Mỵ Khuynh Thiên Hạ

Trong tẩm cung tràn ngập kêu rên bi thương đau lòng. Mà thanh âm này phần lớn là phát ra từ những các đại thần quỳ gối cách long sàng hơn một mễ, thực tế họ cũng không có bao nhiêu cảm giác với sự băng hà của Minh Tắc đế, chỉ là vì Tô Vận Hàm nằm nhoài bên giường nhìn bộ dạng tựa như rất thương tâm, bọn họ mới theo phụ hoạ tự khóc thán gần như lang tru.

"Phụ hoàng... Ngươi vội đi như vậy, Vận Hàm bất quá cùng người làm phụ tử mới có một ngày mà thôi! Người liền... Cứ vậy mà đi, trái lại để lại trọng trách như vậy cho Vận Hàm... Phụ hoàng..." Tô Vận Hàm nằm sắp trên thi thể băng lãnh của Minh Tắc, nàng thật cảm thấy khổ sở, dù rằng Minh Tắc không phải hoàng đế tốt, nhưng chí ít trước khi rời khỏi nhân thế hắn có làm một chuyện tốt. Đó chính là, một ánh mắt từ ái chỉ có lúc phụ thân nhìn tử nữ mới có thể toát ra. Đã bao nhiêu năm rồi, sau khi song thân Tô Vận Hàm tạ thế, nàng cả thấy cũng chưa từng nhìn thấy ánh mắt như thế, hiện giờ có thể ôn lại, trong lòng Tô Vận Hàm có ấm áp nói không ra. Có thể, hiện tại nàng biểu hiện ra tâm tình bi thương, chính là cảm tạ ánh mắt từ ái kia của Minh Tắc.

"Vận Hàm a, thánh thượng đã đi rồi, hiện giờ ngươi có thể làm là tiếp thu di mệnh của thánh thượng làm cái minh quân, làm cái hoàng đế tốt trong nhân tâm thiên hạ." Hứa Đúc Trung không biết từ lúc nào lớn mật đứng dậy đi tới bên người Tô Vận Hàm, hắn nặng nề vỗ vỗ vai Tô Vận Hàm, chuyển qua nói với các đại thần đang xếp hàng quỳ ở ngoài: "Chư vị, hiện giờ thánh thượng đã băng hà! Quốc không thể một ngày không có quân, vừa rồi chiếu thư tiên hoàng tự tay viết xuống các ngươi đều đã nhìn, lão phu thân là tể phụ hai triều, đối với chữ viết của tiên hoàng không thể quen thuộc hơn được! Nếu tiên hoàng đã hạ chiếu để Vận Hàm kế thừa hoàng vị, vậy thì, chúng ta nên tuân theo lựa chọn mà tiên hoàng đã chọn! Tôn người làm tân hoàng! Nếu chư vị đại thần không có dị nghị, ba ngày sau chính là đại điển đăng cơ!!!"

"Nếu Hứa lão đều đã nói vậy, chúng ta tự nhiên không có dị nghị." Các đại thần vẫn luôn tràn đầy tôn kính với Hứa Đức Trung, hiện giờ nghe lời này của ông, các đại thần liền theo thuận ý tứ của ông chọn tôn Tô Vận Hàm làm hoàng đế. Thứ nhất là Tô Vận Hàm là thừa tự duy nhất của hoàng tộc, thứ hai là lúc y nhậm đại học sĩ Điện các mỗi mỗi tác phong đều rất được đa phần đại thần tán dương. Vậy thì, các đại thần đều nguyện ý giao cả quốc gia vào tay nàng, huống hồ hoàng thượng đã hạ chiếu thư, mặc dù có người không nguyện ý trong lòng, cũng bị vướn nguyên do trong đó mà phá lời ở trong bụng.

"Chúng thần khấu kiến tân hoàng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Nhiều lần trầm mặc qua đi, các đại thần đột nhiên đồng loạt quỳ lạy đại lễ với Tô Vận Hàm, cũng tiện biểu minh bọn họ tán thành Tô Vận Hàm đây làm tân hoàng đế.

"Các ngươi!" Tô Vận Hàm tựa như không ngờ tới những đại thần này sẽ tôn xưng nàng làm hoàng đế vào lúc này, nàng hơi hơi câu lên khoé môi, phảng phất thời khắc này đã thân mặc long bào ngồi trên long ỷ. Giơ cánh tay lên, thanh âm Tô Vận Hàm trầm xuống, nói: "Đều đứng lên đi, các ngươi lui xuống trước đi thôi! Trẫm ba ngày sau cử hành đại biểu đăng cơ, còn hiện tại... trẫm chỉ muốn ở lại một mình cùng tiên hoàng một lúc!"

"Vậy thì... Chúng thần xin cáo lui!!!" Hiện tại Tô Vận Hàm là hoàng đế, trên dưới triều chính nàng lớn nhất. Nàng bảo tất cả các đại thần lui ra, thì có ai dám không lui xuống chứ? Nhìn bóng lưng mọi người rời đi, Tô Vận Hàm đứng dậy thở hơi dài dài thật nhẹ nhõm. Đám người Lý Hạo đã theo các đại thần lui ra mà rời đi, trong tẩm cung ngoài nàng cũng chỉ còn sót lại tiểu thái giám chạy lên điện Kim Loan vừa nãy. Thời khắc này tiểu thái giám đã lấy mạo tử xuống, một bộ dạng uể oải dựa vào cột. Phát hiện hết thảy mọi người đã lui ra, khuôn mặt cùng trang phục tiểu thái giám trong nháy mắt suy biến, bộ dạng kều mị lười nhác này ngoài Hồ Linh Tiêu còn có thể là ai!

Phát hiện Hồ linh Tiêu lại bắt đầu bộ dạng hư thoát vô lực uể oải bất kham như vậy, Tô Vận Hàm khẩn trượng đỡ nàng ngồi lên ghế tròn, hỏi: "Linh Tiêu, rốt cuộc nàng bị sao vậy? Tại sao mấy ngày nay bộ dạng cứ không khoẻ ỉu xìu vậy?"

"Ngốc tử, ngươi nói người ta có phải là sắp chết rồi không? Nếu không thì sao lại ngủ vậy, vừa rồi bất quá là làm một pháp thuật nho nhỏ mà thôi, liền uể oải buồn ngủ như này. Ngốc tử... Chỉ sợ mệnh người ta thật không còn dài nữa rồi!" Thân thể mình chính mình rõ nhất, Hồ Linh Tiêu là hồ ly tinh, ngoài thương nặng từ bên ngoài thì không còn phương pháp nào khác có thể tổn thương nàng. Hiện giờ sở dĩ nàng nói lần này muốn chết sắp chết, không phải là muốn trêu chọc ngốc tử của nàng, khiến nàng khẩn trương khẩn trương thôi đâu.

"Phi phi phi! Chớ có nói bậy! Nàng là yêu, đã sớm thoát ly sinh tử luân hồi của phàm giới, làm sao lại... Linh Tiêu, lời nói xui xẻo cỡ này cũng không thể nói biết chưa? Nàng biết rõ, biết rõ ta sẽ lo lắng." Tô Vận Hàm một cái hãm lấy Hồ Linh Tiêu, hận không thể đem toàn bộ nàng đều nhu tiến vào trong thân thể mình. Như vậy, mặc kệ phát sinh chuyện gì các nàng cũng có thể cùng cảm thân chịu, sẽ không tách rời.

"Xú ngốc tử! Ngươi rống người ta! Ngươi ta đều sắp chết đơ đơ rồi! Ngươi lại còn muốn rống người ta! Ngốc tử ngươi thật hư ngươi thật là hư!" Hồ Linh Tiêu móp miệng, mặt đầy uỷ khuất đánh vai Tô Vận Hàm.

Nàng! Tô Vận Hàm chỉ cảm thấy mình mới là người uỷ khuất nhất trên đời này. Vừa nãy rõ ràng nàng rất ôn nhu nói chuyện với nàng ấy, lúc nào biến thành rống lên chứ?! Chỉ là trong lòng cảm thấy uỷ khuất thế nào đi nữa, Tô Vận Hàm cũng không thể áp đặt nó lên người Hồ Linh Tiêu. Đưa tay đỡ vai Hồ Linh Tiêu, thanh âm Tô Vận Hàm cang thêm khinh nhu so lới lúc trước: "Linh Tiêu, không nên lại nói những lời xui xẻo vậy được không? Nàng có nhớ từng nói gì với ta? Ta nói rồi, Tô Vận Hàm ta cũng chỉ có mình nàng. Nếu không có nàng cùng mỗ mỗ, ta cũng sẽ vĩnh viễn không nắm giữ được cơ hội, ta cùng nàng... chúng ta sẽ vĩnh viễn cùng nhau, nàng ở đâu ta ở đó, cho dù là quỷ môn quan... ta đều sẽ cùng nàng xông vào."

"Ngốc tử..." Hiếm khi nghe được Tô Vận Hàm nói ra phiên nhu tình đến vậy, Hồ linh Tiêu không khỏi nhổng đuôi hồ ly trong lòng, phát ra một tiếng kiều hoán thật dài, lại nâng mặt nàng lại liếm lại hôn: "Ngốc tử, người ta liền biết ngươi tốt nhất tốt nhất đó! Hi hi... Người ta thích nhất thích nhất ngươi đó!"

Thật là hồ ly tinh dễ đổi. Tô Vận Hàm thầm oán, nàng hôn lại lên cổ Hồ Linh Tiêu, hít thở lấy hương vị say lòng người trên người nàng: "Linh Tiêu, đám thái y ở Thái y viện mỗi người y thuật siêu quần, chi bằng thỉnh họ tới khám mạch tượng cho nàng đi. Tuy yêu cùng người không giống nhau, nhưng có thể từ mạch tượng nhìn ra chút bệnh trạng."

"Ngươi đều đã nói vậy rồi, người ta liền nghe ngươi là được rồi." Hồ Linh Tiêu rất hưởng thụ nhuyễn trong lòng ngực Tô Vận Hàm, tựa hồ ngay cả giường thư thích cực điểm trong phủ kia cũng không sánh bằng sự ôm ấp tới thể thiếp an ổn của Tô Vận Hàm.

"Vậy nàng ngoan ngoãn nằm trên bàn một lúc." Tô Vận Hàm đứng dậy đỡ nàng dậy thẳng, để nàng càng thoải mái nằm sấp trên bàn. Đang định phân phó nô tài đi thái y viện thỉnh thái y lại đây, dư quang bỗng thoáng nhìn thi thể Minh tắc lãng băng băng nằm trên giường. Mở cửa, Tô Vận Hàm gọi mấy thái giám giúp thi thể Minh Tắc mặc chỉnh tề, cùng nhấc ông tiến vào quan tài to lớn mới chuẩn bị xong. Đợi làm xong toàn bộ những chuyện vụn vặt, trời gần như đã nửa tối. Bởi vì Lương công công không biết chạy trốn tới nơi nào, công việc lớn nhỏ trong cung đều giao lên vai thái giám phó tổng quản.

"Hoàng thượng, thời điểm cũng không còn sớm... trước tiên ngài đến Đông điện nghỉ ngơi chứ?" Tuy còn chưa đăng cơ đại điển, nhưng tất cả mọi người trong cung đã đổi miệng xưng Tô Vận Hàm làm hoàng đế.

"Không vội, ngươi trước tiên đi thỉnh mấy vị thái y tới đây đi, nữ nhân của trẫm... thân thể không thoải mái." Suy tư hồi lâu, Tô Vận Hàm mới khó khăn phun ra bốn chữ nữ nhân của trẫm.

"Vâng vâng vâng, vậy nô tài liền thỉnh thái y lại đây chẩn mạch cho nương nương." Vừa mới dứt lời, thái giám phó tổng quản ngay thời khắc nhá nhem chạy tới Thái y viện. Tiu không biết nữ nhân trong miệng Tô Vận Hàm là tiến cung lúc nào, nhưng thân là một thái giám phó tổng tài thông minh thì tuyệt đối không thể hỏi cái vấn đề khiến chủ tử không cao hứng. Thêm nữa sau khi đại điển đăng cơ chính là đại điển sắc phong hoàng hậu, phó tổng quản rất hiểu đổi xưng hô với Hồ Linh Tiêu thành nương nương.

"Hoàng thượng, đây là hai vị viện sĩ Thái y viện, là hai vị y thuật tốt nhất Thái y viện." Phó tổng quản tốc độ cực nhanh, không tới thời gian một chén trà liền thỉnh tới hai thái y trung niên vác theo dược tương.

"Vi thần tham kiến thánh thượng."

"Đứng lên đi, người đang bên kia... Các ngươi khám mạch cho nàng, nhìn xem đến cùng là nàng bị sao vậy? Mấy ngày gần đây Linh Tiêu đều là ngủ cực nhiều, mà tính tình biến nhiều vô cùng." Tô Vận Hàm quay đầu ngắm nhìn Hồ Linh Tiêu lại bắt đầu buồn ngủ, đi tới bên người nàng lại đỡ nàng vào trong ngực, lại giao một cánh tay nàng cho thái y, để họ thuận tiện tìm mạch.

"Khởi bẩm thánh thượng." Sau khi hai thái y lần lượt khám mạch cho Hồ Linh Tiêu, đồng loạt quỳ xuống. Lông mày họ nhăn lại thật chặt, khiến Tô Vận Hàm không khỏi cảm thấy thân thể Hồ Linh Tiêu có thể xảy ra vấn đề to lớn nào đó.

"Nói, thân thể nàng đến cùng bị làm sao vậy?"

"Khởi bẩm thánh thượng, mạch tượng của nương nương khác hẳn với người thường, chúng ta thực sự rất khó phán đoán. Có điều, thông qua lời vừa nãy thánh thượng ngài nói, hơn nữa phân tích với mạch tượng dị thường của nương nương, nương nương nàng... hẳn là có hỉ rồi."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[Hoy, hông chơi đoán nghĩa tên chương nữa, dễ quá mà. Chuyển qua câu 'sao' đi =))) Trong các chương thì có mỗi cái giới thiệu truyện được 50 sao hà, nên đợi chương này cũng được bình chọn 50 thì up tiếp ngen ~ Iu mọi người


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui