Editor: Ê Đê Ban Mê
Xưng Tâm công chúa thực sự tức điên lên, nàng ta chỉ vào Minh Hoàn nói: “Ngươi ngoài mặt dịu dàng ngoan ngoãn hiền thục, dựa vào dáng vẻ đơn thuần vô hại này lừa gạt Mục Vương điện hạ, nếu như Mục Vương điện hạ biết ngươi ác độc như thế…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Minh Hoàn ngước mắt, lơ đãng nói: “Không cho chàng biết không phải là được rồi sao?”
Xưng Tâm công chúa bị nghẹn đến mức nói không nên lời.
Sắc mặt nàng ta tái xanh, chỉ có thể gắt gao trừng mắt nhìn Minh Hoàn.
Minh Hoàn nhẹ nhàng cong môi: “Đừng nhìn ta như vậy, ngươi không thích hợp để dùng loại ánh mắt này nhìn ta.”
Xưng Tâm công chúa nói: “Ngươi cướp đi tình yêu của ta, đe dọa ta, ức hiếp ta, Minh thị, ngươi nợ ta, một ngày nào đó ta sẽ đòi lại ngươi từng thứ một.”
Minh Hoàn cảm thấy rất buồn cười.
Ngón tay thon dài của nàng gãi da lông của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nhẹ nhàng liếm mu bàn tay của Minh Hoàn, một lát sau Minh Hoàn nói: “Ta đã gả cho Mục Vương, đương nhiên chính là người của Mục Vương phủ, nơi này là nhà ta. Một cô nương chưa xuất giá như ngươi, ở trong nhà của ta, ăn cơm của nhà ta, nhìn chằm chằm vào phu quân của ta, gây chia rẽ quan hệ của ta và phu quân, mơ mộng hão huyền ngủ ở bên gối của phu quân ta, khiêu khích ta, dùng ánh mắt thù hằn nhìn ta… Xưng Tâm công chúa, ngươi nói xem, là ta nợ ngươi hay là ngươi nợ ta?”
Lời nói của Minh Hoàn mạch lạc rõ ràng, nàng nói chuyện không nhanh không chậm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng biết, Lưu Đàn yêu thích nàng, rất nhiều chuyện Lưu Đàn nguyện ý giải quyết cho nàng. Nhưng mà Lưu Đàn một ngày trăm công ngàn việc, Minh Hoàn cũng nhất định không phải là người mà mọi chuyện đều phải trốn sau lưng Lưu Đàn.
Minh Hoàn nói: “Ý nghĩ của ngươi, tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng. Xưng Tâm công chúa, ta khuyên ngươi sớm từ bỏ đi, nếu ngươi không từ bỏ, ta đương nhiên sẽ có cách để điện hạ đuổi ngươi về kinh thành. Đến lúc đó, ngươi sẽ không còn chút mặt mũi nào nữa.”
Xưng Tâm công chúa bị Minh Hoàn làm tức giận đến mức phẩy tay áo bỏ đi.
Cách đó không xa là một bóng dáng thon dài, áo trắng như tuyết, như tiên nhân xuất trần. Sở Tinh Trạch lẳng lặng nhìn bên này.
Càng hiểu rõ thì càng thích.
Nữ nhân trong mắt hắn ta có dung nhan tuyệt sắc, có thể dịu dàng mỉm cười nhìn người trong lòng, cũng sẽ dùng bả vai yếu ớt để chịu đựng sự tổn thương. Nói nàng thông minh nhưng lại không quá thông minh, sẽ không khiến hắn ta kiêng kỵ bất mãn, nói nàng ngốc nghếch thì lại không quá ngốc nghếch, sẽ không dây dưa ngang ngược không biết lý lẽ.
Tiểu nữ nhân như vậy thực sự không nên bị người thô kệch chỉ biết chém chém giết giết như Lưu Đàn chiếm lấy.
Ngón tay Sở Tinh Trạch hơi cong lại.
…
Trong thư phòng.
Ám vệ quỳ gối bên ngoài bức bình phong: “Điện hạ, ba ngày trước Sở Tinh Trạch đã vào Mục Châu, vừa rồi lẻn vào Mục Vương phủ, võ công hắn cao cường, hành tung bất định, Mục Châu có thủ hạ của hắn đi cùng, trong đó có bốn năm tên cao thủ bảo vệ sự an toàn của hắn.”
Lưu Đàn cười lạnh một tiếng: “Hắn thật sự xem vương phủ của Cô như nhà mình rồi, trước hết cho người điều tra chỗ hắn ở xem.”
Ám vệ nói: “Vâng.”
Ngón tay Lưu Đàn nhẹ nhàng gõ mặt bàn một cái. Thật ra Sở Tinh Trạch của bây giờ đã không nổi lên được sóng gió quá lớn.
Chỉ có một cái Hiến Châu mà hắn ta cũng không thể khống chế chứ đừng nói chi là đến cướp nữ nhân của Lưu Đàn.
Một tên thứ tử, không có hậu viện, không được phụ thân yêu chiều, huynh đệ lại có lòng đề phòng thì còn có thể khuấy lên rắc rối gì. Dù là muốn sử dụng âm mưu quỷ kế giống như đời trước nhưng dưới tình huống phe cánh bị loại bỏ từng người một thì cũng không dễ dàng như vậy. Tiểu nhân chung quy là tiểu nhân, một khi âm mưu bị nhìn thấu, dưới tình huống không đủ năng lực cũng chỉ có thể mặc cho người ta xâu xé.
Lưu Đàn biết, một tấm lưới lớn lúc này đã bao phủ xuống, chẳng mấy chốc sẽ vững vàng bọc Sở Tinh Trạch ở trong lưới, khiến hắn ta muốn sống không được, muốn chết không xong.
Lần này vào Mục Châu, Sở Tinh Trạch chẳng qua là dê vào miệng cọp.
Lưu Đàn trở về phòng.
Không nhìn thấy Minh Hoàn.
Thị nữ nói: “Lúc này vương phi đang tắm rửa ở suối nước nóng, điện hạ ngài thay quần áo trước đi.”
Lưu Đàn xoay người nói: “Cô cũng muốn đi tắm rửa.”
Minh Hoàn ngâm mình trong nước, trên người bọc một lớp lụa mỏng, tóc dài được cuộn lên rồi dùng một cây trâm dài ghim lại ở phía trên.
Nàng bị hơi nước mờ mịt bốc hơi lên làm cho có chút buồn ngủ.
Lưu Đàn cúi người thử nhiệt độ của nước một chút, hơi nóng.
Nhìn từ góc độ của hắn thì chỉ thấy một mảng sương trắng mờ mịt, trong sự mông lung, phần lưng của Minh Hoàn bị nước làm ướt nhẹp, lớp lụa thật mỏng dính sát vào lưng nàng, như ẩn như hiện, càng để lộ ra da thịt như ngọc của nàng.
Lưu Đàn ở bên ngoài bể tắm cởi đồ của mình, Minh Hoàn nghe thấy âm thanh thì kinh ngạc quay đầu: “Điện hạ?”
Lưu Đàn nói: “Cô cùng nàng tắm.”
Tắm uyên ương, ngẫm lại thấy vô cùng lãng mạn.
Minh Hoàn: “...”
Minh Hoàn từ trong nước đi ra: “Ta đã tắm xong rồi, trên người điện hạ bẩn, tắm thêm một lúc nữa đi, ta đi lau khô tóc trước.”
Lưu Đàn: “???”
“Trên người Cô không bẩn chút nào, Hoàn Hoàn…”
Nhưng mà Minh Hoàn vẫn đi ra ngoài rồi.
Lúc thay xiêm y, Minh Hoàn đều không để cho thị nữ hầu hạ, nàng vừa mới cởi lớp lụa mỏng ướt sũng trên người xuống, còn chưa kịp lau người thì đột nhiên bị bế bay lên không trung.
Minh Hoàn tức giận đến mức mắt hơi đỏ lên: “Điện hạ!”
Lưu Đàn nói: “Nàng ghét bỏ Cô như vậy? Không muốn ở cùng với Cô?”
Cũng không phải là ghét bỏ, Minh Hoàn cảm thấy bất cứ lúc nào Lưu Đàn cũng sẽ bộc phát thú tính bắt nạt mình.
Nàng bị Lưu Đàn ấn trên giường, trên người Lưu Đàn cũng ẩm ướt, giọt nước thuận theo lồng ngực mạnh mẽ của hắn trượt xuống.
Ánh mắt Minh Hoàn dao động, nàng cố gắng hết mức không nhìn Lưu Đàn.
Lưu Đàn trầm giọng nở nụ cười: “Hoàn Hoàn thẹn thùng rồi? Hửm?”
Minh Hoàn nâng cẳng chân lên đá vào bụng hắn một cái: “Điện hạ chàng đi ra ngoài.”
Bắp chân của Minh Hoàn vừa mịn lại trắng, phảng phất như nhẹ nhàng bẻ một cái là có thể bẻ gãy, đáng tiếc trên đó còn lưu lại dấu vết xanh tím.
Thật ra Lưu Đàn cũng vô cùng bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn bắt nạt Minh Hoàn quá dữ, nàng thật sự rất mảnh mai, làn da quá trắng, hơi cọ một cái là có thể để lại dấu vết vô cùng rõ ràng trên người nàng.
Minh Hoàn nói: “Điện hạ, ta thật sự không muốn nữa, chàng để cho ta nghỉ ngơi thật tốt hai ngày đi.”
Lưu Đàn “Ừ” một tiếng rồi hôn mắt cá chân của nàng: “Đừng sợ, Cô không bắt nạt nàng, Cô chỉ kiểm tra thân thể cho nàng một chút thôi.”
Minh Hoàn: “Tự ta có thể kiểm tra được.”
Lưu Đàn nhìn vết cắn trên da thịt nàng nói: “Cô bôi thuốc cho nàng, Hoàn Hoàn, nàng yên tâm, Cô chỉ bôi thuốc cho nàng thôi. Cô sợ trên người nàng để lại sẹo, Cô vô cùng thích nàng, sẽ không có chuyện không tốt với nàng.”
Lưu Đàn cầm bình thuốc tới, trong bình là thuốc cao màu lam nhạt, hơi có chút khuynh hướng óng ánh lóng lánh, mùi hương rất mát lạnh, hắn dùng ngón tay chấm một chút rồi bôi lên dấu vết trên người Minh Hoàn: “Nếu như không bôi thuốc thì qua năm ngày nữa cũng sẽ không tan, Cô bôi thuốc cho nàng, Hoàn Hoàn, có phải nàng cảm thấy Cô là nam nhân rất tri kỷ hay không?”
Minh Hoàn: “...”
Thật ra Minh Hoàn không thích bị người ta nhìn như vậy, nàng bị Lưu Đàn lăn qua lăn lại bôi thuốc, khuôn mặt đã sớm đỏ lên, trên người cũng hồng, ngay cả ngón chân tuyết trắng cũng hiện ra màu hồng nhạt.
Lưu Đàn quét mắt nhìn nàng một cái: “Hoàn Hoàn, nàng thẹn thùng cái gì?”
Minh Hoàn: “Ta…”
Lưu Đàn không đồng ý nói: “Giữa phu thê với nhau, chẳng lẽ chuyện này không phải rất bình thường sao? Cô yêu thương nàng nên mới bôi thuốc cho nàng, Hoàn Hoàn không cần câu nệ như vậy. Sau này bôi thuốc thêm mấy lần cho nàng, nàng sẽ quen thôi.”
Minh Hoàn: “...”
Có lẽ Lưu Đàn nói cũng không sai, giữa phu thê với nhau, những chuyện này rất bình thường nhưng Minh Hoàn lại không phải một người cởi mở như vậy.
Buổi tối mỗi ngày lúc đi ngủ, Minh Hoàn đều sẽ mặc quần áo đàng hoàng, hai lần trước ở trên giường, mặc dù nàng biết Lưu Đàn đã nhìn sang nàng một lần, nhưng lúc này ánh đèn mông lung lại không có chăn mền che chắn, Minh Hoàn thật sự không quá quen.
Nàng nhỏ giọng nói: “Xong chưa vậy?”
Lưu Đàn cầm khăn lau khô tóc cho nàng, sắc mặt nàng ửng đỏ, đôi mắt sáng ngời trong suốt, hàm răng nhẹ nhàng cắn cánh môi, tóc đen như mây, thật ra rất hấp dẫn người ta.
Lưu Đàn cầm một tấm chăn qua, chặt chẽ mà bế nàng lên: “Được rồi, Cô cùng nàng đi nghỉ ngơi.”
Minh Hoàn nói: “Xiêm y, để ta mặc xiêm y.”
Lưu Đàn nhíu mày: “Đi ngủ với Cô mà còn cần mặc xiêm y?”
Minh Hoàn đưa tay nhéo tai Lưu Đàn: “Điện hạ!”
Lưu Đàn dùng cằm cọ vào mặt Minh Hoàn: “Được rồi, không bắt nạt nàng nữa, trở về phòng rồi lại mặc y phục.”
Nửa khắc sau, Minh Hoàn cúi đầu nhìn hai miếng vải trên người mình, nàng ngẩng đầu, hơi có chút khiếp sợ nhìn Lưu Đàn: “Đây là y phục gì?”
Lưu Đàn cảm thấy rất đẹp, màu hồng nhạt, lụa mỏng, chỉ che đến bắp chân, cánh tay và xương quai xanh đều lộ ra, vừa nhìn là thấy vô cùng mát mẻ, vải vóc mềm mại, mặc vào cũng dễ chịu, ở trên người Minh Hoàn càng là cảnh đẹp ý vui.
Lưu Đàn nói: “Kinh thành có rất nhiều phu nhân đều sẽ mặc cái này để lấy lòng tướng công của bọn họ, Cô cũng cho người mua một bộ về, Hoàn Hoàn, nàng cảm thấy có phải là rất thích hợp với nàng không?”
Minh Hoàn: “...”
Cho dù không tiện hỏi nhưng Minh Hoàn vẫn hỏi: “Điện hạ, sao chàng lại biết cái này? Có phải là vị phu nhân nào cũng từng lấy lòng chàng không?”
Lưu Đàn: “Không phải, tuyệt đối không phải.”
Y phục gì đó, đương nhiên đều là hạ nhân chuyên phụ trách chuyện này trong phủ trình báo lên, y phục của Minh Hoàn có tú nương riêng biệt làm. Hàng năm đều có kiểu dáng quần áo mới mẻ, Minh Hoàn không theo đuổi những kiểu dáng thời thịnh như thế này, nàng thích đơn giản nhất, Lưu Đàn lại không nghĩ như vậy, hắn đã có được Minh Hoàn thì đương nhiên là muốn cho Minh Hoàn những thứ tốt nhất, cho nên mặc kệ Minh Hoàn có mặc hay không, y phục thời thịnh nhất phải được đưa tới. Trong đó đương nhiên cũng sẽ có kiểu dáng lớn mật như vậy.
Về phần lý do thoái thác vừa rồi là Lưu Đàn thuận miệng bịa đặt lung tung.
Minh Hoàn cũng không truy hỏi thêm nữa, nàng chui vào trong chăn, chỉ để lộ ra một khuôn mặt nhỏ tinh xảo: “Điện hạ, ta muốn ngủ rồi, chàng cũng ngủ sớm đi.”
Lưu Đàn “Ừ” một tiếng rồi ôm cả người và chăn vào trong lòng.
Ngày hôm sau Minh Hoàn dậy sớm, lúc nàng tỉnh lại thì Lưu Đàn còn đang ngủ.
Minh Hoàn muốn xuống giường đổi lại quần áo lung ta lung tung trên người mình. Lưu Đàn nằm ngủ bên ngoài, Minh Hoàn ở bên trong, nàng muốn xuống giường thì phải đi qua Lưu Đàn.
Minh Hoàn thận trọng từ trong chăn đi ra, một cái chân của nàng vừa đưa qua người Lưu Đàn, cái chân còn lại vẫn chưa vượt qua thì cổ chân đột nhiên bị nắm lại.
Minh Hoàn bị giật nảy mình, thân thể mềm nhũn, ngồi trên người Lưu Đàn.
Lưu Đàn sắp đặt tư thế của nàng, để nàng đối mặt với mình: “Sáng sớm mà Hoàn Hoàn đã ôm ấp yêu thương?”
Minh Hoàn: “Ta không có.”
Nàng ngồi dạng chân trên người Lưu Đàn, sắc mặt trở nên đỏ lên từng chút một.
Minh Hoàn cảm thấy khó mở miệng, nàng nhỏ giọng nói: “Điện hạ, thả ra ta đi.”
Lưu Đàn nhướng mày: “Vì sao vậy?”
Minh Hoàn không nói lời nào, nàng muốn đứng dậy khỏi người Lưu Đàn thế nhưng đôi tay của Lưu Đàn giữ chặt eo nàng, Minh Hoàn vốn không có sức lực quá lớn, bị Lưu Đàn bắt lấy như vậy, nàng làm thế nào cũng không dậy được.
Lưu Đàn hơi cong môi, cười đến thờ ơ: “Gọi một tiếng phu quân, hôm nay phu quân sẽ bỏ qua cho nàng.”
Minh Hoàn quay đầu đi: “Phu quân.”
Lưu Đàn không hài lòng, hắn bóp eo Minh Hoàn: “Nhìn vào mắt Cô, gọi lại một tiếng.”