Đường Mộng Na và Lâm Ân Hứa cùng đón Giáng sinh và Tết ở Nhật.
Khi bay đến sân bay Haneda thì cũng đã là chiều 24 rồi.
Dù hơi mệt nhưng theo thói quen của người Nhật, cả hai quyết định cùng đi ăn KFC.
Chưa đi thì hào hứng lắm, cơ mà đến nơi thì hết hồn.
Không còn bàn ghế trống nữa.
Cửa hàng nào cũng đông đúc, chen chúc.
Đường Mộng Na đương nhiên sẽ rất tiếc vì không được thưởng thức món gà rồi.
-Chúng ta mua về khách sạn ăn.
-Được đó.
Bây giờ ăn ở ngoài cũng rất lạnh...
Lâm Ân Hứa thay cô mua hàng về.
Cả hai tay trong tay, cùng trò chuyện, cùng dạo phố hướng về khách sạn.
Tiếp viên dẫn hai người đến phòng đã thuê.
Sau khi làm công việc kiểm tra phòng thì Đường Mộng Na ngã người rơi xuống giường vì đã quá mệt.
Lâm Ân Hứa đi tắm trước, anh tắm khá nhanh, chỉ tầm bảy phút đã bước ra, chiếc áo choàng tắm lơ lửng che đi bộ ngực tráng lệ, mái tóc vẫn còn dính nước.
-Hình như dạo này nóng lạnh đều hơn năm ngoái nhỉ?
-Lạnh quá sao?
-Ừm...
-Vậy mà đòi đến Hokkaido.
-Ở đây mới có phong cảnh đẹp.
Tokyo đi nhiều chán rồi.
Đường Mộng Na sau khi tắm xong liền chui vào chăn.
Cô tựa người Lâm Ân Hứa, vừa ăn gà rán, vừa xem phim.
Anh không biết cô học từ ai cái thói biết kết phim buồn mà vẫn đâm đầu xem.
Cuối phim, anh cứ phải liên tục lấy giấy lau nước mắt cho cô.
Nhân viên khách sạn đến, dặn dò cách sử dụng suối nước nóng.
Khách sạn mà Đường Mộng Na đặt, nhìn là thấy mùi tiền.
Mỗi phòng đều có một suối nước nóng riêng, rất phù hợp cho các cặp đôi.
-Em muốn ngâm mình trước khi đi ngủ không?
-Được sao?
-Thử xem.
Đường Mộng Na chạy lon ton phía sau Lâm Ân Hứa, xem anh chuẩn bị.
Vì không quen lắm nên mới đầu cô xuýt xoa, ban nãy đang lạnh thế mà bước xuống thì ấm cả dây thần kinh.
Nhìn phong cảnh bên ngoài, cô không khỏi cảm thán.
-Cơ mà, em chưa bao giờ thấy người ta ngâm suối nước nóng vào Giáng sinh...
-Anh cũng vậy.
-Nó có bị xem là "dở" không?
-Người ta không làm thì mình trải nghiệm, sao lại "dở".
Đường Mộng Na miệng cười muốn toét đến mang tai rồi.
Cô lại sà vào lòng anh, hôn chụt một cái, như một phần thưởng.
Lâm Ân Hứa vuốt tóc cho cô.
Bộ dạng chỉ quấn mỗi chiếc khăn mỏng, gương mặt tươi tắn, mái tóc búi lả lơi này chỉ mình anh thấy, vô cùng đắc ý.
-Đây là điều em nghĩ nhất định phải làm khi đến Nhật Bản lần này đấy.
-Đơn thuần ngâm suối nước nóng thôi sao?
-Phải có anh nữa!
-Còn điều anh nhất định làm thì khác đấy.
Hai người tâm linh tương thông, hiểu ý nghĩa câu nói.
Tuy nhiên, Đường Mộng Na vô cùng đắc ý.
-Mấy ngày này...!Anh sẽ không được phép chạm vào em.
Thời gian nguy hiểm của cô đang tới nên chắc chắn không có chuyện giao hoà gì cả.
Lâm Ân Hứa biết mình bị chơi xỏ, vẫn ranh ma:
-Vậy thì em có thể giúp anh.
Mà khoan, vẫn có thể lên đỉnh mà.
Đối với tên vô lại như anh, cô cũng chỉ biết nhắc nhở chứ biết làm gì.
Sau khi xác định mối quan hệ, ngoài sự giúp đỡ tận tình trong công việc, anh cũng rất đòi hỏi.
Lâu dần mới ngỡ, loại người nhu cầu cao như anh, yêu cũng "mệt".
Không hổ danh là khách sạn Nhật Bản.
Các hộc tủ dưới lớp đệm dày là những món đồ chơi, đồ dùng biện pháp vô cùng đầy đủ.
Đường Mộng Na chỉ biết cảm thán, không ngờ được cung cấp nhiều như vậy.
Khi mở tủ đồ, cả hai bật cười với sự chuẩn bị các bộ cosplay.
Đường Mộng Na giả vờ ướm thử lên người mình chọc Lâm Ân Hứa.
Không ngoài dự đoán, tên sói già kia đã dụ cô ướm thẳng lên người.
Bộ đồ học sinh cơ anh mới chịu.
-Đường Mộng Na, em muốn thử kiểu mới không?
Cô ngơ ngác như con nai vàng.
Đùa à, có biết gì đâu mà mới với cũ.
Là tổng tài nhưng vẫn còn bật phim hoạt hình xem thay vì xem tin tức cơ mà.
Anh hướng dẫn cô ngồi quỳ trước giường.
-Ngậm lấy nó.
-Vuốt tiếp.
-Mạnh chút nữa.
Đường Mộng Na lần đầu nhìn thấy gương mặt trong tư thế "bị động" của anh, mải mê nhìn đến nỗi sặc sụa, ho một lúc.
-Nuốt rồi sao?
Cô mới nhận ra lý do mình bị sặc.
-Vị thế nào?
Lâm Ân Hứa thơm lên má cô, sượt qua tai.
-Hơi...lạ, không biết dùng từ sao nữa...
Anh cười, khiến cô cũng ngại theo.
-Bây giờ tới lượt em lên đỉnh đi.
Anh kéo cô ngồi lên mình.
Phía góc phòng là chiếc gương, ngồi ở vị trí hiện tại thì có thể nhìn thấy mình qua gương.
Đường Mộng Na như lần mặc đồ ngủ gợi cảm, tuy nhiên bộ đồ cosplay này trông kích thích hơn.
Chiếc áo thủy thủ ngắn ngang chân ngực, còn chiếc váy thì cũng chỉ che được cặp đào.
Lâm Ân Hứa dùng cây gậy, cố định chân cô, anh không cho phép bé con của mình dùng đồ chơi.
Anh tự tin đủ sức khiến cô phải thần hồn điên đảo rồi.
Đầu tiên là cọ xát với chiếc quần.
Nhanh chóng thôi, Đường Mộng Na đã quắn quéo, muốn dừng lại, thời gian này cô rất nhạy cảm, dễ ra nước.
-Em cứ chống cự đi, càng kích thích hơn đấy.
Nói rồi anh lại lấy dụng cụ trói tay cô đặt sau bả vai anh.
Ngón tay càng lúc càng di chuyển nhanh và mạnh.
Đường Mộng Na cong người, la hét.
Anh cứ miết lên miết xuống vậy lâu lắm rồi.
Nhưng cũng chỉ là mới vào phút thôi.
Ngón tay linh hoạt, miết mạnh ở chỗ nhạy cảm, rồi lại nhè nhẹ lướt trên chiếc quần ướt đẫm.
-Hứa...!Tha em đi, em khó chịu lắm rồi.
Điều này như một cực hình, hình phạt tra tấn kinh khủng đối với Đường Mộng Na.
Cô giữ lấy tay của anh, cầu xin sự nhượng bộ.
-Được rồi, đi ngủ đi.
Anh tha cho cô, có ý định rời giường.
-Anh...!giải quyết thế này à?
Lâm Ân Hứa không hiểu ý cô.
Đôi mắt lờ đờ của người thiếu nữ dán chặt vào khúc thịt to cứng của anh.
Bộ ngực đỏ ửng dần hiện đầy trước mắt anh, Đường Mộng Na đã chủ động ngồi lên anh.
Lâm Ân Hứa vội giữ lại.
-Sẽ có em bé đó.
-Anh quên rồi, hôm nay đã qua ngày an toàn.
-Em dụ anh chơi trần à?
-Không, em định là không làm...!Nhưng mà nó cuốn quá...
Lần đầu nghe những câu từ "người lớn" từ miệng cô, Lâm Ân Hứa không nhịn được, một cú thúc mạnh muốn rụng rời và một nụ hôn bạo lực, muốn cướp hết oxi của cô, muốn xem cô trong vẻ chật vật.
Đường Mộng Na bị quá tải, cô có ý rút lui, không ngờ lại bị Lâm Ân Hứa kéo lại, mọi hành động đều mạnh hơn, bạo hơn, đau hơn.
Âm thanh rên rỉ vang cả căn phòng, tiếng nhóp nhép, bì bạch xen lẫn.
Thắt lưng như mất chức năng, Đường Mộng Na ngã người về sau, suýt rơi xuống giường.
-Nằm theo cạnh giường đi.
...
-Khoác tay lên vai anh.
...
-Nằm úp đi.
Chỉ trong một buổi, ba lần đổi tư thế, ba lần lên đỉnh.
Đường Mộng Na kiệt quệ, xin Lâm Ân Hứa cởi trói và tha cho cô.
Anh không trả lời, gồng mình bắn lên bụng cô rồi vuốt tóc.
Giọng khàn đặc:
-Bé, em có biết em đẹp thế nào không? Anh vẫn đang rất hào hứng đấy.
Hương thơm của tinh dầu càng khiến anh dũng mãnh, cô thêm tỉnh táo.
-Tháng trước, anh đã để em tĩnh dưỡng, cả tháng này nữa.
Hôm nay, là ngày em phải thể hiện mình tĩnh dưỡng thế nào.
Đường Mộng Na kéo chăn kéo gối, những cú thúc quá tàn bạo, cảm giác như hạ thân đã tê liệt rồi.
Cô cuối cùng cũng hiểu lý do vì sao đêm nay anh không tha cho cô.
Một giờ sáng, chiếc đèn ngủ bên cạnh vẫn đang mở.
Hai người không còn hoạt động mạnh nữa, chỉ trao nhau những nụ hôn ướt át.
Lâm Ân Hứa bắt cô xoa bóp cho cậu em của mình, tay anh thì đùa nghịch hai hạt trân châu sưng tấy lên.
-Cho em ngủ được chưa? Mới đi mây bay mà dao anh hùng hổ vậy?
-Được rồi, tạm tha cho em.
Lâm Ân Hứa hôn lên trán cô.
Cô không muốn anh không ép.
Sau khi vệ sinh sạch sẽ, hai người thủ thỉ thầm thì một lúc.
-Ngày mai muốn đi đâu?
-Có xuống giường được không cái đã mới tính đi đâu được.
-Giả sử xuống được?
-Em muốn đến khu phố cổ, nghe bảo đó là con đường của các cặp đôi, mấy lần trước đi chưa bao giờ đến.
-Được.
Anh siết cô vào lòng, ngủ ngay.
Đường Mộng Na bị cơn đau hành hạ một lúc, sau đó thì mắt cũng nặng trĩu khép lại.
Hai người quấn lấy nhau, thời tiết càng lạnh càng ôm chặt nhau hơn..