My Devil! Don't Go

Sau khi đi xong chuyến tàu đó, Ren cứ nắm chặt tay tôi không rời, làm tôi phải đi cạnh hắn. Chito đi tuột lại phía sau cùng Ajita.

Sau trò tàu lượn, chúng tôi đi lâu đài kinh dị…! Chẳng khác nhà ma là bao nhiêu, tôi khóc lóc van nài, rốt cuộc vẫn phải vào cùng ba người kia. Ren vẫn nắm tay tôi, vậy nên Chito đi cạnh Ajita.

Cơ mà cái công viên này cũng thật biết cách tạo cơ hội cho các cặp đôi. Con đường đi lại hẹp thế này, còn bắt buột phải đi theo từng cặp tức là hai người hai người… hai người này phải đi sát vào nhau… khiến cho FA rất tủi thân vì không thể chơi trò này a. Đắng lòng mà!

Tôi run rẩy ôm chặt cánh tay Ren, hắn khẽ cười buông tay tôi ra, bị tôi nắm lại siết chặt. Hắn hơi giằn ra, bị tôi lườm tóe lửa. Cái tên này đúng là chỉ biết trêu tôi! Lúc không cần thì nắm, lúc cần thì hắn lại không cho tôi nắm!!! Rõ ràng là muốn chọc điên tôi mà!

Ajita đột nhiên nói:

– Để anh và Chito đi trước cho, có gì cũng đỡ sợ hơn.

Anh nói rồi kéo tay Chito chen lên (tất nhiên là nắm cổ tay), tôi cảm động vì lòng tốt của anh, ai như Ren chứ suốt ngày cứ tìm cách khiến tôi tức điên đến cứng họng… thực tình tôi không hề biết suy nghĩ thực của anh.

“Đi phía sau hai người họ, mình hoàn toàn bất lực. Trông họ thân thiết, hạnh phúc thế kia… có cảm giác như mình mới chính là người thứ ba chen vào giữa hai người đó. Chuyện gì thế này? Rõ ràng trước kia là mình và cô ấy yêu nhau, tận sau này hắn mới xuất hiện, chẳng phải hắn mới là người thứ ba sao? Đi sau thấy rõ mồn một tình cảm của họ như thế, mình thực sự không chịu nổi… có phải mình đã sai rồi không?

Có phải mình đã sai khi chọn cách đó để bảo vệ cô ấy? Khiến cô ấy giận dỗi và dẫn đến xa cách, ly biệt?

Mình đã sai khi không nhanh chóng cướp đoạt cô ấy? Vốn cứ nghĩ cô ấy còn thích mình nên chủ quan lơ là, bây giờ thì có lẽ trái tim Yuki đã hoàn toàn thuộc về Ren mất rồi. Mình phải làm gì bây giờ? Có nên từ bỏ, hay tiếp tục tình cảm này và lặng thầm quan sát cô ấy từ xa…?

Tình cảm này có thể từ bỏ cũng tốt, chỉ tiếc là trái tim mình đã lún quá sâu vào tình yêu, vũng lầy này khó tự mình thoát khỏi được. Có lẽ… mình phải chịu tổn thương, lặng lẽ chịu đựng. Cuối cùng chỉ mong có thể bên cạnh cô ấy với tư cách một người anh trai, và giúp đỡ Yuki…

Thực sự mình mệt mỏi và đau khổ quá rồi, phải chi có ai đó có thể giúp mình thoát khỏi đống lầy đáng sợ này.”

Tiếng hú rợn người phát ra, khiến tôi khóc không ra nước mắt… ai đời lại đi xây dựng những thứ đáng sợ này để người khác tự hù dọa mình chứ?! Tôi thật không hiểu được suy nghĩ của những con người có cái gan to như cái gan này…! Đáng sợ chết mất dù chỉ mới bước vào… đèn thì nhập nhòe đủ màu sắc, chíu chíu bên này bên kia, lại có màn sương mỏng mỏng, tôi không thấy được dưới chân mình là gì nữa. Nhìn lên phía trước. Chito và Ajita ngoài đi cạnh nhau thì không có hoạt động gì thêm… Chito này! Đáng lí cậu phải nhảy bổ vào ôm lấy Ajita chứ?!

Suy nghĩ của tôi vừa dứt, một giọt nước âm ấm chảy xuống gò má tôi, tôi dù không muốn, chắc chắn không muốn, nhưng vẫn ngước lên theo phản xạ… thấy một… cái thứ gì đó đen đen nhầy nhầy biến thành hình này hình kia, cuối cùng hiện ra một nụ cười gian… biết ngay mà!! Tôi hét lớn rồi ôm chầm lấy Ren, dụi đầu vào ngực hắn để không thấy gì nữa. Hic!! Tôi thề!! Sau này tôi có mắc bệnh tim sẽ đổ lỗi hết cho ba người này sao lại bắt ép tôi vào nhà ma chứ!!!

Tôi thầm rủa trong miệng… thật là đáng ghét!

Ren khẽ cười một tiếng, Chito và Ajita cũng giật mình khi nghe thấy tiếng hét của tôi, quay lại, thấy tôi và Ren đang trong tình trạng thật… ba chấm thì có hai phản ứng khác nhau. Chito cười gian còn Ajita vội quay mặt đi.

Tôi cáu đẩy Ren ra, hắn nhẹ đặt tay trên đầu tôi dịu dàng ấn nó vào ngực mình, hắn nói nhỏ:

– Để anh dẫn dắt em đi.

Tôi nuốt nước bọt, dù thế này có thể khiến tôi đỡ sợ thật, nhưng mà… kì quá đi!!!

Cuối cùng, sau cơn khủng hoảng của tôi, chúng tôi đã ra khỏi cái nơi đáng sợ ấy! Ba người đồng loạt quay sang nhìn tôi cười cười. Thật đáng ghét!

– Cậu đáng yêu quá! – Chito nói – Tớ chỉ nhìn đã biết đó là đồ giả, sao cậu có thể hoảng sợ như thế nhỉ?

– Cậu mới là người gan dạ ý! Cái thứ đó rõ đáng sợ mà! – tôi nói, hình ảnh đó đột ngột hiện ra lại trong đầu tôi khiến tôi rùng mình một cái… cứ đà này thì tối nay tôi mất ngủ quá!!

– Thôi, đi chơi cái khác đi. – Chito mỉm cười tinh nghịch – Cái đó nhé.

Cô ấy chỉ vào một căn nhà lớn, theo kiểu phương Tây, phía ngoài có tấm bảng gỗ đã mục, ghi lớn những chữ “Truy tìm kho báu” bằng máu. Bên dưới có ghi dòng chữ nhỏ hơn “Dành cho các pháp sư, bạn có thể dùng phép thuật để tìm ra kho báu.”

– Đi thôi, hy vọng không có gì quá kinh dị. – tôi thở hắt ra, nghe xong câu này, ba người còn lại đột nhiên phì cười! Hừ! Cứ ở đó mà trêu chọc tôi đi!



– Á!!!!!! – tiếng thét thất thanh của một phụ nữ vang vọng khắp các ngóc ngách của căn nhà đồ sộ như một căn biệt thự… không ai khác… đó là của tôi.

Căn phòng chúng tôi vừa bước vào tràn ngập hình ảnh của những bóng ma… chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến tôi nổi hết da gà!

– Em lại gây chấn động. – Ren cười khì.

– Em muốn ra khỏi đây!! – tôi níu chặt hắn.

– Yuki à! Cậu thật thú vị. – Chito nhẹ nhàng bước vào căn phòng. Ajita cũng bước vào, anh đảo mắt một vòng.

Chito bước đến trước tấm hình theo tôi thấy là đáng sợ nhất, cô ấy bỗng dưng khoét mắt của con ma, tôi nổi hết da gà… Vừa xong, bức tranh hơi run rồi rơi xuống, để lộ một cái rương. Anh nhếch mép, mở nó ra, bên trong là kho báu, cũng chính là phần quà… cái này thật là khiến người ta không dám lấy. Đặt nó sau một bức hình như thế cứ như ảnh thờ ấy. Vậy mà Chito tỉnh bơ gom phần quà đem ra ngoài.

Trên đường rời khỏi căn nhà đó, tôi còn bị hù cho mấy lần đứng tim nữa, cứ phải ôm chặt lấy Ren. Hic! Sao trò nào cũng mang đậm tính hù dọa thế này?!

Món quà là hai sợi dây chuyền bạc mảnh, có hai mặt bạc trông như một đôi, cuối cùng thì tôi một sợi, Chito một sợi. Hai thứ này xem như đánh dấu tình bạn thân thiết giữa chúng tôi.



Chơi xong một vài trò nữa, chúng tôi ngồi lên thảm cỏ cạnh một cái hồ có dòng nước trong vắt mát rượi trong khu vực trung tâm của công viên, dùng bữa trưa.

Ren và Ajita được dịp ngạc nhiên trước một đống món ăn chúng tôi đã chuẩn bị với tốc độ siêu thanh.

– Thì ra cái đó đó chính là cái đống này. – Ajita cười.

– Hai người ăn thử xem. – Chito mỉm cười.

Ren vừa nhìn đã biết món nào do tôi làm, món nào do Chito làm, nên gắp món thịt của tôi. Ajita gắp lấy món trứng của nhỏ, khiến Chito không khỏi hân hoan trong lòng, anh cười nhẹ:

– Ngon thật, hai em tự làm à?

– Vâng. Anh ăn nhiều vào.

– Dở ẹt thế này mà vị giác của anh bị gì thế?! – Ren lè lưỡi, hắn liếc mắt sang tôi rồi nhếch mép. Hừ! Cái tên này lại trêu tôi.

– Dở thì đừng ăn nữa, mau trả nó đây. – tôi chồm tới gần hắn, với tay giật lấy đôi đũa.

– Dở nhưng nó thuộc về tôi. – hắn nói rồi nhanh chóng bỏ nó vào miệng.

– Hừ… – tôi bĩu môi ngồi xuống tiếp tục ăn.

Ajita cứ tiếp tục khen, kì lạ thay, không biết vô tình hay cố ý mà anh cứ gắp trúng những món do Chito làm… Hay thật!

Ăn xong, thu dọn xong, tôi cười gian, một bóng đèn to xuất hiện trên đầu mình. Tôi nói:

– Ấy! Ren này! Em quên mất tiu! Hôm qua, cô quản sinh nói trưa hôm nay em và anh phải xuống phòng cô làm một số thủ tục gì đó về mấy phòng kí túc xá ấy. Đi thôi.

– Vậy về thôi. – Chito nói.

– K… không! Cậu và Ajita ở lại chơi vui vẻ đi, tớ về với Ren được rồi! Không muốn phiền hai người đi chơi đâu! Hehe. – tôi cười, rồi chưa kịp để hai người kia phản ứng gì, đã kéo Ren chạy đi, còn cố gắng hét lên – Này hai người ở lại chơi cho vui vẻ đi đấy! Tạm biệt! Gặp sau nhé!

– Ơ… Này!! – Chito bối rối hét với theo.

– Thôi được rồi, mình đi chơi đi. – Ajita cười nhẹ rồi kéo Chito đi tiếp.

Tôi cười toét miệng, đi chậm dần, rồi dừng hẳn. Người thông minh như Ren và Ajita tất nhiên biết ý đồ của tôi là gì? Riêng có Chito ngây thơ như thế… thật là đáng yêu. Cô ấy dù rất mạnh nhưng tính cách và tâm hồn vô cùng yếu đuối, luôn khiến người ta có cảm giác muốn bảo vệ suốt đời. Chỉ cần tiếp xúc với Chito, chắc chắn mọi người ai cũng sẽ thích nhỏ.

Ajita… việc anh thích cô ấy chỉ là vấn đề thời gian thôi. Tôi sẽ tạo tình huống cho hai người ở bên nhau, và nhiệm vụ của tôi lúc này chắc là đi… rình.

– À… em sẽ đi xem hai người đó thế nào, anh thấy chán hay mệt thì về trước cũng được.

– Không sao, anh sẽ đi cùng em, vả lại anh có chuyện cần tính sổ với em.

– Ặc… chuyện gì nữa đây?! – tôi giật thót.

– Em hay nhỉ? – hắn cười đểu – Chuyện của mình lo chưa xong đã đi quan tâm chuyện người khác ư? Lớp trưởng rất may mắn, chắc sẽ không sao đâu, còn em thì… không thể nói trước.

– A… Anh… anh định làm gì?! Tính sổ gì chứ?!

– Cái tên kia… cái tên trong quán café ấy… rốt cuộc là sao?! Ý của em tiếp cận là gì hả?! – hắn giữ chặt hai tay tôi.

– Hả? Em…

– Nếu hắn lại đẩy em vào tường, hôn em, lẽo đẽo theo em như cái đuôi thì anh biết làm sao?! – hắn cười, nhưng ánh mắt toàn toát ra sát khí.

– Chuyện đó… em chỉ vì… muốn tìm ra boss. Hy sinh một chút cũng không sao cả. – tôi lảng tránh ánh mắt của hắn – Cơ mà… họ đi mất rồi! Anh buông em ra để em đuổi theo họ!

– Nói chuyện đã!

– Thôi mà! Tối đi nhé! Ren ơi!! Ren à…! – tôi làm mặt cún năn nỉ hắn. Thật ra chỉ viện cớ thế thôi, nếu nói chuyện với hắn người xuống nước trước cũng chỉ có tôi… tốt nhất dời được bao nhiêu thì dời. Cầu cho hắn đang đi vấp té mất trí nhớ tạm thời để tôi hoàn thành mục đích trước đi đã.

– Thôi được rồi, tối nay phải nói chuyện cho ra lẽ với anh.

– Được rồi, được rồi mà! Mau đi thôi. – tôi cười trừ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui