Nạp Lan Dương sau khi làm xong công tác tâm lý cho mình rồi thì tỏ ra trấn định tự nhiên quanh đầu nhìn người đàn ông đang đứng sừng sững ở bên cạnh như một ngọn núi lớn, đôi mắt trong suốt mang theo một chút ái mộ cùng lưu luyến.
Vốn đang trầm tư Labrad bị ánh mắt này của cậu gọi hồn về.
Miệng hắn mâm một chút rồi mới đáp lại: "Đã gọi."
"Nhưng tôi còn tưởng là em đang bận giao lưu tình cảm với người khác."
Nếu cậu đã xuống nước, vậy hắn ngại gì mà không xuống theo? Hắn mới không sợ cậu làm ra cái chiêu trò gì.
Có khi em như thế này là thấy người ta không bằng tôi nên hối hận rồi.
Nạp Lan Dương không biết trong lòng ai đó đang bổ não.
Khi nghe hắn nói như vậy cậu bất giác đệm thêm vài câu ở phía sau như thế này: Cho nên tôi đến là để xem em cùng người kia ở sau lưng tôi dan díu thế nào, người ta có tốt hơn tôi không, khi thấy người ta không tốt bằng tôi em có hối hận không, vân vân và mây mây.
Thế mà lại đúng lúc vừa hợp với ý tưởng trong lòng ai đó.
Nhưng cho dù cậu không biết thì chỉ với một câu nói kia của hắn thôi là cũng đủ cho cậu đối với hắn trợn trắng mắt bĩu môi mắng hắn suy diễn quá nhiều.
Rõ ràng hôm đó mẹ Dương chỉ nói giới thiệu bạn cho cậu, sao ở trong bụng hắn lại thành cậu di tình biệt luyến, tra nam muốn chân đạp hai thuyền rồi.
Nhưng thấy hắn bỗng nhiên bộc phát một câu mang tính chất ghen tuông nồng đậm như vậy Nạp Lan Dương vừa buồn bực lại không nhịn được ở trong lòng thở ra một hơi.
Ghen rồi mới tốt...!Điều này chứng tỏ hắn còn muốn tiếp tục tiếp cận cậu, chỉ là cậu vẫn có chút cảm thấy hơi kinh ngạc về khả năng lật mặt của người này thôi.
Vậy mà giống như hoàn toàn không có chuyện hắn chửi xối xả vào mặt cậu.
Đúng là đạo cao một thước ma cao một trượng mà...
Mà thôi, cậu không tính toán với hắn.
Cậu cũng không tính được với hắn.
"Anh nói đến chuyện này, ngẫm lại số em vẫn thật xui."
Nạp Lan Dương không nhìn hắn, miệng lại hơi cười.
Nhưng dù sao cậu vẫn phải diễn cho tròn vai đúng không.
Mẹ Dương đã khổ cực bày nên cục diện này cho cậu, sao cậu có thể lãng phí khổ tâm này của bà được.
Cho dù hắn sẽ không để ý thì dựa theo kịch bản bình thường cậu vẫn nên làm theo thôi.
Cũng làm khó cho Nạp Lan Dương bởi vì ai kia giỏi ngụy trang nhất.
Cho dù trong lòng hắn đang khó chịu thì nếu hắn không muốn, cậu thật là nhìn không ra tâm tư của hắn.
Cũng như hắn nhìn không ra tâm tư của cậu.
Nhìn đến nhìn đi hai con diễn tinh này vẫn rất là hợp nhau.
Nồi nào úp cái vung nấy, không mưu mà hợp cùng nhau diễn một vỡ kịch mà cuối cùng cả hai ôm nhau chết trùm.
Lúc này Labrad đúng thật là đang không vui.
Không hiểu tại sao nhưng hắn cảm thấy nụ cười này của cậu thật đáng ghét.
Hắn không muốn xem.
Nhưng ngoài mặt hắn vẫn một mực lạnh lùng làm cho người ta không nhìn được suy nghĩ thật của hắn.
Nạp Lan Dương không nhìn được gì cũng không ngại, lại nói tiếp: "Hôm đó em còn chưa kịp nhìn thấy người đã hôn mê suốt mấy ngày.
Đến tận sáng hôm nay cô ấy đến thăm em, hai người bọn em mới chính thức xem như gặp mặt lần đầu."
"Người đâu."
Labrad lạnh mặt hỏi.
Nạp Lan Dương khựng lại một chút rồi nói: "Chắc là đi chơi rồi.
Mấy hôm em bệnh cô ấy cũng không dám đi đâu, sợ kích thích ba mẹ em.
Hôm nay chắc cô ấy đã bắt đầu ra ngoài rồi.
Chỉ tiếc là em không thể thay ba mẹ làm trọn đạo đãi khách."
"Em còn ngại mình chưa đủ tàn tạ?"
Labrad đang khó chịu trong lòng vừa nghe đã buộc miệng nói lời cay nghiệt.
Đợi hắn giật mình nhận ra thì lời đã rời khỏi miệng hắn.
Dù hắn có chút hối hận nhưng lời đã nói ra, rút lại là không có khả năng.
Hắn cứ nghĩ sẽ nhìn thấy người trên giường lộ ra biểu tình gì đó, nhưng không.
Nạp Lan Dương sau khi nghe thấy thì thản nhiên gật đầu, giống như đang đồng ý với cách nói của hắn.
Không hiểu sao hắn lại cảm thấy trong lòng càng thêm khó chịu vạn phần.
Nhưng chẳng đợi hắn nghĩ sâu xa hơn đã nghe cậu nói: "Cho nên hiện tại em mới ngồi ở đây để nói chuyện với anh."
Suýt thì cắn nát răng, Labrad trong lúc nhất thời không khỏi có ý nghĩ người này là đang muốn chọc tức hắn.
Nếu không tại sao lời nói lại khiến hắn muốn nổi điên thế này.
Đã vậy còn không biết điểm dừng.
"Có điều...!Salina thật sự rất tốt, có cơ hội em sẽ giới thiệu hai người với nhau."
"Em cảm thấy tôi muốn?"
Labrad không khống chế được tức khí cao giọng khinh miệt nhìn cậu.
Ai biết người sau lại giống như bị hắn lớn tiếng dọa cho giật mình nên mặt có phần ngơ ra.
Hắn lại cảm thấy cơn tức không có chỗ thông, nghẹn đến khó chịu.
Con cừu nhỏ đáng chết này là nghĩ hắn không dám đánh cậu ư?
Hắn lại không ngẫm nghĩ xem tại sao mình lại tức giận, ngược lại là Nạp Lan Dương sau một phút sững sờ thì nhìn hắn với ánh mắt biết cười: "Anh ghen đấy à?"
"!"
Lần này đến phiên Labrad sững người.
Nhưng hắn sao có thể thừa nhận, hắn còn không nghĩ mình có thể ghen cái quỷ gì đó nên định há miệng phản bác.
Ai biết vừa đối diện với ánh mắt của người trên giường, một giây sau hắn lại đổi ý: "Ừ, tôi ghen đấy thì sao?"
Vừa nói xong hắn đã nhìn thấy người trên giường để lộ biểu tình giật mình khó nén, không hiểu sao hắn lập tức có cảm giác như đã trả được thù, cực kỳ sung sướng.
Tuy rằng mặt hắn không biểu tình, còn rất nghiêm nghị nhìn lại cậu nhưng trong lòng thật ra đã giương lên khóe môi cười đến là xuân phong đắc ý.
Nạp Lan Dương thật sự là bị hắn làm cho giật mình, bởi vì cậu mới không ngờ hắn sẽ thừa nhận.
Nhưng giây sau đó cậu giống như đã ngộ ra điều gì mà khẽ rũ xuống rèn mi.
Cũng chỉ là một giây, rồi cậu lại bày ra biểu tình khó xử: "Hôm đó mẹ em chỉ là nói đùa thôi.
Anh không cần phải để trong lòng."
"Thật không?"
Tôi mới không tin.
Labrad lạnh lùng bày tỏ thái độ.
Mặc dù trong lòng hắn đã có chút tin sau khi hồi tưởng lại thái độ của mẹ Dương đối với hắn ngày hôm đó nhưng hắn mới không dễ dàng buông tha cho cậu.
Hắn muốn nhìn xem cậu làm sao để vuốt lông hắn.
Bởi vì hắn bỗng nhận ra cái con cừu nhỏ này rất gian xảo, không có đơn thuần như vẻ bề ngoài của cậu.
Nếu không cẩn thận hắn sẽ bị lật thuyền trong mương trên tay cậu mất.
Nạp Lan Dương rũ mắt, trong lòng không nhịn được bĩu môi.
Ngoài mặt cậu lại ngước lên nhìn hắn thẳng thắn thành khẩn bày tỏ, không cong cong quẹo quẹo với hắn nữa: "Em không thích con gái."
Labrad trong khoảng khắc cứ có lỗi giác như bị đôi mắt kia hút chặt lấy linh hồn, trong lòng bỗng nhiên có chút hoảng hốt.
Nhưng chẳng ngoại lệ hắn cảm thấy vui vẻ vì nghe thấy lời bộc bạch của người trên giường.
Cho nên giọng điệu của hắn có phần nhẹ hơn, có chút muộn tao lại không chịu thừa nhận, người cũng đã đến bên người cậu ngồi xuống nơi mép giường: "Sao em biết? Chẳng lẽ trước đây em nói dối tôi?"
Nhận ra sự chuyển biến của hắn, Nạp Lan Dương trong lòng tĩnh lặng, ngoài miệng lại nói: "Em thật sự chưa từng quen ai, cũng như thích ai."
"Vậy sao em biết mình không thích con gái?"
Người đàn ông được cho miếng bánh tiếp tục truy cùng đuổi tận.
Nạp Lan Dương có hơi bất đắc dĩ: "Chính là nhìn các cô ấy em không có cảm giác thôi.
Nhưng lại có cảm giác với anh..."
Câu sau của cậu nhỏ xíu nhưng vẫn thành công chui vào tai ai đó.
Con cá nhỏ trong lòng hắn điên cuồng nhảy nhót.
Vậy mà hắn vẫn còn mạnh miệng: "Bà ấy có thể giới thiệu cho em bạn nam."
"Dù sao thì con trai sẽ có nhiều đề tài để thúc tiến tình cảm hơn."
"..."
Nạp Lan Dương đến là chịu thua, có chút cạn lời không trả lời được liền ai oán trừng hắn.
Vậy mà cái người này lại cho rằng cậu không nói gì thì chính là cam chịu.
Nghĩ đến sau đó cậu sẽ đi gặp gỡ người khác, hắn lập tức không vui.
"Sao tôi không biết em có tố chất chọc người tức giận như vậy!?"
"..."
Nạp Lan Dương bị người kéo gáy nghiến mạnh một cái lên môi đến có chút đau không nén nổi cảm giác muốn trợn trắng mắt.
Cậu cũng mới biết có người bá đạo như hắn đấy.
Không nói lý lẽ đến thế là cùng thôi.