Lúc đến Volgograd thì trời đã tối.
Andre đưa một ít tiền trên người cho người phụ nữ kia, sau khi chào tạm biệt nhau, Andre lên đường đi về phía sông Volga.
Nghe nói Adolf đã triệu tập 40 đoàn binh sĩ tinh nhuệ của Đức đến Volgograd, đoàn quân trung ương của quân Đức hầu như đều ở đây.
Andre đưa mắt nhìn quanh, cả thành phố Volgograd đã bị phá hoại đến không còn hình hài gì, khắp nơi trong thành phố đều là những đống đổ nát, trên đường có vài công nhân đang dọn dẹp.
Ngoài ra còn có lính Soviet thủ thành đang hút thuốc, trên vai vác khẩu súng, tốp năm tốp ba đi khắp xung quanh.
Trong thành phố không còn bao nhiêu người, đường phố rất trống trải.
“Ầm —— ầm ——” Ở đằng xa đột nhiên phát ra vài tiếng nổ!
“Fuck!”
Andre ôm đầu ngồi xuống, cách đó không xa, một đội máy bay ném bom của quân Đức đang ném một chuỗi bom, sau đó nhanh chóng bay trở về.
Vài toà nhà sụp đổ trong nháy mắt, trên trời lập tức xuất hiện một mảng tro bụi khổng lồ bay về bốn phía.
Andre cảm thấy trong lòng khó chịu không nói nên lời, tro bụi bay đầy trời đập vào mặt cậu, đầu tiên Andre che miệng lại, ho một tiếng, nhìn hướng máy bay ném bom bay trở về, sau đó lập tức đứng lên chạy nhanh ra bên ngoài thành phố.
“Này! Thằng kia! Đứng lại!”
Binh lính Soviet đằng sau đột nhiên hét lên.
Andre quay đầu lại, thấy tên lính Soviet vừa rồi đang cầm súng chỉa vào người mình.
“Có chuyện gì sao?”
Andre giơ tay lên, tỏ vẻ trên người mình không có vũ khí, không có uy hiếp gì đối với bọn họ.
Tên lính Soviet mặc áo khoác ngoài thật dày đi tới, nhìn chằm chằm vào Andre.
“Nhóc, cậu không muốn sống nữa phải không?! Cậu có biết bên kia là chỗ nào không?!”
Andre gật đầu.
“Tôi biết, bên đó là sông Volga.”
“Mẹ kiếp!”
Tên lính kia mắng một tiếng:
“Cậu điên rồi? Bây giờ quân Đức đang bao vây bên ngoài, cậu không muốn sống nữa có phải không?!”
Andre mở to hai mắt, móc một tờ dollar từ trong túi, nhét vào trong tay tên lính kia, thấp giọng nói:
“Sếp, tôi muốn đi tìm người......”
Tên kia ho một tiếng, quay đầu nhìn bốn phía một chút, cuối cùng cất tiền vào trong túi, gật đầu nói:
“Nhóc, có chết cũng đừng trách tôi không nhắc nhở cậu!”
Andre chớp chớp mắt, cười với người nọ rồi xoay người đi ra ngoài thành phố.
..........................................
Bên ngoài thành phố Volgograd là một mảng bãi cỏ lớn, là dải đất giảm xóc vùng ngoại thành.
Bây giờ đã là tháng năm, bão tuyết Siberia dài hơi cũng đã ngừng lại, khí trời dần dần trở nên ấm áp, tuyết trên cỏ cũng đã tan hết, khắp nơi đều ươn ướt, hơn nữa động một chút là có trời mưa, tất cả mọi người đều cảm thấy thời tiết cực kì ẩm thấp.
“Ầm ——” một tiếng, một tia sét đánh xuống, bầu trời bắt đầu đổ mưa, mây đen chậm rãi kéo tới, chỉ chốc lát sau trời đã đổ mưa to.
“Khí hậu quái quỷ chết tiệt!”
Andre ngẩng đầu lên mắng một tiếng, mưa to lập tức rơi xuống.
Andre rụt cổ, cảm thấy thật sự lạnh muốn chết.
Cậu quay đầu nhìn khắp nơi, đâu đâu cũng là bãi cỏ, hoàn toàn không có chỗ trú, Andre đành phải chạy trốn ở trong mưa.
Rất nhanh, Andre đã chạy ra khỏi bãi cỏ rộng lớn, cậu xông ào vào trong một rừng cây, cánh rừng này nối tiếp với bãi cỏ mênh mông vừa rồi.
Andre đi vào trong rừng, trên mặt đất đã ướt nhẹp, mưa to làm tóc tai cậu rối bù, nước mưa rơi xuống mặt và miệng Andre, sau đó trượt xuống cổ Andre.
Andre đột nhiên bị trượt chân, thân thể nghiêng về phía trước rồi ngã mạnh xuống đất.
“Khốn kiếp!”
Andre dùng sức đánh mặt đất, nào ngờ nước bùn văng lên, bắn đầy mặt cậu.
Andre vừa định đứng lên, bàn chân của ai đó đột nhiên giẫm lên lưng Andre.
Andre giật mình, còn chưa kịp phản ứng, một họng súng lạnh ngắt đã chỉa vào đầu cậu.
Tim Andre đập thình thịch.
Andre nghiêng mặt qua, nhìn thấy họng súng lục đen thùi kia đang chỉa lên đầu mình. Mặc dù khí trời tương đối lạnh, toàn thân Andre vẫn đổ mồ hôi.
Một lát sau, một nhóm người cầm đèn pin chiếu vào mặt Andre, mắt Andre dính nước mưa nên không mở ra được.
“Thằng nhóc, nằm sấp đàng hoàng, không được nhúc nhích.”
Người nọ cảnh cáo Andre.
“Được, được......”
Andre không ngẩng đầu, chỉ thành thật giơ hai tay lên, tỏ vẻ mình sẽ không gây bất lợi gì cho bọn họ.
“Được rồi, đứng dậy đi thằng nhóc!”
Giọng những người này rất giống giọng người ở miền nông thôn nước Đức, Andre nghĩ thầm bọn họ hẳn là binh sĩ của Đức.
Một binh sĩ cao gầy đưa tay túm cổ áo Andre, dùng sức lôi cả người Andre dậy, lạnh lùng nhìn Andre, chất vấn:
“Thằng nhóc, mày là người ở đâu?! Mày có mục đích gì?”
Andre liếm môi, khí lực người này thật sự rất lớn.
Andre đành phải kiễng mũi chân lên, nhìn thẳng vào mắt người nọ, nghiêm túc nói:
“Tôi tới tìm thiếu tá Lam Finn Ludwig!”
Một đám binh sĩ đều mặc quân phục chỉnh tề, bên ngoài khoác áo mưa màu xanh nhạt, bọn chúng quay đầu nhìn nhau, sau đó cầm súng chỉa vào đầu Andre:
“Thiếu tá Lam Finn Ludwig là người mà mày có thể tìm?!”
Nói xong, người nọ quay đầu ra hiệu, vài tên lính phía sau tiến lên soát người Andre.
“Không có súng và đạn dược.”
Người nọ gật đầu, khuôn mặt không có biểu tình gì tiếp tục chất vấn Andre:
“Mày là ai?!”
Andre nhíu mày, kiên quyết nói:
“Sao tôi phải nói quan hệ của tôi và anh ta cho mấy người biết? Dù sao tôi cũng là người rất quan trọng với anh ta.”
Người nọ thấy Andre tuổi không lớn nhưng lại biết nói tiếng Đức, cuối cùng thả tay ra, sửa lại vạt áo cho Andre, thấp giọng hỏi:
“Mày nói mày biết thiếu tá, vậy mày nói thử xem mắt của thiếu tá màu gì?”
Andre lập tức trả lời không chút do dự:
“Màu xám bạc, mắt của anh ta màu xám bạc.”
“Đúng rồi, anh ta là người thích sạch sẽ, cao tầm hai mét, thích mang găng tay màu trắng.....”
Người nọ gật đầu, đẩy Andre một cái.
“Bọn tao dẫn mày đi tìm thiếu tá, nhớ đó thằng nhóc, ngoan ngoãn cho tao!”
Andre gật đầu.
“Biết rồi, tôi sẽ không gây bất lợi gì cho các người đâu, tôi sẽ ngoan ngoãn.”
......................................................
Binh lính đội tuần tra cầm súng chỉa vào người Andre, sau đó dẫn Andre vào gần doanh địa.
Quân Đức thiết lập doanh trại trong một xưởng cơ giới gần Soviet.
Andre mới vừa đi tới trước công xưởng, chỉ nghe “ầm —— ầm ——” hai tiếng, sương mù màu trắng bốc lên phía trên công xưởng, cho dù mưa to cách mấy cũng không thể xoá đi đám sương mù trên bầu trời.
Andre giơ hai tay đi vào trong công xưởng, vừa tiến vào trong liền nhìn thấy nồi hơi bằng sắt và xe tăng dùng trong chiến đấu, vũ khí hạng nặng, áo giáp, còn có một đội binh sĩ đảng vệ quân và quân trung ương đeo súng chỉnh tề, từng tổ đội đi ngang qua nhau.
Trên mái công xưởng có mở một cánh cửa sổ rộng rãi, cánh cửa sổ này dùng để tản nhiệt, vì vậy mưa từ trên cửa sổ cứ liên tục rơi xuống xe tăng và đại bác.
Hai bên công xưởng có mái che mưa, bên trong đặt nhiều chiếc giường đệm đơn giản, bây giờ trên giường chất đầy binh sĩ bị thương, bọn họ đang ngồi đợi cùng một chỗ, bác sĩ và y tá liên tục đi xuyên qua những người bị thương.
Andre có chút lo lắng nhìn bọn họ, trên người những binh sĩ bị thương này chảy đầy máu, có người bị đứt chân, có người ôm cánh tay, còn có người bị chém bay nửa cái đầu vẫn chưa chết, đang nằm trên đùi đồng đội của mình.
“Có muốn hút điếu thuốc không?”
Người đàn ông cầm điếu thuốc hỏi người bị thương cả đầu đều quấn băng vải màu trắng.
“Khốn kiếp, tao sắp thèm chết rồi, nhanh lên chút đi!”
Người nọ cười cười, đưa điếu thuốc kẹp trên ngón tay mình vào trong miệng người bị thương.
Trong đám người đi tới đi lui, đột nhiên sương mù màu trắng ở đâu bay tới.
Andre cảm thấy mặt mình nóng rực, cậu nghiêng mặt qua, nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra một lần nữa, Andre nhìn phía trước mình, ngây dại.
Andre nhìn thấy trong công xưởng, Ludwig mặc áo da màu đen đang đứng trong mưa, cổ áo dựng cao, che khuất một bên mặt.
Bên cạnh Ludwig là hai người cao to nhưng tương đối thấp mặc quân phục của quân trung ương, trên người cả ba đều khoác áo mưa và đội mũ, đang cúi đầu trò chuyện với nhau.
Andre ngơ ngác nhìn khuôn mặt của Ludwig, người nọ đội mũ, vành nón ép xuống rất thấp, còn có mưa vẫn nhỏ giọt trên vành nón.
Andre không nhìn thấy biểu tình của Ludwig, chỉ thấy người nọ đang nghiêm túc nghe sĩ quan bên cạnh nói gì đó.
“Thằng nhóc, phát ngốc cái gì thế?”
Tên lính phía sau đẩy Andre.
Andre cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy, trong lòng chỉ cảm thấy khó chịu, buồn bực muốn chết, lập tức chạy đến dùng sức ôm chặt Ludwig.
“Ludwig!”
Andre kích động gọi một tiếng.
Ludwig quay đầu lại, trên mặt không có bất kì biểu tình gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Andre.
“Andreyevich.”
Đôi môi mỏng của Ludwig hơi hạ xuống, trông có vẻ không được vui.
Andre chỉ ôm Ludwig thật chặt, nhất định không chịu buông tay.
Hai sĩ quan bên cạnh kinh ngạc nhìn Andre, không ngờ người tuyệt đối không để bất luận kẻ nào tiếp cận mình như thiếu tá Ludwig lại để cho người khác ôm mà không có giận tím mặt!
Hai binh lính vừa rồi tuần tra trong rừng bắt được Andre đi tới chào Ludwig:
“Thiếu tá Lam Finn Ludwig, đứa bé này nói muốn tìm ngài.”
Ludwig gật đầu, sau đó nói với hai sĩ quan quân trung ương:
“Đây là con tôi, tôi dẫn nó vào trong nghỉ ngơi trước, chuyện kia buổi tối chúng ta nói tiếp.”
“Rõ! Thiếu tá!”
Ba người chào nhau, sau đó lập tức tản ra.
Ludwig đưa tay kéo Andre xuống khỏi người mình, sau đó xoay người đi tới phía sau công xưởng.
“Theo tôi, Andreyevich.”
Xuyên qua công xưởng khổng lồ, sau đó xuyên qua hành lang, rất nhanh liền đi tới một dãy phòng mà ngày xưa công nhân ở.
Ludwig dẫn Andre vào phòng thứ ba bên cạnh hành lang.
Vừa vào cửa, Andre liền xoay người đóng cửa lại, tiến lên ôm eo Ludwig, ngẩng đầu muốn hôn Ludwig.
Ludwig tháo găng tay da màu đen xuống, sau đó tháo găng tay màu trắng bên trong găng tay đen, khuôn mặt không có biểu tình gì đẩy đầu Andre ra.
“Ludwig...”
Andre cắn môi, vẻ mặt ảo não nhìn Ludwig.
Ludwig liếc Andre một cái, cởi áo da che mưa màu đen xuống, sau đó tháo mũ trên đầu, ngồi bên giường, đốt một điếu xì gà ngậm vào miệng, sợi tóc màu đen rơi xuống che mất cặp mắt, thoạt nhìn rất nghiêm túc:
“Andre, tôi bảo em ngoan ngoãn ở lại trại tập trung, em chạy tới đây làm gì?”
Andre cúi đầu đứng trước mặt Ludwig.
“Bên trại tập trung đang bắt đầu tàn sát tù binh, tôi nhìn vào cảm thấy rất khó chịu! Hơn nữa anh đi nhiều ngày như vậy mà một phong thư, một cú điện thoại cũng không có......”
“Vì vậy em liền tự tiện chạy ra, xém chút nữa đã bị binh sĩ đảng vệ quân canh gác giết chết, phải không?” Ludwig lạnh lùng nhìn Andre.
Andre đỏ mắt, uất ức nói:
“Không phải vì tôi lo lắng cho anh sao?”
Ludwig hừ lạnh một tiếng.
“Tôi còn chưa tới phiên em lo lắng.”
Andre tức giận nói:
“Được rồi, không tới phiên tôi lo lắng! Thiếu tá, bây giờ tôi đi đây, anh cứ để binh sĩ đảng vệ quân bên ngoài giết tôi đi!”
Nói xong, Andre mở cửa muốn bỏ đi.
Ludwig đột nhiên ném xì gà trên tay xuống đất.
“Quay lại đây ngay, dám đi thử xem?”
Andre quay người lại, trong mắt liền chảy xuống nước mắt.
Ludwig cầm một cái khăn lông bọc cả người Andre từ phía sau.
Andre trùm khăn lông lên đầu, vươn tay ôm Ludwig, thấp giọng nói:
“Vất vả lắm mới tìm được anh, anh đừng như vậy.”
Ludwig không trả lời, Andre lại ngẩng đầu muốn hôn.
Ludwig nhìn chằm chằm vào Andre, cuối cùng nghiêng mặt qua, không có hôn Andre mà là kéo Andre vào trong lòng.
“Em không nên chạy lung tung, Andre.”
Andre hít mũi một cái.
“Ludwig, có phải anh đang quan tâm tôi không?”
Ludwig cúi đầu ừ một tiếng.
“Đúng thế.”.