My Devil! Don't Go

– Chuyện mối quan hệ của hai đứa là thế nào? Nói cho chú cụ thể tình hình. – ông ta lật lật giở giở tờ giấy trước mặt.

– Không ạ. – tôi lúng túng một lát rồi nói.

– Cái gì? – ông ta ngẩng đầu nhìn tôi.

– Cháu nói là… không ạ.

– Nhìn cháu ngoan ngoãn thế cũng cứng đầu thật. – ông ta lạnh nhạt nhìn tôi một lát, với ánh mắt tra tấn tinh thần người ngồi đối diện – Được rồi, chú đổi câu hỏi, hai đứa đang quen nhau?

– Không ạ. – tôi rất ngoan ngoãn mà… nghe lời Ren. Ban nãy hắn đã bảo tôi nói không với mọi câu hỏi.

– Hừm… cháu đang nói dối à? Lần trước đứng trước một căn phòng toàn đại pháp sư, em và Ren vô cùng tình tứ chẳng quan tâm có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn mình, vậy mà bây giờ lại chối bay chối biến như thế? – ông ta thu sấp hồ sơ lại giằn mạnh nó xuống bàn bằng một cái đập.

– Không ạ. – tôi kiên nhẫn lặp lại câu nói Ren bảo tôi trả lời. Nhưng “Không ạ” để trả lời cho câu nói dài dòng đó có vẻ không ổn cho lắm.

– Cháu đang chọc tức chú đấy à? – ông chú nổi nóng, tia máu hằn lên trong mắt ổng… có vẻ đáng sợ?

– Không ạ. – tôi lặp lại.

Ông ta trợn mắt nhìn tôi một hồi, rồi thở dốc, sau đó tự vuốt vuốt ngực cho thoải mái một lát, rồi ngồi lại xuống cái ghế trước mặt lại nhìn tôi chằm chằm.

Tôi có thể kiện ông ta tội ngắm tôi công khai không?

Tôi có thể kiện một lũ đại pháp sư ngồi bên kia tấm kính ngắm tôi lén lút không?



Sau một hồi lâu vòng vo tam quốc, cuối cùng ông ta cũng bỏ đi với khuôn mặt đỏ ửng vì giận dữ.

Tôi từ đầu chí cuối “Không ạ.” khiến ông ấy bất lực bỏ ra ngoài.

Lại để tôi ngồi im một mình trong căn phòng chật hẹp ấy.

Tôi thở dài… làm theo lời Ren, tôi có cảm giác không giải quyết được gì, lại chỉ gây thêm rắc rối, chuốc họa vào thân, chọc tức người khác… không khéo còn khiến bản thân phải ăn đập.

– Được rồi, cháu về đi. Hôm khác chúng ta sẽ lại mời cháu đến. – một ông già mặc vest khác bước vào, ông ta thở dài nói với tôi.

Tôi im lặng đi theo ông ta, đi hết vài hành lang lại ra đến cổng chính, tôi thấy Ren đang ở đó, hắn đã ngồi trong chiếc xe hơi màu đen từ khi nào. Tôi cũng chui vào ngồi kế Ren. Chiếc xe vừa chạy đi, hắn ngay lập tức nắm tay tôi. Trong xe lúc này chỉ có tôi, Ren và tài xế, mà ông ta đang bận chăm chú lái xe, hoàn toàn không để ý đến chúng tôi đang làm gì.

Ren quay sang nhìn tôi với ánh mắt “Em có sao không?”

Tôi lắc đầu mỉm cười, Ren cũng không biểu thị gì nữa.



Về tới nhà, Ren xoa đầu tôi dịu dàng nói:

– Em đi tắm trước đi, anh có một chút việc.

– Ừ. – tôi gật đầu lấy quần áo rồi đi tắm.

Sau khi tâm trạng tốt hơn một chút bởi dòng nước ấm thì tôi thấy vô cùng thoải mái. Tôi về phòng, đưa tay chưa kịp mở cửa đã nghe thấy tiếng của Ren điên tiết:

– Anh làm cái trò gì mà từ nãy đến giờ tôi gọi không được?

– Xin lỗi, tôi rè… đi tắm. – giọng nam… nhưng hình như không phải giọng của Ajita.

Cái quái gì…? Rõ ràng mấy cái hộp liên lạc này chỉ có tôi, Ren, Chito và Ajita mới có. Người đàn ông này là như thế nào?

– Đẩy nhanh tiến độ kế hoạch. Tôi cần nhanh chóng chiến thắng.

– Tại sao cậu lại đột nhiên khẩn trương như vậy? – giọng bên kia hỏi ngược lại, tôi có cảm giác rất quen, mà cũng rất… hãi.

– Hôm nay tôi và cô ấy bị đưa lên đồn tra hỏi rồi, dù họ thả chúng tôi về không có nghĩa ngày mai chúng tôi không bị gọi lên đấy tiếp. Càng ngày càng phức tạp. – Ren thở dài, hàng chân mày của hắn cũng giãn dần ra. Hắn ngồi xuống giường, tay day day ấn đường nói tiếp – Hơn nữa, có thể cô ấy sẽ bị gọi riêng ra hỏi.

– Haha… hai người có cần phải thể hiện tình cảm gắn bó thế không? Làm tôi cảm thấy ganh tị đấy. Chito của tôi chắc chẳng bao giờ quan tâm được tôi như thế. – bên kia cười cười. Tôi dù không nhìn thấy mặt người con trai đó nhưng vẫn có thể cảm giác thấy nụ cười đó đầy chua xót… và tôi đã biết đó là ai…

– Kurai, hẹn anh ngày mai.

– Ừ. Sáng mai chỗ cũ. – Kurai lại cười nói, giọng cười nhạt nhẽo đến giả tạo.

Ren tắt máy. Tôi bước vào, chỉ hỏi một câu cũng đủ khiến Ren giật mình quay lại nhìn tôi:

– Anh làm thế nào mà Kurai đồng ý hợp tác với anh vậy?

– He… em ghen với anh ta? – hắn cười khẩy… cái hành động này là gì đây? Là đang đánh trống lảng à?

– Hừm… Anh học đánh trống ở đâu mà dở tệ. Mau nói em nghe, tại sao anh ấy đồng ý hợp tác với anh.

– Được rồi… anh kể. – hắn bĩu môi, Ren nhà ta hôm nay có một cảm giác rất kì quái, cứ như thể mình bị dắt mũi ấy. Lúc nãy trên đường đi học về cũng đã tiết lộ kế hoạch của mình lần trước, về đến nhà lại sắp khai ra thêm một sự thật nữa à. Từ khi nào mà hành tung bí ẩn của hắn bị phát hiện sạch sành sanh thế này?

– Mau đi. – tôi nhíu mày ngồi xuống giường cạnh hắn. Ren lơ đễnh nhìn tôi một hồi, hắn đứng lên trước mặt tôi, lấy tay giữ lấy cái khăn lông tôi vắt lên cổ kéo nó phủ đầu tôi. Hắn bắt đầu lau. Bàn tay hắn dịu dàng làm tôi mê mẩn.

Hắn chậm rãi lau, chậm rãi nói:

– Thật ra thì… lúc đầu, Kurai là người tìm đến anh trước. Em biết đó, anh ta thật ra cũng đang điều hành một công ty. Lúc đó công ty anh ta đang gặp khó khăn, biết đến khả năng của anh và Ajita nên đã nhờ tụi anh giúp đỡ.

– Và…

– Sau khi giúp anh ta giải quyết vấn đề, anh đã sẵn tiện nhờ anh ta giúp đỡ, với câu nói có qua có lại. Kurai cũng không tỏ vẻ gì là phản đối, cũng không có vẻ gì là khó chịu. Anh ta rất thoải mái gật đầu.

– Hừm… khả năng của anh ngoài trêu chọc em và làm khó em thì còn có khả năng khác à? – tôi lò đầu ra khỏi cái khăn lè lưỡi trêu hắn.

Ren khựng người lại. Hắn tức giận đến vậy à?

Ren đột nhiên nhíu mày, hắn kéo khăn che mất trán rồi tiếp tục trượt xuống che luôn hai con mắt của tôi… chỉ chừa lại mũi, má và miệng. (giờ Mi mới để ý… sao bộ phận trên mặt toàn bắt đầu bằng chữ ‘m’ vậy? ==”)

Trước mặt tôi chỉ toàn màu trắng. Hoang mang…?! Hắn đang làm trò gì vậy?

Môi tôi đột nhiên bị gì đó mềm mềm ấm ấm hơi ẩm ướt chạm vào.

Gì vậy?

Hình như là… à… môi hắn. Ren đã quỳ xuống nên thấp hơn tôi.

Hắn một tay chạm vào chiếc khăn bên ngoài mắt tôi, một tay hắn đặt lên gáy tôi kéo lại gần.

He… Ren này dạo này có nhiều thú vui mới thật.

Nụ hôn của hắn dịu dàng như xoa dịu trái tim tôi.

Hôn xong hắn buông gáy tôi ra, nhưng bàn tay đặt trên mắt tôi vẫn không di dời. Hắn nói:

– Anh cảm ơn vì em đã không hoảng sợ.

Nói xong một câu khó hiểu như thế thì Ren bước đi luôn một mạch. Đến lúc tôi định thần lại và kéo khăn xuống thì hắn đã đi đâu mất tiu. Tôi nghe tiếng nước chảy… hình như hắn đi tắm.

Tôi thẫn thờ… hắn nói gì vậy?

Khó hiểu… tôi vô thức đưa tay vò đầu rồi nằm ngửa ra sau.

– Yuki, lấy giúp anh cái khăn. – Ren đột nhiên tắt nước rồi nói.

Tôi giật mình ngồi dậy lật đật chạy đi lấy cái khăn cho Ren.



– Thật ra… tớ nghĩ… Chito à, Ren và Ajita đang hợp tác với Kurai đấy.

Tôi thở dài nói. Tôi gặp Chito đang một mình đi học, liền chạy lại.

– Cái gì? – tôi còn thấy rõ nỗi bàng hoàng của nhỏ – Hôm nay Ren nghỉ học đừng nói là vì…

– Hôm nay anh ấy đi gặp Kurai… không biết hôm nay Ajita có đi làm không.

– Không. Sáng nay anh ấy bảo tớ đi học một mình cẩn thận.

– Hừm… bùng học đi rình đi. Tớ biết họ gặp nhau ở đâu.

– Đi thôi. – Chito cười nói, đồng thời lôi tôi ra khỏi trường.



Chito nhìn Kurai ngồi đối diện Ren và Ajita. Sắc mặt không thay đổi gì, có lẽ không còn ám ảnh nữa. Tôi hỏi nhỏ:

– Cậu hết sợ… rồi?

– Ừ.

– Vậy vào trong đi. – tôi nói rồi nắm cổ tay Chito xông thẳng vào trong ngồi ngay bàn của họ.

Tất nhiên Ajita và Kurai rất ngạc nhiên khi có sự xuất hiện của tôi và Chito. Còn Ren thì… biểu cảm trên mặt hắn chẳng có gì khác với ban đầu, vẫn lạnh lùng nhưng nghiêm túc khiến tôi thấy hắn chững chạc hẳn.

– Sao hai đứa lại…? – Ajita là người hỏi, trong khi Kurai trợn mắt nhìn Chito, cô nàng có vẻ chẳng quan tâm gì đến anh mình.

– Ren kể cho em nghe hết rồi. Cho em tham gia vào kế hoạch của ba người đi. – tôi mè nheo.

– Thôi được. – Ren gật đầu rồi liếc sang tôi – Dù sao hai người này cũng không phải tầm thường. Họ sẽ không gặp nguy hiểm đâu.

– Vậy… tối nay… – Kurai vừa nói vừa liếc nhìn Chito dè chừng. Anh ta đến lúc Ren nói nếu muốn Chito hạnh phúc phải để nhỏ bên cạnh Ajita, Kurai mới hiểu ra trước tới giờ chỉ là anh lừa dối bản thân để ép buột Chito bên cạnh mình, ràng buột cô ấy như vậy cũng chỉ vì không muốn mình cô đơn mà thôi. Anh ta hiểu ra thì ra mình đã gây cho Chito tổn thương nhiều đến vậy… bây giờ anh không có đủ dũng cảm để đối diện với người ta – hành động?

– Ừm. Hai em… – Ajita quay sang chu mỏ, tất nhiên tôi hiểu anh ấy định cấm túc bắt hai đứa tôi ở nhà, tôi vốn định nhảy vào miệng anh ta chặn lại đã có người làm điều đó trước tôi.

– Tất nhiên là cũng đi. – Chito cười hớn hở cắt ngang.

Tôi quay sang nhìn nhỏ với ánh mắt cảm động, nhỏ cũng nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh, chúng tôi đồng loạt cười khanh khách… khiến ba người còn lại đang có mặt ở đây không thể nói được gì.



Tối hôm đó,…

Ren mặc áo thun đen, quần jean đen, áo khoác đen xắn tay đến khuỷu, dây kéo kéo đến ngang bụng, trông rất năng động và khỏe khoắn.

Hắn trùm cho tôi áo thun đen, legging đen, và đôi bata đen tuốt… cứ như góa phụ áo đen ý.

Ren không nói không rằng kéo tôi đi một mạch ra khỏi nhà.

Chúng tôi hẹn nhau ở cổng trường. Khi tôi và Ren đến đã thấy Chito và Ajita cũng đen thui lui một màu từ trên xuống đứng ở đó từ lúc nào.

Bên cạnh… cách đó khoảng 10m là Kurai cũng đen thui đang đứng liếc nhìn Chito cứ mải mê cười đùa với Ajita, trên tay cầm theo một hộp đen lớn (chính là laptop của MS J).

– Anh làm trò gì ở đó? – tôi nhíu mày hét toáng lên, anh ta liếc tôi một cái rồi vờ ung dung tiến lại gần bốn đứa tôi. Điệu bộ đáng ghét của anh ta những ngày đầu đã quay về rồi… Tuyệt thật! Ngày hôm qua gặp lại Kurai thấy anh ta tàn tạ, sắc mặt thật khó coi, lại cứ lén lúc liếc nhìn Chito với ánh mắt dịu dàng… trông đáng thương kinh khủng… nhưng biểu hiện kiểu ấy khiến tôi chẳng mấy dễ chịu. Thà Kurai cứ như bây giờ còn tốt hơn gấp trăm lần.

– Mọi người đông đủ rồi, đi thôi. – Ren nhẹ nhàng buông một câu sực mùi ra lệnh. Hình như hắn đang cầm quyền?! Tôi cứ tưởng là Ajita mới là người làm chuyện đó?

Chúng tôi chậm rãi bước đi… được một lúc thì tôi phát hiện ra… con đường này… quen quen.

À… là đường tôi ngày ngày đi học về. Thật là trớt quớt.

Đi một lát, Ren dừng lại, hắn ra hiệu mọi người im lặng. Tôi nghiêng đầu ngẩng mặt nhìn hắn… rốt cuộc kế hoạch của ba người này là làm gì?

Hắn phẩy tay lên, trên bức tường hiện ra một lỗ hổng khá lớn. Hắn hỏi Kurai bằng giọng thì thầm:

– Anh xem căn nhà này có rào chắn không?

Kurai không nói không rằng ngồi bệt ngay xuống đất mở cái hộp ra bên trong có một tờ giấy bằng da bò.

Anh ta lầm bầm gì đó, một tia sáng xanh hiện lên, tạo ra hình ảnh 3D của một căn nhà… chính xác hơn là căn biệt thự… nói chính xác hơn nữa là căn biệt thự của gia tộc nhà Ren ở lục địa phía đông.

Chúng tôi đang đứng ở phía sau của căn biệt thự.

– Có.

– Giải quyết.

– Một lớp chất nổ là chuyện nhỏ. – Kurai nói, tay lướt thoăn thoắt trên một hình ảnh kì quái khác vừa hiện ra, môi anh ta nhếch lên một đường cong hoàn hảo.

Ôi trời, ôi trời… đẹp trai như này tại sao cứ luôn tự hành hạ mình mà theo đuổi Chito làm gì không biết. Anh ta cứ việc cười một cái là gái đẹp, gay xinh xin đi theo xếp lớp xếp khối.

Thật là uổng phí cả một tạo hóa…

– Yuki, giờ này mà mơ mộng gì vậy, mau vào trong. – tiếng thì thào của Chito kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ linh tinh. Tôi giật mình gật đầu một cái rồi theo bước nhỏ vào trong.

Kurai cũng chỉ lặng lẽ ôm cái hộp đen theo sau tôi.

(Còn tiếp)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui