Khí trời âm trầm trầm lộ ra áp ách, có từng trận gió ẩm thấp thổi tới, trên đường núi gập ghềnh lập tức bị mưa to như trút xối xuống, ngay cả lá cây sinh trưởng đang tươi tốt đều bị giọt mưa mạnh mẽ rơi xuống đánh rụng. Chim thú ở phụ cận vì mưa lớn mà đồng loạt chạy lạc vào rừng hoang, chỉ để lại dấu chân lúc chúng chạy trốn tán loạn, dần dần bị lá cây rụng xuống che đi.
Theo đường núi gập ghềnh đi tới trước chút nữa, liền có một ngôi miếu công thổ địa cũ nát an tĩnh sừng sững ở giữa sườn núi. Trong miếu nát xà ngang xụp đổ, khắp nơi đều giăng mạng nhện dày đặc, ngay cả pho tượng công thổ địa ngày thường được người hương hoả cũng theo đổ xuống đất, tựa như không nguyện thấy chuyện xấu nơi hồng trần này. Chi chi chi, có con chuột ở có thể thấy khắp nơi kiếm ăn ở quanh chỗ ngói sành vỡ nát cùng cỏ khô. Một nơi chỉ có thể tránh mưa nhưng không có lấy một chỗ ấm áp như vậy, một địa phương đồn đại thường có quỷ quái ẩn hiện quấy phá như vậy, phàm là người đủ tâm trí, đều sẽ không chọn nơi này để qua đêm.
Thế nhưng, trước giả thuyết là cái người đủ tâm trí, chứ không phải có ngàn năm đại hạnh hiện giờ còn là tán tiên của nhân gian - Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu. Huống chi, miếu công thổ địa cũ nát không người này không chỉ là địa phương đầu tiên các nàng gặp gỡ, càng là địa phương Hồ Linh Tiêu ra quyết định, ỷ lại vào Tô Vận Hàm. Cũng chính nơi này, bởi vì Tô Vận Hàm gặp được Hồ Linh Tiêu, mới mở ra quỹ tích sinh hoạt không giống nàng vậy.
Trong ngói vỡ con chuột vì không tìm được đồ có thể ăn mà phát ra tiếng chi chi nhảy đến bên người Hồ Linh Tiêu, chỉ thấy tay nàng nhẹ chỉ lên, như khi đó trong miếu nát vậy bắn một bắn tới con chuột khổ kia, lập tức khiến nó hoá thành bạch yên (khói) biến mất không còn dấu tích. Mưa bên ngoài còn đang rơi xuống ngừng cũng không ngừng, Tô Vận Hàm ôm Hồ Linh Tiêu ngồi xuống chồng cỏ khô, cho dù không lạnh, nàng vẫn biến ra một tấm chăn mỏng khoác lên người cả hai nhìn mưa bên ngoài lặng yên không nói gì.
Ngẫm lại những năm này, nàng cùng Hồ Linh Tiêu cơ hồ đi khắp nhân gian. Các nàng đã từng cưỡi lạc đà ở đại mạc nhàn tản dạo chơi, cũng từng đứng trên thuyền khách hào hoa thưởng thức mỹ cảnh mặt trời mọc trên biển. Càng từng thúc mã lao nhanh, ở đại thảo nguyên tận hưởng khoái cảm phi nhanh. Đương nhiên, những điều ngày đều không là chủ yếu, mỗi khi trải qua một nơi, các nàng đều sẽ lưu lại dấu tích yêu của các nàng. Cũng đừng hiểu sai, cái gọi là dấu tích yêu, thật là dấu tích yêu, là nàng cùng Hồ Linh Tiêu ở mỗi địa phương gặp được đều ấn lên tảng đá lớn hai cái dấu chân.
Phải nói phong cảnh nhân gian cực mỹ, sinh hoạt cũng tiêu diêu tự tại. Sau khi đi hết cả, Tô Vận Hàm quả nhiên hiểu được nguyên nhân phần nhiều thần tiên đều không tiếc bị phạt cũng muốn tự mình hạ phàm. Bởi vì nơi này không chỉ có mỹ tửu hơn hẳn quỳnh tương ngọc lộ*, có mỹ vị giai hào khiến người yêu không ngừng miệng, càng có phong quang tú lệ mở mang tầm mắt. Nếu như những điều này còn không phải là lý do, vậy Tô Vận Hàm còn có một lý do chỉ thuộc về nàng, đó chính là... bên cạnh nàng thuỷ chung luôn có Hồ Linh Tiêu dắt tay làm bạn, thực là hạnh phúc vui vẻ không thôi.
[Tương truyền là loại rượu siêu ngon nhưng đặc biệt thế nào thì không biết nhưng chắc chắn dễ say]
"Sao lại không nói gì chứ?" Phát hiện thời gian Tô Vận Hàm trầm mặc quá lâu, Hồ Linh Tiêu dịch dịch gối đầu lên đùi nàng, giơ hai tay lên nâng mặt Tô Vận Hàm, khiến nàng cúi đầu nhìn mình.
"Đã trải qua nhiều năm như vậy, miếu nát này vẫn như lúc chúng ta sơ ngộ vậy, chưa từng có phần nào biến đổi." Khuôn mặt cười của Tô Vận Hàm đối diện với đôi mắt mỹ của Hồ Linh Tiêu, nàng đang cảm thán thời gian quá nhanh, ấy mà vui mừng miếu nát này thuỷ chung đều không có thay đổi, cũng tiện để các nàng về đây ôn lại 'lần đầu' thuộc về các nàng.
"Tự nhiên là sẽ không thay đổi nữa, ngốc tử ngươi liền không phát hiện ra sao? Nơi này, đã bị người ta thiết kết giới rồi." Ngươi tự nhiên là cũng không biết, từ thời điểm lần đầu trong ngực ngươi được ngươi nhẹ nhu ấn huyệt thái dương, người ta liền tính truy ngươi, ỷ lại vào ngươi. Chỉ là không ngờ tới chính là, một ỷ lại này liền đã định muốn đời đời kiếp kiếp. Người càng không biết đó là, từ khi ngươi rời khỏi miếu nát này, người ta liền đề phòng miếu nát bị người tiến vào nhiễu loạn khí tức thuộc về ta và ngươi lưu lại mà thiết kết giới.
"Vậy tốt, nhờ nàng thiết kết giới, khí tức thuộc về ta và nàng trong này mới có thể bảo tồn. Ta nhớ tới, năm đó ta chính ở đây trông thấy nàng đi từ trong mưa tới, thướt tha như vậy, vũ mị như vậy, thật thật khiến người khống chế không được đó!" Tô Vận Hàm dùng chóp mũi nàng đụng đụng chóp mũi Hồ Linh Tiêu, tuỳ ý đối phương thâm tình vuốt ve môi mình như được đồ lên huyết dịch ân hồng: "Hồ ly tinh, nàng liền thích môi ta vậy sao?" Luôn thỉnh thoảng lại xoa xoa nó.
"Tự nhiên là thích rồi, lúc trước người ta coi trọng nhất chính là môi của ngươi đó thôi!" Hồ Linh Tiêu cười lên hi hi, nàng khe khẽ thán ra ngụm khí, khẩn thiết vòng lấy eo Tô Vận Hàm, nói: "Bất quá người ta yêu nhất, là Tô Vận Hàm ngươi. Ngốc tử, chúng ta du ngoạn bên ngoài đã lâu vậy, cũng không biết Linh nhi cùng Tiêu nhi chung sống trong cung có tốt hay không nữa! Tính tính thời gian, Linh nhi hẳn được mười lăm mười sáu rồi đó!"
"Xác thực đã mười sáu rồi. Qua mấy ngày chính là ngày giỗ của đa đa cùng nương thân, chúng ta đã lâu không có đi nhìn xem họ rồi. Lần này, ta nghĩ mang theo Linh nhi cùng Tiêu nhi cùng đi tế bái. Chúng ta bỏ hai hài ra ngoài chơi lâu vậy rồi, cũng là thời điểm về cùng sinh hoạt một chỗ với chúng. Hơn nữa, Linh nhi cùng Tiêu nhi đã lớn rồi, hẳn sẽ không như khi bé dính lấy chúng ta vậy đâu."
Sẽ không dính lấy. Hồ Linh Tiêu biểu thị tán đồng với bốn chữ này. Chỉ cần hài tử không dính các nàng cả ngày, về cũng không vấn đề gì. Huống hồ, hai hài tử vốn là nàng thân sinh mà, cũng không thể vì thế giới hai người của nàng cùng Tô Vận Hàm mà vĩnh viễn không cùng một chỗ với hài tử chứ?! Nghĩ vậy, Hồ Linh Tiêu liền giương lên mặt cười đối diện với ánh mắt Tô Vận Hàm, nghe được bên ngoài đã không còn tiếng mưa rơi, nói: "Hết mưa rồi, vậy chúng ta đây trở lại nhìn hai hài tử kia đi, cũng tiện chuẩn bị chuẩn bị qua mấy ngày nữa tế bái song thân."
"Cũng tốt, ta cũng muốn thấy Linh nhi có phải đã lớn thành đại cô nương không nha! Nó từ nhỏ đã như ngươi, lớn lên... Hẳn càng giống đi! Chúng ta, liền cho các nàng cái kinh hỉ thế nào?" Nói xong, Tô Vận Hàm ôm lấy Hồ Linh Tiêu định đứng lên từ trên chồng cỏ khô. Đột nhiên, tay nàng ôm Hồ Linh Tiêu buông lỏng xuống một cái, cả ý thức trong nháy mắt đều mơ hồ xuống. Qua một lúc, Tô Vận Hàm chỉ cảm thấy có cái gì từ trong đầu nàng hút ra ngoài, toàn bộ ý thức đều hoàn toàn tràn ngập đại não, khiến nàng cảm giác hoàn chỉnh chưa từng có.
Cùng thời khắc, trong phòng trên thiên đình ở một nơi như thế ngoại đào nguyên, Hồ Kiều Kiều đang nằm nghiêng trên giường khoan thai nhắm mắt dưỡng thần. Trên cổ nàng còn đeo ngọc bài bạch khiết vô hà dùng nhân duyên tuyến buộc lấy. Thời khắc này, có lẽ vì tư niệm nung nấu, tay không ngừng vuốt ve mặt ngoài ngọc bài quanh khiết, cảm thụ lấy một tia hồn phách luật động trong đó.
Bỗng dưng, ngọc bài ở tình huống không chút báo trước mà vỡ thành hai nửa rơi xuống đất, mà sợi hồn phách kia trong đó cũng theo biến mất không còn dấu tích. "Lang Sơ!" Nhìn hai nửa ngọc bài tàn khuyết trên đất, nước mắt Hồ Kiều Kiều không khống chế được chảy xuống, nàng nắm chặt trong tay cái nhân duyên tuyến trên cổ kia, ngồi xổm trên đất tựa như mất hồn nhặt hai nửa ngọc bài lên nhìn chằm chằm không nói, mà bờ môi lại vì tuyệt vọng cùng khó chịu trong lòng mà run rẩy không thôi.
"Uy, xú bà nương... chỉ là một khối ngọc bài mà thôi, cần phải không bỏ được vậy không? Không phải ta trở về bồi nàng rồi sao?" Thanh âm quen thuộc từ phía sau Hồ Kiều Kiều truyền tới, khiến nàng cho rằng mình vì tư niệm quá mức mà xuất hiện huyễn thính ngắn ngủi. Chỉ là, khi nàng chân thành khẩn thiết cảm nhận được thân thể có chứa khí tức quen thuộc từ phía sau ôm nàng, Hồ Kiều Kiều cũng không còn cách nào ức chế nước mắt tư niệm ngàn năm qua của nàng. Nàng khóc, nhưng khoé miệng lại giương lên. Xoay người, Hồ Kiều Kiều nhìn nụ cười xấu xa độc hữu của đối phương, tựa như tát kiều đẩy nàng ngã nhào xuống đất, như tiểu cô nương không hiểu chuyện cọ trong lòng đối phương, nói: "Lang Sơ, ngươi rốt cuộc đã về rồi."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tô Vận Hàm buông tay thiếu chút nữa khiến Hồ Linh Tiêu té ngã vì đứng không vững, nàng cho rằng thân thể Tô Vận Hàm xảy ra vấn đề gì, lập tức ôm lấy nàng ân cần hỏi: "Ngốc tử, ngươi không sao chứ?"
"Linh Tiêu..." Tô Vận Hàm hơi hơi choáng váng đại não tỉnh lại triệt để, nàng nhìn đôi mắt Linh Tiêu, câu lên kiểu cười ôn nhuận nho nhã như thuở ban đầu: "Vừa nãy ta chỉ là hoảng thần thôi, không có gì đáng ngại. Đi thôi, vậy chúng ta đây hồi cung cho hai hài tử một cái kinh hỉ thật là lớn, sau đó nói cho chúng biết sau này chúng ta đều sẽ bồi bên người các nàng, người một nhà cùng sinh hoạt."
"Ngốc tử, thật chỉ là hoảng thần thôi sao? Ngươi vừa nãy, ngươi vừa nãy hù chết người ta đó!"
"Sao có thể có chuyện? Nàng đã quên sao? Chúng ta còn muốn cùng một chỗ đời đời kiếp kiếp, sao ta có thể dễ dàng có chuyện? Đi thôi, vậy thì hồi cung đi!"
"Ngốc tử!" Nghe được đời đời kiếp kiếp, mặt Hồ Linh Tiêu không chút báo trước hồng lên. Nàng hờn dỗi gọi Tô Vận Hàm, sau đó cùng nàng đồng thời biến mất trong miếu nát âm lãnh nhưng có lưu lại hạnh phúc thuộc về các nàng.
Vì cho Tô Tiêu cùng Tô Linh một cái kinh hỉ, Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu hết sức yểm khí của mình lần lượt vào từng cái cung điện tìm hai hài tử của các nàng. Nhiều lần tìm kiếm, rốt cuộc ở trong Càn Thanh cung các nàng thấy được Tô Tiêu cùng Tô Linh mà các nàng cũng đã có bao nhiêu tư niệm, chỉ là vừa thấy, còn không bằng không thấy! Vốn Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu định cho hai hài tử một cái kinh hỉ, thì cùng lúc bị hai hài tử phản cho 'kinh kỉ' khủng hơn, khiến các nàng đứng thẳng bất động tại chỗ.
Bên trong Kiền Thanh cung to lớn, hai hài tử không ở trước bàn thư phê tấu chiết xử lý chính vụ, cũng không ở trước bàn tròn uống trà tán gẫu. Các nàng, thời này khắc này, dưới tình huống không biết Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu đã xuất hiện tại Kiền Thanh cung, đang không có một vật ôm nhau trên long sàng nhu nhuyễn, làm chút chuyện tình ngay cả song thân các nàng đều theo mặt hồng tâm đập.
"Linh nhi, không... không phải nói, không phải nói muốn nghỉ ngơi sao? Sao, sao cởi hết y phục ra vậy. Ngay, ngay cả ta cũng cởi ra..." Trên long sàng, Tô Tiêu mặt hồng không thôi bị Tô Linh đặt dưới thân, nàng nhìn Tô Linh ngày càng vũ mị dụ người, tim đập bành bành bành không khống chế được. Những năm qua, trong hoàng cung chỉ có nàng cùng Tô Linh sinh hoạt cùng một chỗ, Tô Linh khả ái, Tô Linh nghịch ngợm, Tô Linh cơ linh, mỗi nhíu mày mỗi nụ cười của Tô Linh đều tồn tại thật sâu trong đầu Tô Tiêu. Cũng bởi vì nàng là muội muội thân sinh của mình, nàng càng là dung túng Tô Linh, bất cứ chuyện gì đều theo Tô Linh.
"Là muốn nghỉ ngơi mà! Trước đây nương thân họ chính là nghỉ ngơi giống vậy đó!" Tô Linh mị thanh cười nói, nàng cúi đầu hôn lên môi Tô Tiêu, nhiều lần khiêu khích sau đó rốt cuộc khiến lưỡi nàng cùng theo vũ động. "Thế nào? Tiêu nhi chắc thích nụ hôn này chứ?"
"Linh nhi, ta là... ta là tỷ tỷ của ngươi, không thể gọi thẳng Tiêu nhi. Tiêu nhi, là nương thân họ gọi." Tô Tiêu mặt hồng như tây hồng thị (cà chua) chín rục, nhưng mà không thể không thừa nhận chính là, nàng thật giống như... rất yêu thích cảm giác được Linh nhi hôn, cũng càng thêm chờ mong, nàng càng làm thêm nhiều chuyện với mình hơn.
"Ta cứ thích gọi Tiêu nhi đó, lẽ nào Tiêu nhi không thích sao? Tiêu nhi, nàng yêu thích Linh nhi chứ? Thích hôn môi cùng Linh nhi chứ? Muốn cùng Linh nhi làm càng nhiều càng nhiều chuyện thân mật chứ?" Trong lời nói Tô Linh mang theo ý tứ đầu độc, nàng biết Tô Tiêu sẽ không nói lời thật với nàng, vì vậy lúc Tô Tiêu nghĩ muốn mở miệng, Tô Linh lại hôn nàng, hơi thở như lan: "Đối với muội muội của mình, thì không cho phép nói lời dối lòng yêu! Tiêu nhi, yêu thích Linh nhi chứ? Có muốn càng nhiều càng nhiều chuyện thân mật hay không nha? Có muốn hoà làm một thể với Linh nhi hay không nha?"
"Linh nhi... Ta..." Tô Tiêu chung quy là cực giống Tô Vận Hàm, cho nên nàng căn bản không nói ra được lời lộ cốt như vậy. Chần chừ gật gật đầu, Tô Tiêu lấy đây coi như hồi đáp, để cho Tô Linh rõ ràng, là mình thích nàng.
"Ta liền biết mà! Bởi vì Linh nhi, cũng rất yêu thích rất yêu thích Tiêu nhi đó!" Tuy không nghe được lời muốn nghe, nhưng Tô Linh vẫn lấy được hồi đáp của Tô Tiêu. Khiêu lên khoé môi, Tô Linh học lúc trước Tô Vận Hàm đối đãi với Hồ Linh Tiêu vậy tinh tế hôn thân thể Tô Tiêu. Thân thể lẫn nhau vì tiếp xúc mà phóng ra dục vọng lớn nhất, các nàng như hai con cá không cách nào tách ra được, khẩn thiết dán một chỗ không ngừng cọ xát.
Mãi tới khi, ngón tay Tô Linh sắp hoàn toàn tiến vào thân thể Tô Tiêu, Tô Vận Hàm lại cũng không khống chế được chấn kinh cùng nộ khí trong nội tâm, đang định hiện hình nắm các nàng xuống long sàng giáo dục một trận thật nghiêm, trái lại bị Hồ Linh Tiêu đồng dạng đứng một bên nhìn đã lâu kéo lại, không để nàng ngăn cản: "Chuyện của hài tử, tự nhiên để chúng tự quyết định xử lý, ngươi tới gây trở ngại cái quỷ gì chứ?!"
"Linh Tiêu! Chúng là tỷ muội thân sinh! Sao có thể, sao có thể làm ra chuyện như vậy!"
"Vậy thì sao chứ? Còn hơn sau này hài tử tìm người khác không tự ở bên mình thì tốt hơn chứ! Ngốc tử, uổng ngươi đọc đủ thứ thi thư, sao không nhiểu nước phù sa không lưu ruộng người ngoài chứ? Hơn nữa, nói vậy... chúng sẽ không lại dính lấy chúng ta nữa! Hồ linh Tiêu câu khoé môi cười mị lên, bộ dạng này quả thực giống hệt Tô Linh trên giường: "Ngốc tử, tựa hồ vẫn luôn là nàng chạm người ta... Chi bằng, hôm nay để người ta hầu hạ hầu hạ nàng thật tốt thế nào nha?" Nói qua, Hồ Linh Tiêu không nói lời nào lôi y khâm Tô Vận Hàm rời khỏi Kiền Thanh cung, chỉ để lại thanh âm không tình không nguyện của Tô Vận Hàm: 'Chết tiệt! Sao sinh hài tử muốn giống mình!!! Tô Tiêu không thua kém, tại sao không phải ở trên?! Lẽ nào sau này, ta phải giống như ngươi bị áp sao?! Đây rõ ràng, vẫn là tính tóan không chuẩn nhất cả đời a!!!"
[Lời sau cùng của tác giả cũng dài dài lắm cơ mà lười dịch =(((( Ai rảnh có thế ngó qua lời sau cùng của mình dưới cmt hen, thương mọi người