Mỵ Khuynh Thiên Hạ

Bầu trời hôm sau đặc biệt tinh lãng hơn ngày thường, dù rằng thời điểm hừng sáng vẫn là sương mù mông lung khiến người nhìn không rõ, sau khi sương mù sáng sớm dày đặc tản đi chính là khai khoát một mảng. Vào lúc này, đại thành tiểu huyện ngoài kinh thành cũng bắt đầu náo nhiệt lên, dân chúng đồng loạt dậy sớm nhàn tản buôn bán ở tập thị, hoặc là chăm lo cho thương phô mình, hoặc cũng là gánh cuốc điền canh các kiểu.

Nhưng mà, trong kinh thành, hết thảy đều phát sinh biến hoá thiên phiên địa phúc.

Đầu tiên trong kinh thành mỗi một quán trọ tửu lâu, đề tài hết thảy mọi người đàm luận đều chỉ có một. Đó là, Tô Vận Hàm đại học sĩ Điện các đương triều thực là thừa tự hoàng tộc, là'chứng cứ' lưu lại sau khi hoàng thượng vi hành phong lưu ở Giang Nam. Mà quan hệ giữa hai người đã sớm biết lẫn nhau, sở dĩ không có công khai, chính là vì để Tô đại học sĩ dùng năng lực cá nhân ngồi lên cao vị, để bách quan bội phục tán thành, cuối cùng kế thừa hoàng vị.

Đương nhiên, cái gọi là 'chuyện phiếm' này không ngừng truyền luận trong miệng bách tính, ở trong lòng các đại quan viên càng là thêm tin tưởng sự thực không nghi ngờ. Bọn họ từng nằm mộng giống nhau, càng là giải được 'chân tướng' sự tình trước bách tính. Đặc biệt là tối qua phủ trạch bọn họ bị ngự lâm quân canh gác, nghiêm lệnh bọn họ không được ra ngoài, lại càng khiến họ cảm giác triều đình sắp cải thiên, muốn đổi 'đế'.

Nghi vấn trong lòng không thể ra khỏi miệng, các đại thần vẫn mặc tốt quan phục chỉnh tề, lâm triều đúng lúc trong đại điện Kim Loan. Bị cự thạch phá mở một lỗ đã được công tượng bổ khuyết hoàn chỉnh, các đại thần mặt không biểu tình phân đứng hai bên, trong lòng lại bồn chồn như bảy lên tám xuống. Đã qua canh giờ lâm triều, trong đại điện chẳng những không thấy thân ảnh hoàng thượng, càng là không thấy thân ảnh 'chủ giác'* liên quan – Tô Vận Hàm. Thậm chí, bọn họ còn phát hiện hôm nay ngoài đại điện có thêm nhiều thủ vệ ngự lâm quân, rất nhiều một loại cảm giác nguy cơ có vào mà không ra.

[cạnh chính, hay nôm na là 'nhân vật chính']

Chẳng lẽ phát sinh đại sự gì rồi?! Các đại thần đồng loạt mang theo ánh mắt dò cứu nhìn lẫn nhau, nhưng không tìm thấy đáp án muốn có trong mắt đối phương. Một khắc sau, con mắt họ vốn nghi ngờ liền trợn lớn lên như chuông bò vậy, bởi vì, lúc này hai nguyên lão từng thân cư cao vị trong triều đình cư nhiên bước vào đại điện Kim Loan. Ở đây rất nhiều quan viên đều từng là học sinh của họ, cho nên khi bọn họ nhìn thấy Từ Trị Đồ cùng Hứa Đức Trung tiến vào, trên mặt đều treo đầy tôn kính, cùng chiêu hô: "Lão sư."

"Ân." Hai người gật gật đầu, từng người đi đến trên trước trạm vị, như thời điểm thường ngày thượng triều vậy, trầm tiếng không nói gì.

'Nguyên lão' từ quan đều đến rồi, chẳng lẽ thật sẽ phát sinh cự biến gì? Chúng vị đại thần có chút hoảng thần, một mặt họ cũng không biết chuyện gì phát sinh có liên luỵ mình hay không, mặc khác là Từ Trị Đồ cùng Hứa Đức Trung đột nhiên đến, khiến đáp án trong lòng họ trở nên khó bề phân rõ. Chỉ là, tựa hồ họ không có thêm nhiều thời gian hơn để suy đoán rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì. Bởi vì một khắc sau, liền có thái giám cao giọng hô một câu 'Hoàng thượng giá lâm', lại qua một khắc, Tô Vận Hàm cầm chiếu thư trong tay đi lên trước long ỷ, theo sau nàng là Lý Hạo. Tựa hồ một đêm không ngủ, trên mặt Lý Hạo đầy mệt mỏi, nhưng cũng không ảnh hưởng tới sự cẩn thận của hắn, sau khi Tô Vận Hàm đi tới chính vị thì thành thực đứng phía dưới, như hết thảy thần tử cung kính mà khiêm nhường.

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết." Tô Vận Hàm đảo qua mọi người đứng ở đại điện, lúc ánh mắt tiếp xúc với Hứa Đức Trung cùng Từ Trị Đồ thì đột nhiên dừng lại, tựa hồ cũng không ngờ tới bọn họ lại xuất hiện tại đây. Chỉ là, sau khi nàng tiếp thu cái gật đầu đáp ứng của hai vị lão nhân, Tô Vận Hàm hiểu được ném nụ cười tới, cũng không để ý vẻ mặt kinh ngạc của chúng vị quan viên, tiếp tục niệm lên: "Long thể trẫm không tốt lên mà ngày càng sa sút, vì không làm lỡ triều đình xã tắc, trẫm đặc biệt thoái vị để lại cho hiền nhi tử của trẫm Tô Vận Hàm, ba ngày sau đăng cơ. Khâm thử!"

Thoái vị cho hiền?! Ba ngày sau đăng cơ?! Tô Vận Hàm nhi tử hoàng thượng?!

Tô Vận Hàm niệm nội dung giống ném pháo nặng cân, mặt nước vốn gợn sóng lăn tăn liền gây lên sóng lớn kinh trời. Các đại thần vốn ôm ấp suy đoán thân phận Tô Vận Hàm, hiện giờ đạo thánh chỉ này hạ xuống, lại càng khiến họ xác tín quan hệ giữa hắn cùng hoàng đế không phải bình thường. Chỉ là, thánh chỉ trọng yếu như vậy lại để Tô Vận Hàm thay niệm lên, mà Lương công công cũng biến mất không có tăm tích, không khỏi dẫn tới sự hoài nghi của mọi người. Nhìn ánh mắt có phần hoài nghi của mọi người, Tô Vận Hàm giao chiếu thư trong tay cho thái giám bên cạnh, phá thiên hoang để các đại thần quan sát tự tích ở trên: "Chúng vị đại thần, ta biết các ngươi có phần nghi hoặc với đạo thánh chỉ này, nhưng thật là bút tích tự phụ hoàng viết ra. Hôm qua phụ hoàng chuyển tỉnh, liền bí mật triệu kiến ta vào tẩm cung, cũng đồng thời thẳng thắn quan hệ giữa chúng ta. Từ hôm qua, phụ hoàng đã lập ta làm thái tử, chỉ vì ta là thừa tự duy nhất của hoàng tộc, liền không định trải qua thương thảo với chúng vị đại thần. Còn long thể phụ hoàng, chỉ sợ..." Tô Vận Hàm rũ mắt xuống, lắc lắc đầu đành chịu với các đại thần ở đó: "Phụ hoàng chọn rất đúng rồi, ông chỉ sợ..."

Lời còn chưa dứt, lập tức có tiểu thái giám hoang mang hoảng loạn bất kể tình hình vọt tới. Tiểu thái giám sinh cực kỳ thanh tú, nếu đứng gần hắn nhìn hắn, thì sẽ phát hiện mắt hắn đuôi mắt tung bay, một bộ tư thái điển hình của mắt hồ ly. "Thái tử điện hạ!" Tiểu thái giám cấp thiết mở miệng, trong ngữ khí càng mang theo chút trêu chọc: "Hoàng thượng hắn, hoàng thượng hắn... băng hà rồi!" Nói xong, tiểu thái giám gục đầu xuống, đành chịu quỳ trên đất, đợi Tô Vận Hàm lên tiếng.

"Cái, cái gì?!" Tô Vận Hàm tựa như không thể tiếp thu tin tức đột ngột vậy được, nàng hồn thân run rẩy nghiêng đổ về bên cạnh, nếu không có tiểu thái giám phản ứng tất tốc đỡ nàng ngồi lên long ỷ, Tô Vận Hám sợ là muốn ngã nhào lên đất. "Phụ hoàng..." Tô Vận Hàm lẩm bẩm trong miệng, nhưng hết thảy đại thần trong đại điện đều có thể nghe được: "Phụ hoàng sao người ra đi đột ngột như vậy! Rõ ràng, rõ ràng hôm qua chúng ta mới nhận nhau mà! Không, không! Phụ hoàng!!!" Tô Vận Hàm đột nhiên tựa như nhớ tới gì đó, phí sức vùng vẫy khỏi long ỷ, nhanh chân hướng về phía tẩm cung của Minh Tắc. Mà đi theo sau nàng, ngoài tiểu thái giám cùng Lý Hạo hiểu tình hình từ lâu, còn có những đại thần phản ứng chậm nửa nhịp kia.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[Ai? Ai ếm truyện á? Ai ếm truyện chứ hăm phải tại tui quên up đâu hụ hụ *che mặt*]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui