My Devil! Don't Go

– Có gì đâu… chỉ là… thì… không có gì hết. – cô nàng chối bay biến, nhìn là thấy rõ… Chito đang ngượng chết.

– Hừm, chắc chắn đã xảy ra gì đó rồi? Còn không mau khai báo? – tôi làm khuôn mặt man rợ, tay đưa lên phía trước định túm lấy cô nàng. Chito giật mình lùi về sau, lắp ba lắp bắp.

– Thật ra thì…



Lời kể của Chito…

– Anh vào nhé? Em thức dậy chưa? – Ajita nói ở bên ngoài cánh cửa gỗ đóng kín, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được nụ cười ấm áp và khuôn mặt dịu dàng của anh.

– Anh vào đi. – tôi cười đáp, tay vô thức đưa lên vuốt vuốt mái tóc cho đỡ xù, rồi ngồi ngay ngắn trên giường.

– Ừm… anh ra ngoài mua thức ăn một chút dự trữ cho tuần này. Em ở nhà một mình có sao không? – anh ấy cười hiền. Trông đốn tim chết mất!

– Cho em đi cùng, anh chờ em một tí để em thay quần á… á… – tôi vấp phải chăn té lăn từ trên giường xuống đất.

– Ấy, em có sao không? – anh đến cạnh đỡ tôi dậy, tình cờ tư thế thế nào đấy mà chóp mũi của anh chạm vào chóp mũi tôi, hai bờ môi gần như chạm nhau phả ra hơi ấm kích thích vô đối.

Tôi chớp chớp mắt nhìn anh, Ajita cũng không nói gì, và cũng không có biểu hiện gì cho là anh sẽ buông hai bàn tay đang nắm chặt vai tôi ra.

Nếu tôi không lầm thì, môi anh hình như có hơi nhích gần tôi một chút… dù vô cùng chậm rãi, nhưng tôi có thể cảm nhận được điều đó. Rồi anh khẽ rùng mình đẩy tôi ra.

– Hậu đậu thật, em có đau không?

– Không. – tôi trả lời theo phản xạ.

– Thật chứ? Anh thấy em có vẻ…

– Không sao mà, em ổn. – tôi đỏ hết cả mặt, ngượng chín người, vội vã đứng dậy chạy luôn vào nhà vệ sinh.

Để anh ấy thấy tôi té chỏng gọng kiểu này thật… xấu hổ chết mất mà!

– Anh chờ em ở phòng khách. – Ajita cố nén tiếng cười… tôi tất nhiên hiểu điều đó, nên khuôn mặt càng cảm thấy nóng hơn.



– Anh chờ có lâu không? Em xin lỗi. – tôi chạy như điên từ trên cầu thang xuống, lại vấp té, may là tôi kịp chống tay lộn một vòng… ầy… bình thường tôi đâu có hậu đậu như vậy chứ!

– Chà, đẹp đấy. – Ajita trầm trồ.

– Sao cơ?

– Cả dáng lộn, lẫn bộ đồ này đều rất hợp với em. – Ajita cười nói. Nghe anh nói vậy, mặt tôi lại không nghe lời chủ mà đỏ bừng lên. Cứ thế này thì việc Ajita phát hiện ra tình cảm tôi dành cho anh ấy chỉ là sớm muộn (bị phát hiện mất tiu rồi còn sợ gì nữa), tôi đành lấy khẩu trang ra đeo. Anh ấy lại nhịn cười, bảo – Đi thôi.

Tôi chỉ biết lẽo đẽo theo Ajita, thật sự chẳng giúp đỡ được gì. Bỗng nhiên thấy mình thật dư thừa. Chọn rau, củ, thịt, cá,… đều do bản thân Ajita tự làm cả. Tôi muốn giúp cũng có biết gì đâu mà làm, bảo anh đưa tôi xách mấy bịch thức ăn, anh chỉ cười dịu dàng khiến những cô gái, cả những bà cô già, hay những người có giới tính không bình thường ở đó vừa vô tình chiêm ngưỡng điều đó, đều xém xịt máu mũi, trong đó có tôi. Anh bảo:

– Em là con gái, những chuyện này phải để đàn ông con trai tụi anh làm, hiểu chưa?

Tôi lại im lặng đi cạnh anh. Mỗi khi thấy khuôn mặt tận tâm của anh, tôi lại nhớ đến lúc anh đỡ tôi dậy ban sáng, lại khiến má tôi nóng ran… ây!!! Mày nghe lời tao một chút thì chết sao?

– Chúng tôi đang có một trò chơi dành cho cặp đôi, hai anh chị tham gia chứ? – một cô gái sở hữu khuôn mặt vô cùng dễ thương chắn đường tôi và Ajita.

Mà quan trọng nhất là câu mà nói cô ấy vừa thốt ra. Cặp đôi gì chứ?

Tôi quay sang nhìn Ajita thì thấy anh đang nhìn tôi, ánh mắt anh ánh lên cái gì đó thật khó hiểu. Nó khiến trái tim tôi ấm áp và cảm thấy rất yên tâm.

– Được thôi. Dù gì cũng đang rảnh. – anh nhún vai.

Ajita đứng sát vào tôi, tim tôi lại đập nhanh, nhưng tôi cảm thấy có gì đó không ổn, tim của tôi hơi nhói lên.

Anh và tôi phải ăn một tô phở trong vòng 15′, cơ mà cái tô gì chứ… nói nó là cái thau còn có vẻ hợp lí hơn a. Hơn nữa không được tự ăn, phải là đút cho nhau ăn đấy. Trò chơi này được bày ra có vẻ là do quán ăn này muốn quảng cáo cho thương hiệu mới của mình. Tôi ngồi đối diện Ajita, mà tim đã đập, tay chân đã run lẩy bẩy, hỏi làm sao tôi có thể thản nhiên như anh ấy.

Cách anh ấy hành động cũng thật là điệu nghệ, người khác nhìn vào thấy thật quý phái, kể cả khi đang ăn, hay gắp phở cho tôi. Anh nhẹ nhàng gắp một gắp bánh phở, đặt nó vào trong cái muỗng, chậm rãi hạ muỗng để nó vừa ngập trong nước phở, lấy một ít nước cho tôi dễ ăn. Tiếp theo để nó ra trước miệng, môi hơi chu ra thổi phì phì cho đỡ nóng.

Dù có vấn đề về giới hạn thời gian, nhưng có ai nghĩ rằng anh ấy có thể thản nhiên thưởng thức như vậy chứ? Cách anh ấy thổi thật là kích thích. Tim tôi lại nhói lên một hồi.

Tôi và anh ấy cứ bình thản như thế, ai ngờ được có thể hoàn thành thau… à… tô phở trong vòng 13′ (lại một con số thật đẹp khác). Phải nói là… cả tiệm trố mắt ra nhìn tôi và Ajita, dụi dụi mắt, như thể không tin được đây là sự thật, và cố tìm ra liệu chúng tôi có dùng thủ thuật gì hay không.

Nhìn họ buồn cười thật. Cuối cùng, cô gái đáng yêu lúc đầu mời chúng tôi tham gia đã từ từ bước đến trước tôi, mỉm cười:

– Hai người thật tuyệt vời, phối hợp ăn ý như vậy, có lẽ hai người yêu nhau rất nhiều. Hai người đã quen nhau được bao lâu rồi ạ?

Dù biết cô ấy chỉ hỏi cho có theo thủ tục đại loại vậy, tôi vẫn không khỏi ngượng ngùng, gì mà… yêu nhau rất nhiều. Tôi khổ sở nhìn Ajita, anh cười mỉm, hình như có hơi gian? Anh bắt đầu học hỏi Ren của Yuki từ khi nào vậy?

– Quen nhau được gần một năm.

Ừm… không hẳn là nói dối. Anh chỉ là không phủ nhận sự hiểu lầm của cô ấy, cố tình không hiểu sát nghĩa của câu hỏi, và chọn cách trả lời mập mờ như thế. Cũng ma lanh thật.

– Tuyệt vời thật, và đây là phần quà chúng tôi sẽ dành cho các bạn.

Cô ấy đưa cho tôi một phong bì. Chúng tôi rời khỏi quán, đến một tiệm thức ăn gần đấy, anh ấy lại tiếp tục nhiệm vụ lựa chọn thức ăn. Tôi tranh thủ thời gian mở phong bì ra, bên trong là bốn tấm vé đi biển chơi ba ngày hai đêm… bắt đầu từ ngày mai.

– Ồ… tuyệt! Chúng ta đang trong kì nghỉ của trường, có thể tự do đi chơi rồi.

Ajita từ khi nào đã đứng sau lưng tôi, còn áp sát mặt vào mặt tôi, cụ thể là má anh chạm vào má tôi, để tiện xem. Tim tôi đập một cái thịch rõ lớn, không biết anh có nghe thấy không nữa.

– Tận bốn vé, hai vé này giải quyết thế nào đây? – Ajita thấy tôi im lặng thì tiếp tục tự biên tự diễn.

– Yuki và Ren… – tôi nói, hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi lúc này là cả bốn chúng tôi vui vẻ đùa giỡn trên cát, rồi như bị kiến cắn, tôi giật thót – a… em xin lỗi.

– Tại sao? – Ajita cười, một tay đặt trên vai tôi đẩy tôi đi.

– Em vô ý quá…

– Em nói rõ đi.

– Em biết anh thích Yuki.

– … – anh có hơi khựng lại, sau đó cười mỉm – Chỉ là em suy nghĩ vậy thôi.

Tôi không nói gì nữa, vì cơn đau tim lại ập đến, có thể bước đi một cách bình thường đã hay lắm rồi.

Anh đang cố làm gì? Thích Yuki thì cứ nói ra, tại sao lại phải giấu giấu diếm diếm như vậy? Chẳng lẽ tôi chưa đủ thân thiết để anh có thể bày tỏ tâm tình à?

Dù không thể đến bên nhau như một cặp đôi, ở cạnh anh với tư cách một cô em gái chẵng nhẽ cũng không được? Về lời nói thì anh cứ lạnh nhạt với tôi như thế… nhưng hành động của anh dạo gần đây càng làm tôi đau khổ hơn nữa. Anh cứ thể hiện như đang để ý đến tôi, làm tôi sung sướng rồi phải tự mình cố gắng tỉnh giấc, ngộ ra mình chẳng là gì của người ta.

Anh có cần phải cao siêu đến vậy không? Có thể hành hạ người ta một cách có văn hóa như thế thì làm sao tôi có thể dứt đây?

Tôi im lặng không muốn suy nghĩ gì nữa, để anh ấy đẩy tôi đi, về đâu lúc này tôi cũng chẳng quan tâm, chân chỉ vô thức bước theo anh, trong khi đầu óc thì bay đến tận đâu ở Hollywood rồi.

Những chiếc lá, đám mây trắng bồng bềnh trôi trông cũng thật buồn. Tôi tâm trạng thở dài liên tục. Chẳng biết Ajita có để ý đến chuyện đó không, nhưng tôi có cảm giác anh đi rất chậm, vẻ mặt anh cũng đăm chiêu như thể đang suy nghĩ gì đó cao siêu lắm.

Phải rồi, anh là thiên tài mà, toàn làm những chuyện tôi không thể nào hiểu nỗi. Rốt cuộc tới khi nào tình cảm của tôi mới chạm tới được trái tim khó hiểu của Ajita. Anh đã tự đưa bản thân vào một chiếc lồng sắt vững chãi xa vời khả năng của tôi chăng?

Tôi hết hy vọng rồi, không xem tôi là em gái nữa thì là gì mà không dám thổ lộ tâm tình? Bạn chăng? Có khi còn là người dưng…?! Tim tôi lại một lần nữa quặn lại. Tôi không có một tí ánh sáng nào cả. Trước mặt là một con đường màu đen tối tăm, Ajita không hề ở đó.

Mối tình đầu của tôi không lẽ lại bỏ cuộc dễ dàng như vậy? Không khéo tôi lại mất niềm tin vào tình yêu, sau này không thể yêu ai được thì chết! Thôi thì cố gắng phấn đấu đến cùng vậy, dù sao thì, trước khi bỏ cuộc, tôi nhất định phải tỏ tình. Dù cho bị từ chối cũng phải nói ra tình cảm của mình.

Đến khi anh dừng lại trước kí túc của Yuki, tôi mới giật mình nhìn sang anh:

– Vậy… là rủ họ à?

– Ừ. – Ajita gật đầu, rồi buông tay đang đặt trên vai tôi ra đi vào trong.

Tôi buồn bã đi theo, đi kiểu gì mà đầu óc lên mây lại vấp chân ngay bậc tam cấp. Không biết anh là phản xạ tốt hay đã sắp xếp cho tôi té lăn lộn nên đã biết trước, ngay lập tức quay sang luồn tay qua đỡ lấy eo tôi, kéo tôi sát vào người anh.

Tình huống khó đỡ này càng khó đỡ hơn nữa khi môi tôi vừa vặn chạm môi anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui