Mỵ Khuynh Thiên Hạ

"Mỗ mỗ!" Nhìn người nói tới, trên mặt Hồ Linh Tiêu đều là ý cười gặp thân nhân. Nàng vội bước lên mấy bước ôm lấy Hồ Kiều kiều mặc phấn y tiến vào trong lòng nàng, tát kiều nói: "Mỗ mỗ đây là tới đón chúng ta sao? Ta liền biết, chuyện độ lôi kiếp định nhiên là mỗ mỗ giở trò quỷ mà!"

"Giở trò quỷ?! Giở trò quỷ cái quỷ gì?! Lão nương ta nào lại đi giở trò quỷ chứ?! Ngươi xú nha đầu này! Nói chuyện không phải gì cả!" Hồ Kiều Kiều sẵng giọng, nàng có phần sủng nịnh sờ sờ đầu tóc Hồ Linh Tiêu, ánh mắt lại cực kỳ không tự nhiên hướng về phía Tô Vận Hàm thành thật đứng tại chỗ. Tuy nói rất rõ ràng nàng thấy tiểu bối thì không nên lúng túng như vậy, nhưng đồng thời nàng cũng rõ ràng, hồi đó là Lang Sơ mượn thân thể nàng đến cùng mình...

"A? Mỗ mỗ, trước ngực người đeo khối ngọc bài thật là phiêu lượng, cho người ta chơi mấy hôm có được không nha?!" Nhìn thấy ngọc bài Hồ Kiều Kiều đeo trên cổ thật là tinh mỹ, Hồ Linh Tiêu liền muốn cùng như trước đây vậy nàng càng yêu thích xin mỗ mỗ của nàng thứ đó. Bởi vì nàng nhớ bắt đầu từ khi sinh ra, phàm là nàng muốn có, Hồ Kiều Kiều đều sẽ không tiếc bất cứ giá nào để thoả mãn nàng. Tô Vận Hàm, chính là thí dụ tốt nhất việc Hồ Kiều Kiều sủng nịnh thoả mãn nàng.

"Gì mà cho ngươi chơi mấy hôm, ngọc bài này há lại để ngươi muốn chơi là chơi chứ?! Đây chính là, chính là..." Hồ Kiều Kiều kỳ quặc liếc nhìn Tô Vận Hàm đứng bên đó căn bản cái gì cũng không rõ, nàng dùng sức vỗ mông Hồ Linh Tiêu khiến nàng rời khỏi ngực mình. Sờ sờ ngọc bài dùng nhân duyên tuyến để đeo, đáy mắt Hồ Kiều Kiều loé qua một tia thâm tình cùng tư niệm. Nàng chỉnh chỉnh bản thân, lúc này mới nhớ tới mục đích mình tới Nam Thiên môn: "Ta nói hai người các ngươi! Mau mau cút về hạ giới cho ta mau, đừng ở đây làm náo loạn!"

"Náo? Sao chúng con làm náo loạn? Mỗ mỗ, người ta cùng ngốc tử đã độ thiên kiếp muốn lên đòi tiên vị đây này! Lại nói, vị bà bà hành thiên lôi kiếp kia cũng nói muốn chúng con lên đó!" Hồ Linh Tiêu chớp chớp mắt, xoay người vùi đầu vào cái ôm ấp của ngốc tử của nàng. Mỗ mỗ không muốn ôm nàng không quan trọng, chỉ cần ngốc tử nhà nàng nguyện ý ôm nàng, nàng liền cảm thấy thật hạnh phúc thật hạnh phúc.

"Phi! Đây bất quá là Điện mẫu bán cho ta một cái giao tình mà thôi! Nếu không để các ngươi độ thiên lôi kiếp, các ngươi liền vì giết người mà phạm thiên quy! Lão nương chỉ còn Linh Tiêu một cái nha đầu này, nếu ngươi không còn, lão nương sẽ đục trời ra một lỗ hổng!!! Được rồi được rồi, đây là ngự chỉ ta xin từ thiên đế, các ngươi cầm nó liền cút ngay về hạ giới làm tán tiên của các ngươi đi thôi!!! Đừng nói lão nương không nhắc nhở các ngươi, nếu còn dám gây ra chuyện loạn thất bát tao gì, lão nương cũng không có cách lại bảo đảm các ngươi!!!" Hồ Kiều Kiều hoả bạo nói, nàng tiện tay biến ra một đạo ngự chỉ nhét cho Tô Vận Hàm, cũng sẵn bảo các nàng nhanh cút đi tránh ở trước mặt nàng làm nàng chướng mắt.

Dù sao, nếu yêu dính huyết tinh trên tay, đó chính là phạm vào thiên điều, sớm muộn đều phải rơi vào kết cục chết không toàn thây. Nhờ nàng theo phí nhiều ngụm nước bọt như vậy với thiên đế, thiên đế mới hạ chỉ cho phép Hồ Linh Tiêu cùng Tô Vận Hàm độ thiên kiếp, nếu là độ rồi... liền trực tiếp tẩy đi tội nghiệt trên người các nàng phong làm tán tiên, nếu không vượt qua, chỉ có thể nói thiên ý như vậy, cũng coi như ông trời giúp thiên đình thu thập hai tên yêu nghiệt.

"Giết người? Mỗ mỗ, người nói đùa sao? Người ta tuy là hồ ly tinh, nhưng chưa từng hại tính mệnh người! Sao lại phạm thiên điều? Còn ngốc tử, nàng lại càng không thể đó! Nàng trời sinh bản tính thuần lương, sao lại động tay giết người chứ?" Hồ Linh Tiêu chớp mắt không ngừng, không phải Hồ Kiều Kiều đùa giỡn, mà là nàng giả ngu hết sức. Giết người dính huyết, chuyện này nàng xác thực chưa từng làm, nhưng vì liên quan tới nàng mà phàm nhân chết đếm không xuể, mà chết trong tay Tô Vận Hàm, tự nhiên... không phải không có.

"Phi! Xú nha đầù, ngươi đang giỡn không biết ở trước mặt lão nương? Lúc trước Lang Ngọc vì ngươi giết cả nhà ngốc tử, sau đó đã suýt giết cả nàng, các nghiệt này ngươi sẽ không quên chứ? Lão nương liền nói cho ngươi biết, lúc Lang Ngọc giết người ngươi còn ở Tô gia, trên người ngươi liền dẫn theo oán của người Tô gia! Còn có, ngốc tử kia sau khi làm quan rời kinh thành điều tra chuyện tham ô, vì ngươi tự tay bóp chết Lâm Viễn Hầu! Chuyện này, ngươi hẳn đã quên! Tên ngốc tử kia định là không thể quên đi!"

"Ai nha mỗ mỗ!" Bị lời của Hồ Kiều Kiều khơi ra, Hồ Linh Tiêu chỉ biết lại làm vẻ mặt vô tội vậy tiến vào lòng Hồ Kiều Kiều tát kiều: "Người ta liền biết mỗ mỗ tốt nhất đó mà! Mỗ mỗ cũng sợ người ta lại bị những xú đạo sĩ ở phàm giới kia truy sát mới cho chúng con cơ hội làm tán tiên mà! Mỗ mỗ, kỳ thực người ta cũng rất thích làm tán tiên đó, có thể cùng ngốc tử tự do tự đại ngốc ở nhân gian như vậy, tự nhiên phải tốt hơn nhiều so với ở thiên đình sống tẻ nhạt qua ngày rồi!" Thái độ của Hồ Linh Tiêu chuyển biến rất nhanh, nàng cho Tô Vận Hàm cái ánh mắt, lại nói: "Mỗ mỗ, vậy chính con liền lĩnh ngự chỉ đi hạ giớ đây thôi? Hiện tại ngốc tử là hoàng đế cao quý, cũng rất bận rộn đó!"

"Cút cút cút! Ngốc tử này sở dĩ làm hoàng, thứ nhất là nàng vốn là tử vi tinh chuyển thế. Còn thứ hai, ngươi thật coi lão nương không biết xú nha đầu ngươi đây muốn làm hoàng hậu sao?!" Hồ Kiều Kiều có phần đành chịu lắc lắc đầu, nàng lấy ra một viên đan dược thông thể ngân bạch từ trong y tụ nhét vào miệng Hồ Linh Tiêu, nói: "Hiện tại con hoài thai, kỳ hạn Hồ tộc chúng ta mang thai đại thể là khoảng ba tháng. Ngẫm lại nửa tháng nữa hài tử liền muốn xuất thế. Ta cho con ăn viên đan dược này có tác dụng tụ linh cố hình, ăn nó con sẽ không cảm thấy một mỏi nữa."

"Còn nửa tháng nửa hài tử liền muốn xuất thế?!" Hồ Linh Tiêu cúi đầu nhìn nhìn các bụng nhô lên của mình, vì vừa nãy ăn viên đan dược kia, nàng quả nhiên phát hiện các bụng vốn nhô lên càng thêm nhô lên, thậm chí có thể cảm giác được thai nhi đá động nghịch ngợm trong bụng.

"Mỗ mỗ, kỳ hạn người mang thai kia sớm nhất cũng phải bảy tháng. Nếu nửa tháng sau Linh Tiêu liền sinh, đây há lại chọc tới sự hoài nghi của các đại thần?!" Tô Vận Hàm cau mày, nàng lo lắng không phải không có đạo lý. Từng người từng người trong cung đều quỷ tinh quỷ tinh (tinh quái, khôn ranh) cả, nếu bị họ biết Hồ Linh Tiêu lâm bồn sớm nhiều như vậy, chẳng phải sẽ dẫn tới sự nghi kỵ của họ?

"Phi! Đây có gì? Đại khái ngươi nói lúc nha đầu được thái y chuẩn ra hỉ mạch đã có mang ba tháng, hiện giờ lại thêm ba tháng là sáu tháng, nếu định nghĩa là sinh non cũng không việc gì. Huống hồ ngươi là hoàng đế, nói gì đều là đúng cả! Những đại thần kia có thể làm gì ngươi hửm?!" Hồ Kiều Kiều khinh thường nói, nàng tiện tay sờ sờ bụng Hồ Linh Tiêu, đáy mắt đều là thân bà bà từ ái: "Không nghĩ tới, nha đầu ngươi còn muốn làm mẫu thân nữa. Đi đi, trở về cùng ngốc tử của ngươi sống qua ngày thật tốt đi! Hiện giờ các ngươi đã là tán tiên, hành xử không thể khinh suất như trước được."

"Mỗ mỗ yên tâm, ta sẽ cẩn thận hành sự." Tô Vận Hàm bảo chứng nói, thấy Hồ Linh Tiêu dẫu môi nhìn nàng, lại ở sau nói thêm một câu: "Cũng chắc chắc chiếu cố tốt Linh Tiêu, không để nàng có nửa điểm uỷ khuất đâu!!!"

"Rồi rồi, biết hai cái miệng đường mật các ngươi, không cần huyền diệu (khoe khoang) trước mặt lão nương! Mau mau đi, kịp lúc mang theo nha đầu biến mất khỏi tầm mắt của lão nương, hai người các ngươi quỷ gây chuyện, mỗi lần nhìn thấy các ngươi đều phải lãng phí chút bảo bối của lão nương!" Hồ Kiều Kiều tức giận khoét mắt với Tô Vận Hàm, nhìn nàng nửa ôm Hồ Linh Tiêu rời khỏi Nam Thiên môn. "Ai!" Hồ Kiều Kiều vuốt ngọc bài trước ngực thở ngụm khí, độc thoại nói: "Lang Sơ, ngươi có thấy chứ? Hiện giờ đã có mang, cái ngốc tử kia... Đối với nó rất tốt! Giống ngươi khi đó đối với ta vậy, thật tốt vậy..."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đã là cuối thu, bách hoa nở rộ trong ngự hoa viên giờ đây cũng đã héo tàn. Chỉ có hoàng cúc quật cường kia còn đang cố chấp nở rộ, trong gió thu chập chờn nó dựng thẳng dáng. Yến tử bay về phía nam, vào lúc này ngoài vài con chim nhỏ còn đang ca xướng ở đầu cành, phía chân trời xanh thẳng đã không tìm ra thân ảnh cặp yến. Cũng chính là lúc này, trong Khôn Ninh cung lại truyền đến một tiếng lại một tiếng rít gào tê tâm liệt phế, kèm theo bọn thái giám cung nữ luống cuống tay chân chờ đợi: "A! Ngốc tử ngốc tử, người ta không muốn sinh... Người ta không muốn sinh!!! Đau chết được đau chết được! Ngươi nhanh nhét nó lại vào bụng cho ta!!!"

Trong tẩm cung đốt than hoả, Tô Vận Hàm khẩn trương đầy mặt đầu đầy hắc tuyền đứng bên giường tuỳ ý để Hồ Linh Tiêu cầm chặt lấy tay nàng. Móng tay thật dài đâm vào trong thịt Tô Vận Hàm, nàng đau lại không dám lên tiếng, chỉ biết không ngừng an ủi Hồ Linh Tiêu đầu đầy mồ hôi: "Không đau không đau, nàng thêm sức đi, đầu hài tử đã ra rồi... Lại thêm lực thêm lực, hài tử lập tức liền ra thôi!!!"

"Phải a nương nương, ngài lại thêm ít sức nữa, hài tử lập tức liền sẽ ra tới thôi." Ngồi bên giường ma ma tiếp sinh nói, lão ma ma là lão thụ tinh Tô Vận Hàm tìm tới từ Đông Sơn, chuyên môn tiếp sinh cho yêu tinh hoài thai. Có bà, Tô Vận Hàm liền không cần ma ma phàm nhân hay thái y tiếp sinh trong cung, cũng miễn chút phiền phức không nên có.

"Không muốn không muốn! Các ngươi những kẻ lừa đảo này! Nói gì mà sắp ra tới! Người ta phải về Hồ tộc! Người ta không muốn sinh!!! Người ta chết cũng không muốn dinh nữa đâu!!! Muốn sinh các ngươi sinh đi!!!" Hồ Linh Tiêu la lớn tiếng, nàng chỉ cảm thấy nửa người dưới đau lợi hại, cầm lấy tay Tô Vận Hàm chính là một cái cắn mạnh, cũng không quản ngốc tử của nàng đau thế nào.

"Ta nói nương nương, ngài có công phu la hét trước tiên dùng sức sinh con ra đã nha?!" Lão thụ tinh tiếp sinh vẫn là lần đầu thấy sinh hài tử như Hồ Linh Tiêu đó, la trung khí mười phần vậy, khăng khăng không nguyện ý dùng sức, thẳng để hài tử kẹt ở giữa chừng, ra cũng không được vào cũng không xong.

"Linh Tiêu, ta van cầu nàng, nàng dùng dùng nhiều sức được không? Hài tử lập tức liền sẽ ra khỏi thôi." Tô Vận Hàm bị cắn phát đau, nhìn càng là sốt ruột.

"Ngốc tử... Vậy ngươi có yêu người ta hay không?!" Hồ Linh Tiêu ngầm dùng sức.

"Yêu, ta... ta yêu nàng." Tô Vận Hàm nhỏ giọng nói, vì có người ngoài ở đây mà lộ ra mặt hồng không thôi.

"Lớn tiếng lên đi! Ngươi không lớn tiếng, người ta liền nhét hài tử về, không sinh nữa!!!"

"Yêu!!! Ta yêu nàng!!! Ta... Tô Vận Hàm!!! Chỉ yêu Hồ Linh Tiêu!!!" Một câu 'nhét hài tử về không sinh nữa' doạ tới Tô Vận Hàm vội vàng đề cao giọng, hô lên tiếng ta yêu nàng lớn nhất nàng từng có tới nay. Theo câu ái ngữ tràn ngập lực bạo phát nọ kết thúc, trong tẩm cung truyền đến tiếng khóc oa oa không ngừng của anh hài nhi, sau khi lão thụ yêu tiếp sinh thanh âm cực kỳ hài lòng: "Sinh rồi sinh rồi, nhìn xem... Mau nhìn xem, gài tử này của các ngươi, hẳn là nữ hài phiên lượng nhất ta từng tiếp sinh đó!!!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui