Mỵ Khuynh Thiên Hạ

Tô Tiêu là linh thai do linh khí của Hồ Linh Tiêu cùng Tô Vận Hàm kếp hợp tạo thành, lại vì lúc Hồ Linh Tiêu mang theo nó dùng vượt thiên lôi kiếp thoái thai hoán cốt, trở thành tán tiên có thể tự do hành tẩu ở nhân giới, cho nên bản thân nó liền từ yêu thể theo chuyển thành tiên thể. Bất kể là tiên thể hay là tiên thể, tốc độ trưởng thành của nó đều nhanh hơn nhiều so với anh hài nhi của phàm nhân. Không tới hai tháng, nó cũng đã có thể được Hồ Linh Tiêu mắt tay nhỏ tự do dạo chơi trong ngự hoa viên. Tốc độ trưởng thành kinh người như vậy, cũng dẫn tới nguồn cho mọi người nghị luận, nhưng Tô Vận Hàm là hoàng đế, cho dù mọi người mang nghi vấn trong tâm cũng không dám ngang nhiên hỏi ra. Càng là lúc Tô Tiêu đầy tháng Tô Vận Hàm hạ chiếp lập nó làm người thừa kế hoàng vị, các đại thần càng giấu nghi hoặc trong lòng, cõng lương tâm hô lớn: "Ngô hoàng thánh minh!"

Thánh minh, Tô Vận Hàm là hoàng đế cho dù nàng không đúng thế nào nữa đều là đúng cả. Huống chi từ lúc nàng đăng cơ cũng đã tuyên bố với chúng vị đại thần không nạp phi nữa, cho nên nàng truyền hoàng vị cho thừa tự duy nhất hiện giờ cũng là chuyện thường tình. Tô Vận Hàm là hoàng đế tốt, đó là nhận định ngầm của các quan đại thần. Hiện giờ nàng lập công chúa làm người kế thừa hoàng vị, các đại thần đều hy vọng công chúa có thể làm cái minh quân như Tô Vận Hàm vậy, liền không phân biệt gì giới tính của nó.

"Hoàng ngạch nương." Đi trên đường nhỏ ngự hoa viên, tiểu Tô Tiêu vừa tròn ba tháng được Hồ Linh Tiêu bọc trong cẩm y dày dày, tay nhỏ được nắm của nó dùng sức lôi kéo tay Hồ Linh Tiêu, ngẩng đầu lên nhìn nàng, một đôi mắt hồ lam sắc to lộ vẻ uỷ khuất cực điểm: "Đói bụng, ăn sữa sữa."

"Tiêu nhi, không phải vừa mới ăn xong sao?" Hồ Linh Tiêu ngồi xổm xuống nhìn môi ngày càng diễm hồng của tiểu Tô Tiêu, lại nhìn bộ dạng hiện giờ của nàng, quả thực chính là tiểu bản thu nhỏ của Tô Vận Hàm, càng là khuôn mặt phấn nộn kia, khiến người ta muốn nắm dùng sức giày vò một phen.

"Hư hư, không còn." Tiểu Tô Tiêu lắc đầu nói, nó chu cái miệng nhỏ nhào lên người Hồ Linh Tiêu, sau đó tựa như tiểu sắc lang bá ngạnh thượng cung* mà tìm kiếm mẫu nhũ thuộc về nàng, bởi vì cách lớp y phục, tiểu Tô Tiêu liếm ướt y thường của Hồ Linh Tiêu, nó bẹp cái miệng nhỏ nước mắt lưng tròng chỉ vào bộ ngực của Hồ Linh Tiêu, nức nở nói: "Muốn sữa sữa, muốn sữa sữa!

[Bá vương xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung ~ thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh Tây sở bá vương Hạng Vũ và Hán cao tổ Lưu Bang]

"Con hài tử này, hiện tại là chính ta đang ở ngự hoa viên đó! Con đã lớn vậy rồi, sao ta có thể uy con ăn sữa ở chỗ này được chứ? Ngoan ngoãn đi, đợi thêm phút chốc nữa, đợi nương thân con hạ triều xong, chúng ta về Khôn Ninh cung uy con uống cháo được chứ?"Hồ Linh Tiêu có phần hơi đành chịu nắm hai tay tiểu Tô Tiêu, cũng đã qua trăm ngày, hài tử này từ khi sinh ra vẫn chỉ nhận thức mẫu nhũ vậy, tựa hồ chỉ cần ngậm lấy ngực Hồ Linh Tiêu nó sẽ hạnh phúc thoả mãn vô cùng. Rõ ràng lớn lên cực giống Tô Vận Hàm, lại cùng là bản thể tuyết lang như nàng, một mực nó cứ vừa kính vừa sợ Tô Vận Hàm, căn bản rất ít thân cận nàng. Ngược lại là mình, hài tử này vẫn như cao dược bôi trên da chó kề cận mình ỷ vào mình, ngay cả ngủ cũng phải ôm hống mới chịu ngủ. Đã trăm ngày rồi, ngốc tử của nàng đã có trăm ngày không cùng nàng thân nhiệt rồi đó! Ai, hài tử... Đều là hài tử náo ra!!!

"Không muốn cháo, muốn sữa sữa!" Tiểu Tô Tiêu cố chấp nói, nó dùng nước mắt lưng tròng nhìn nhìn Hồ Linh Tiêu, ngữ khí nói chuyện cũng không như hài đồng tát kiều, trái lại ngốc bản khả ái: "Cháo cháo nương thân ăn, sữa sữa... Tiêu nhi ăn!" Tiểu Tô Tiêu kéo y khâm Hồ Linh Tiêu, nó vô thức thò đầu lưỡi phấn hồng ra liếm liếm khoé miệng, đang muốn lại nhào vào lòng Hồ Linh Tiêu, sau lưng lại vang lên một thanh âm nịch ái: "Đã lớn vậy rồi, sao còn thích ăn mẫu nhũ vậy? Tiêu nhi, hôm nay bắt đầu uống cháo đi! Bằng không, con vĩnh viễn là sữa oa tử chưa lớn."

"Ngốc tử, sao hôm nay ngươi trễ vậy mới tới, người ta cùng Tiêu nhi chờ ngươi thật lâu đó!" Có lẽ là thật quá mức tưởng niệm Tô Vận Hàm, Hồ Linh Tiêu rất không lương tâm để tiểu Tô Tiêu qua một bên, nàng đứng dậy nhào vào lòng Tô Vận Hàm vừa mới hạ triều, ngẩng đầu hôn lên môi nàng. Nào còn để ý nàng có mang theo đông đảo thái giám cung nữ hay không?!

"Nào có muộn? Rõ ràng không khác ngày trước mấy." Hồi lâu không có hôn qua như vậy, hô hấp của Tô Vận Hàm trở nên cực nhiệt mà gấp gáp, nàng không tự chủ đưa tay phủ lên mông kiều của Hồ Linh Tiêu, đang muốn 'động tay động chân' với nàng, tiểu Tô Tiêu bị lãng quên chẳng biết từ lúc nào tiến đến bên người các nàng, há miệng cắn ngón tay Tô Vận Hàm, khóc thút thít nói: "Sữa sữa! Tiêu nhi... sữa sữa!!!"

"Tê... Con hài tử này, ta cũng không phải thiên địch của con, sao mỗi lần con đều đối đầu với ta?!" Tô Vận Hàm bị đau thu tay sờ nắm mông Hồ Linh Tiêu về, trên tay xuất hiện một vòng răng nhỏ không tính sâu. Nàng thực rất không hiểu được, rõ ràng hài tử này là tuyết lang giống nàng, một mực chính là không thích theo cùng nàng, mỗi lần đều kề cận Hồ Linh Tiêu không tha, lại như hiện tại... Ánh mắt con nhìn nàng đáng thương vậy, rõ ràng là nó há mồm cắn mình, nhưng uỷ khuất như vậy, mắt to lệ xoạch xoạch chảy xuống.

"Thôi Tiêu nhi, cùng hoàng ngạch nương hồi cung ăn cháo được chứ? Nếu con nghe lời, đêm nay hoàng ngạnh nương liền kể con nghe câu chuyện mới hống con ngủ được không? Hơn nữa hiện tại Tiêu nhi đã được ba tháng rồi, lúc hoàng ngạnh nương lớn cỡ con vậy, đã nghe lời hiểu chuyện hơn Tiêu nhi nhiều rồi đó!" Thấy Tô Vận Hàm bị tiểu Tô Tiêu cắn đầu ngón tay, Hồ Linh Tiêu đành chịu sau đó trước tiên vẫn là ngồi xổm xuống hống tiểu Tô Tiêu, cũng tránh không để nó lại xoạch xoạch rơi nước mắt.

"Tiêu nhi, giống hoàng ngạch nương... ngoan! Tiêu nhi cháo cháo, không sữa sữa!" Tiểu Tô Tiêu tựa như hạ quyết tâm dùng sức gật gật đầu, sau đó lắc lắc đầu kéo kéo y tụ Tô Vận Hàm, dùng lau lau nước mắt nước mũi mình, ưỡn ngực ngẩng đầu, nói: "Tiêu nhi không ăn sữa sữa! Tiêu nhi ngoan nhất!!!"

"Phải phải phải, con ngoan nhất con ngoan nhất! Tiêu nhi, con đã nói con ngoan nhất, vậy nhanh lớn chút, thế con liền có thể xử lý triều chính, ta... trẫm liền có thể truyền hoàng vị vào tay con chứ." Tô Vận Hàm dở khóc dở cười nhìn phong cảnh trong ngự hoa viên, hiện tại nàng thật hồi hận rồi, sao lúc Tiêu nhi sinh ra nàng không giao nó cho vú nương trong cung trông coi?! Chiếu theo hiện tại, lẽ nào nàng cùng hồ ly tinh của nàng, thật phải đợi mười năm nữa mới có thể chân chính hưởng thụ thế giới hai người sao?!

"Tiêu nhi, lớn!" Tiểu Tô Tiêu trông mong nhìn Tô Vận Hàm, trong đôi mắt là kiên định cùng quật cường giống vừa nãy. Nàng phải lớn nhanh chút, nàng muốn trở thành bảo bảo ngoan trong lòng hai vị nương thân, nàng muốn lớn lên, muốn khiến hoàng ngạch nương càng yêu thích nàng!!!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Hoàng ngạch nương, các người... hiện giờ tai tình Vi Châu còn trong xử lý, các người thật yên tâm giao toàn bộ thiên hạ vào tay trẫm sao? Hơn nữa, dù là các người truyền hoàng vị cho trẫm, cũng hà tất phải gấp gáp xuất cung du ngoạn chứ? Rõ ràng, rõ ràng trẫm mới đăng cơ một ngày mà thôi..." Nơi cổng hoàng cung, Tô Tiêu bất đắc dĩ đầy mặt nhìn hai vị nương thân trước mặt tay nắm tay hưng phấn đầy mặt. Nàng thực không hiểu được, sao nương thân của nàng gấp gáp truyền hoàng vị cho nàng như vậy, giao toàn hộ quốc gia đều cho nàng quản lý. Rõ ràng, năm nay nàng vừa tròn mười sáu mà thôi, này ở yêu giới hay hoặc là tiên giới đều là tuổi thuộc vị thành niên a!!!

"Ai nha, Tiêu nhi con đã lớn vậy rồi, theo tuổi của phàm nhân đã sớm trưởng thành. Lại nói, nếu ta cùng nương thân con cứ bá hoàng vị mãi mà nói, các đại thần định nhiên sẽ sinh lòng hoài nghi mất. Phải biết, dung nhan chúng ta bất lão bất biến, mà những đại thần vốn trẻ tuổi đã lộ vẻ mặt tang thương rồi đó!" Hồ Linh Tiêu cười tủm tỉm nhìn Tô Tiêu dĩ nhiên đã lớn, gương mặt gần giống Tô Vận Hàm kia thật thật khiến nàng yêu thích. Có điều yêu thích thì yêu thích, nàng cùng ngốc tử của nàng đã có thời gian không hưởng thụ thế giới hai người, từ khi có Tô Tiêu, nàng liền cực mất hứng với cái danh hoàng hậu này, hiện giờ cuối cùng đợi được Tô Tiêu thành niên, các nàng rốt cuộc đã có thể giao trọng trách cho Tô Tiêu, tận tình cùng nhau du nhạc nhân gian rồi a!

"Hoàng ngạch nương quả thật là bì sợ các đại thần lòng sinh hoài nghi mới gấp cùng nương thân rời khỏi hoàng cung sao?"

"Đương nhiên đương nhiên, Tiêu nhi đã lớn, hẳn là lúc con chấp chưởng ngọc tỷ rồi." Tô Vận Hàm một bên phụ hoạ nói, tuy không còn làm hoàng đế đối với nàng mà nói có chút thất lạc nhỏ, nhưng nghĩ tới rốt cuộc có thể cùng Hồ Linh Tiêu hưởng thụ thế giới hai người, nàng chỉ mong hiện tại đã ngâm thân trong ôn tuyền ở Lê sơn, cùng hồ ly tinh của nàng thoả thích hưởng thụ cá nước chi hoan.

"Nhưng mà các người có thể ngố trong hoàng cung... Hiện giờ các người xuất cung du ngoạn, trong hoàng cung này cũng chỉ còn sót lại một đám cung nữ thái giám." Tô Tiêu có chút uỷ khuất nói, nàng cũng không phải ngốc tử, sao lại không rõ song thân nàng là muốn ra ngoài hưởng thụ thế giới hai người chứ? Chỉ là, chỉ là vì thế giới hai người liền bỏ nàng lại, thực quá không chính đáng!

"Ai nha, Tiêu nhi chớ nên lo lắng... Cùng lắm ta cùng nương thân con lại sinh cho con cái muội muội bồi con. Con ngoan ngoãn làm cái minh quân, ta cùng nương thân con đi trước, ngoan~" Hồ Linh Tiêu thưởng cho Tô Tiêu cái hôn gió, không thể đợi được nữa kéo Tô Vận Hàm biến mất trước mặt Tô Tiêu. Nàng mới kệ tính khí Tô Tiêu có phải như ngốc tử của nàng không, cũng kệ đến cùng nàng có thể xử lý tốt chính sự hay không, ngược lại có Lý Hạo cùng Từ Phong phụ tá nàng, triều đình cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Cùng lắm, các nàng lại sinh Tô Linh ra bồi Tiêu nhi của các nàng, cũng coi như bù đắp 'ích kỷ' bỏ nàng để hưởng thụ thế giới hai người vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui