lại đây nhìn gần hơn xem.”nàng ngó vào trong cái hốc nhỏ. “có đủ chỗ cho hai người đứng trong đó.”

“Không có cái nào khác giống thế này ở các phòng ngủ khác. Có lẽ hốc tường này có từ hồi pháo đài cũ, và những người Cathar đơn giản là đã lợi dụng ưu điểm của nó để giấu kho báu. Nó thực hiện được mục đích của họ. Nó đã ở đây năm năm trước, và giờ vẫn ở đây.”

Chàng đặt cái giỏ lên sàn nhà, rồi quỳ xuống trước nó. Chàng mở cái chốt của nắp giỏ thật nhẹ nhàng, như chàng đang đón nhận một sinh linh mới ra đời. Không, nàng nghĩ, khi quan sát chàng. Không phải nhẹ nhàng, mà là đầy sự tôn kính. Rốt cục, đây chính là kho báu của đạo Cathar. Không phải vàng bạc. Nhưng cất giấu trong một chiếc giỏ có thể tìm thấy trong lều của những người nông nô.

Một tia sáng tạo thành một thần thái huyền bí bao quanh Sebastian khi chàng hạ cái nắp xuống sàn. Không ai nói lời nào, khoảnh khắc đó nhường chỗ cho sự im lặng kì quái và lạ lùng. Juliana gần như không thể cảm nhận thấy sự hiện diện của âm thanh, như thể làn gió nhẹ đông cứng lại trong thời khắc này, hoặc những chú chim đậu trên mái nhà của Montvichet đã nén những bài ca của chúng lại để dành cho sự khám phá.

Nàng quỳ đối diện với chàng, tay trái nàng đỡ lấy tay phải. Hơi thở của nàng sít lại, nhịp tim nàng đập thình thịch rộn rã. Nàng đột nhiên không biết liệu mình có muốn nhìn thấy thứ mà chàng sắp cho nàng xem hay không nữa. Thứ gì mà có thể quý giá đến mức nó sẽ thanh minh được cho quá nhiều sự hy sinh, quá nhiều sự bí mật như vậy?

Có một mảnh vải được gấp lại nằm bên trên cái giỏ. Mùi hương liệu nồng thoảng ra từ đó khi Sebastian nhẹ đặt nó lên trên cái nắp. Tiếp đến là một vài mảnh gỗ, một trong số đó đã vỡ vụn trong những ngón tay chàng. Chàng đặt nó bên cạnh những thứ kia, kính cẩn như khi chàng chuyển những thứ trước đó. Tuy nhiên, những cuộn giấy da mới là thứ chiếm phần lớn trong chiếc giỏ. Có đến hàng trăm cuộn, xếp dựng đứng để chúng không bị đè ép bởi sức nặng của tấm vải hay những mảnh gỗ.


“Trong tất cả những điều mà ta nhớ nhất về Magdalene, thì đó là bà ấy luôn say mê tìm kiếm tri thức,” Sebastian nói. Chàng nhìn sang nàng. “Lúc đầu nàng đã gợi ta nhớ đến bà ấy rất nhiều.”

“Còn bây giờ thì sao?” nàng hỏi, kho báu của Cathar đã được thay thế bởi điều khác, cá nhân hơn, bí ẩn hơn.

“Giờ, nàng chỉ đơn giản là Juliana thôi.” Chàng nói, mỉm cười. Chàng nhìn xuống cái giỏ. “Magdalene là người đã dạy ta biết được giá trị của việc học tập. Trong khi cha ta khiến cơ bắp ta mạnh mẽ hơn, thì Magdalene giúp ta phát triển đầu óc.” Chàng đặt lòng bàn tay mang găng sắt lên những mảnh gỗ và chuyển nó ra một phút sau đó như thể biết được sự quan tâm của nàng.

“Kho báu của đạo Cathar được biết đến, trước hết,” chàng nói, chạm vào phần gốc của những cuộn giấy, “là vì có những công việc ở đây ghi chép lại một cách chi tiết tất cả những loài động thực vật cùng với những bản viết tay của những bậc vĩ nhân.”

Chàng ngó xuống cái nắp giỏ và những thứ kì lạ chàng đã sắp xếp ở đó. Chàng dường như do dự khi tiếp tục. Sự im lặng tăng lên, quá nhiều cảm xúc có ở đây hơn là những điều nàng đã hiểu.

“Nhưng họ không phải những kẻ ngốc,” cuối cùng chàng cũng tiếp tục. “và họ biết họ bị khinh miệt nhiều như thế nào vì tín ngưỡng của họ. Vì thế những người theo đạo Cathar đã biến những nỗi đau thành vũ khí để tự bảo vệ bản thân theo cách tốt nhất họ có thể. Họ đã gửi những phái viên của họ đi khắp thế giới để thu thập những gì có có thể tìm thấy và mang nó quay về Montvichet.”

Chàng nhìn nàng, khuôn mặt chàng ảm đạm đối diện với khuôn mặt bối rối của nàng.

“Họ đã để lại đằng sau một lý do cụ thể cho những hành động của họ. Nàng sẽ tìm ra nó giữa những cuộn giấy sau đây. Họ đã bị ngược đãi bởi Giáo hội; vì vậy, để chống lại giáo hội, đạo Cathar cố gắng tự bảo vệ mình. Họ tìm kiếm điều được coi là bất khả xâm phạm với Giáo hội.”

Nàng cảm thấy một nỗi kinh hoàng trộn lẫn với niềm vui sướng khi nhận ra thứ đang nằm trước mắt nàng.

“Những thánh tích của lòng trung thành,” nàng thì thầm. Bàn tay trái của nàng vươn ra, run rẩy lướt qua những mảnh gỗ, qua tấm vải thơm phức mùi hương liệu nồng nàn. Nàng tha thiết muốn chạm vào chúng, nhưng lại quá e sợ. Nàng rụt tay lại, nhìn chằm chằm Sebastian mà không thốt được lên lời.

Chàng gật đầu. “Cây thánh giá của sự thật và tấm vải niệm. Họ đã giữ chúng để phản kháng lại sự khủng bố.”

“Và đây là lý do tại sao quân Templar muốn chúng ư?” nàng nhăn mày.

“Không, vì quyền lực, Juliana ạ.” Chàng nói. “Nàng không hình dung được sức mạnh mà họ có thể tích luỹ được nếu họ trở thành những người bảo hộ cho cây thánh giá của sự thật và tấm vải niệm của đấng Cứu thế hay sao?”

“Hơn cả Giáo hội sao?” nàng thì thào.

Nụ cười của chàng là một biểu hiện khó hiểu kết hợp với vẻ mỉa mai. “Thậm chí đến bây giờ vẫn có những lời đồn đại về việc họ muốn đưa ra yêu sách với nước Pháp. Những tham vọng của họ còn lớn hơn sự giàu có của họ. Một vài người còn muốn thay thế Giáo hoàng, không ngoài lý do nào khác hơn là kìm chế được quân Templar. Nàng có thể chắc chắn là ông ta không biết những yêu cầu của họ là gì.”

“Vậy mà chàng không thể thỉnh câù sự giúp đỡ của Giáo hội, chỉ vì căn bệnh của chàng.”


“Sự thật thế là đã rõ,” chàng nói, thận trọng xếp những thánh tích trở lại trong giỏ.

“Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra bay giờ, Sebastian?”

“Giờ chúng ta sẽ trao cho quân Templar thứ mà chúng mong đợi.”

* * *

Họ quay về phòng viết trong im lặng, Sebastian mang theo cái giỏ. Nàng đã muốn hỏi chàng cả trăm câu hỏi, điều quan trọng nhất là làm thế nào chàng có thể ngờ vực quân Templar quá mức như vậy mà vẫn giao kho báu cho chúng. Nó như thể một sự phản bội với mọi thứ mà những người theo đạo Cathar đã phải vì nó mà hi sinh, và nhất là Magdalene, khi mà chính bà ấy là người đã gọi Sebastian đến Montvichet.

Sebastian đang dự tính điều gì?

Sebastian vẫn tiếp tục im lặng khi chàng đặt cái giỏ lên sàn nhà và lấy cái rương ra. Chàng cẩn thận mở nó ra, sau đó quay lại để quan sát phản ứng của nàng.

Bên trong, ngự trên một cái đệm cỏ, là một cái ly rượu lễ. Chàng nhấc nó lên thận trọng, giơ nó ra cho nàng nhìn rõ. Nàng chắc chắn nó là đồ vật đẹp nhất mà nàng từng thấy. Nó không làm bằng vàng khối, nhưng được tạo nên bởi những tấm kính nhỏ màu đỏ thẫm, quá đậm đến mức khi nhìn qua nó hầu như thành màu tía. Trên miệng ngoài của chiếc chén, và trên đế, có một đoạn dây bằng vàng đặc giống với một dây nho khảm với những cái gai. Trên lòng cốc là hình thù của một người đàn ông vận một chiếc áo choàng dài, khuôn mặt anh ta góc cạnh, hai bàn tay giang rộng. Những luồng ánh sáng mặt trời toả ra từ phía sau người đàn ông, và từ cổ tay của anh ta nữa.

Trong hòm thánh tích có một cái cốc bằng gỗ nhỏ.

Nàng có thể cảm nhận thấy hơi thở mình nóng lên khi Sebastian giơ cao cái chén. Ánh nắng từ bên ngoài dường như tìm đến cái chén vàng, lan toả những tia sáng của ngọn lửa đỏ thẫm ra khắp căn phòng.

“Nàng vẫn thắc mắc kho báu của Cathar là gì, Juliana.” Chàng hạ cái chén xuống, đặt nó trở lại trong rương. “Quân Templar cũng như vậy. Chiếc chén này sẽ làm thoả mãn sự thèm muốn và dịu bớt nỗi tò mò của chúng.” Chàng đặt tay lên trên cái chén. “Sangraal”, chàng nói nhỏ, câu nói của chàng gần như chìm lấp bởi tiếng đập hỗn độn của trái tim nàng.

“Chiếc Chén Thánh*,” nàng thì thầm. “Nó có thật sao?”

(*)Từ "Chén Thánh" (Holy Grail hay Chalice) còn có xuất xứ một từ tiếng Pháp cổ là Sangraal. Theo cách lý giải thông thường, Sangraal hợp thành từ hai từ San (Thánh) và Graal (Chén). Theo một truyền thuyết không được chính thức công nhận về Giáo hội Công giáo, Chén Thánh là một cái chén, dĩa hoặc ly mà Chúa Giê-su sử dụng tại Bữa tiệc biệt ly (còn gọi là buổi Tiệc Ly [biệt]). Trong hai ngàn năm qua, có nhiều tin đồn rằng Chén Thánh chứa đựng nhiều sức mạnh và quyền lực vô biên, ai sở hữu Chén Thánh đều có tài năng xuất chúng vượt bậc, vì trong buổi tiệc đó Chúa Giê-su đã dùng quyền phép biến rượu trở thành Máu Thánh.

“Không,” chàng nói, lắc đầu. “chiếc hòm thánh tích được trao lại cho ta bởi một ông lão, để trao đổi cho một sự giúp đỡ mà ta đã làm cho ông ta. Nó xảy ra không lâu sau khi ta được thả. Ông ta đã bị cướp và ta tình cờ có mặt để giải cứu ông ấy.” Chàng đóng nắp rương lại. “chuyến hành trình trở về quê nhà của ta khá nguy hiểm. Ta đã không muốn dính dáng tới chuyện đó, vì sợ căn bệnh của ta có thể sẽ bị phát hiện. Nhưng ông ta không thể địch lại bốn gã đàn ông đang muốn trấn lột ông.” Chàng còn nhớ rõ ngày hôm đó, và sự biết ơn thái quá của người thương nhân cứ một mực muốn trả ơn cho chàng.

Bàn tay chàng ve vuốt những nét chạm trổ của chiếc rương. “Ta nghĩ đến nó như một vật lưu niệm cho những ngày còn ở vùng Đất thánh, một thứ gì đó để giúp ta loại bỏ đi cái mùi gớm ghiếc của ngục tù khỏi mũi. Ta đã hi vọng có thể giữ nó ở Langlinais, nhưng giờ nó sẽ phục vụ cho một mục đích lớn lao hơn, để xoa dịu quân Templar. Đủ để chúng sẽ không tìm kiếm sâu hơn nữa.”

Chàng đặt cái rương bên dưới bàn, rồi quay lại chỗ Juliana đứng.

“Nàng có nghĩ ta có thể trao lại kho báu cho quân Templar không?”

“Không. Nhưng em rất thắc mắc về kế hoạch của chàng.” nụ cười của chàng dường như đang tưởng thưởng cho sự chân thật và lòng trung thành của nàng. “Chàng sẽ làm gì với nó Sebastian?”

“Gửi kho báu về Langlinais cùng với nàng.”

Vậy ra, nó là như thế đấy. Sự linh cảm mà nàng đã nghi ngờ tận sâu thẳm trong tim. giống như linh cảm mà nàng đã khiếp sợ. Nụ cười của chàng dường như vô cùng sầu não, đôi mắt chàng ảm đạm.

Những lời nàng nói ra thật khó khăn. Thực tế cuộc sống của họ đã đổ nhào lên nàng quá nhanh đến mức nàng không thể cảm nhận kịp nỗi đau của nó giáng vào ngực nàng.


“Chàng có quay về không?”

Chàng lắc đầu, ánh mắt chàng không rời khỏi nàng. “Sẽ tốt hơn nếu ta không quay về.”

“Chàng sẽ làm gì, Sebastian? Chàng sẽ đi đâu chứ?”

Nàng muốn biết. Nàng phải biết, như thể biết được chuyện đó sẽ bằng cách nào đó giúp cho việc này dễ dàng hơn để chịu đựng.

“Ta sẽ vẫn là ta hiện giờ thôi, Juliana.”

Một người hủi.

Chàng bị đoạ đày phải tha phuơng mà không có mục đích. Mọi người sẽ không đối xử tử tế với chàng, và thậm chí một hiệp sĩ cũng cần một cái chạm nhẹ nhàng lúc này hay lúc khác. Họ sẽ xua đuổi chàng, cảnh giác vì hình dáng to lớn của chàng, ghê sợ vì vẻ bề ngoài mà chàng cố tình thể hiện. Không ai sẽ dám chạm vào chàng. Ngay cả bây giờ cũng không ai chạm vào chàng, và chàng đứng đây, xa cách như chàng vẫn luôn tỏ ra như vậy.

Quy định Sự cách ly của quần chúng sẽ hoàn toàn đè ép chàng. Nàng đã từng sao chép nó một lần, và những câu viết đó dường như khắc sâu vào không khí trước mặt nàng.

Ta cấm ngươi không bao giờ được đến nhà thờ hay tu viện, hội chợ, cối xay, nơi họp chợ, hay tiếp xúc với người khác. Ta cấm ngươi không bao giờ được rời khỏi nơi ở mà không có trang phục của người hủi để mọi người có thể nhận ra ngươi và ngươi không bao giờ được đi chân trần. Ta nghiêm cấm ngươi rửa tay hay bất cứ thứ gì trên người ngươi trong suối hay nguồn sông và không bao giờ được uống nước ở những nơi đó. Ta cấm ngươi chạm vào bất cứ thứ gì ngươi trao đổi hay mua cho đến khi ai đó trao nó cho ngươi. Ta cấm ngươi sống chung với bất cứ người phụ nữ nào mà không thuộc về ngươi.

Không thuộc về ngươi. Nhưng nàng thuộc về Sebastian cơ mà. Nàng là của chàng, nhưng chàng sẽ không bao giờ có thể khẳng định điều đó. Đôi khi, nàng nghĩ chàng có ý muốn chạm vào nàng, giơ tay ra và cho phép ngón tay chàng ve vuốt má nàng, hay nắm lấy tay nàng, hay chạm vào vai nàng. Nhưng chàng luôn rụt lại, luôn nắm chặt bàn tay và nhìn tránh đi.

“Chàng có thể tìm thấy nơi trú ẩn ở Langlinais, Sebastian.” Ánh mắt nàng bắt gặp ánh mắt chàng. Trong cái nhìn của nàng chứa đựng tất cả những điều nàng không thể nói với chàng, những lời bị cấm đoán bởi dũng khí bẩm sinh của chàng. Nhưng trong đầu nàng, nàng van xin chàng ở lại.

“Chàng đã từng dự định ở lại đó cơ mà,” nàng nói, giọng nàng run rẩy bất chấp ý chí quyết tâm của nàng. “Sẽ không có ai dám làm phiền đến chàng.”

“Không đâu, Juliana. Việc ta ở bên nàng sẽ mang lại nguy hiểm cho nàng.” Chàng hạ thấp giọng xuống đến khi nó chỉ còn là một lời thì thầm nhỏ nhẹ, không hơn một làn gió thoảng qua. “Bởi vì việc ở bên nàng sẽ khiến ta đau khổ.”

Những lời của chàng rung động với tính thực tế của nó.

Nàng cúi mặt xuống sàn, lấy làm xấu hổ vì sự yếu đuối của mình. “Em không thể chịu được việc phải mất chàng đâu, Sebastian. Em đã nghĩ rằng mình có đủ dũng khí. Em thực sự đã nghĩ thế. Nhưng em nhận ra rằng em hèn nhát hơn bao giờ hết.” Nàng ngước lên nhìn chàng, chớp mắt để ngăn nước mắt trào ra. Nàng có thể để lộ tâm ý cho chàng đến mức đó.

“Và ta không thể thấy thanh thản nếu làm theo cách của nàng, Juliana.” Chàng nói dịu dàng. “Nếu có thể, ta sẵn sàng thay đổi cả thế giới vì nàng. Ta sẽ tự khỏi bệnh và đến với nàng như một người đàn ông trọn vẹn. Nhưng những điều đó chỉ xảy ra trong mơ thôi, Juliana, và chúng ta không phải là những người mơ mộng hão huyền.” Giọng chàng cương quyết, mỗi từ đều chắc nịch như thể nó đã được đục từ đá mà ra. Nhưng giọng chàng kết thúc trong một hơi thỏ dài run run, như thể chàng đã lấy hết lòng can đảm của mình ra vậy. Đó là điều ngăn nàng không vươn tới chỗ chàng.

“Chúng ta đang sống trong thực tế, Juliana.” Chàng nói, ánh mắt chàng vẫn bám chặt lấy nàng. Chàng có khắc ghi kí ức về nàng nồng nhiệt như nàng đối với chàng không? Giây phút này quá đau đớn và khắc nghiệt, nhưng nó sẽ là một trong những điều mà nàng gợi nhớ lại cho đến cuối cuộc đời. Bởi vì chắc chắn là chàng sẽ không mủi lòng.Sự quyết tâm hiện rõ trên khuôn mặt chàng, trong đôi mắt xanh đen tuyệt đẹp của chàng, trong cái nét mím chặt môi của chàng.

“Chúng ta sống trong thực tế,” chàng lặp lại, “và thế giới không giống như những gì mà chúng ta mong đợi.”

Không. Không, người yêu dấu, không phải như vậy đâu.

Nhưng nàng không nói gì khi Sebastian rời khỏi phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận