Mỹ Ngọc Thiên Thành

“Tống phu nhân cũng đến rồi!”

Ngay từ lúc đầu, Kim Diệu Liên cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã tĩnh tâm trở lại, nhiệt tình chào hỏi Tiểu Ngọc.

Đáng tiếc nàng ta nhiệt tình quá mức, biểu lộ quá khoa trương, một chút chân thành và nhiệt tình cũng không có. Tiểu Ngọc đã sớm biết rằng vị Kim tiểu thư ngày trước này, hiện giờ đã là Tả phu nhân, cũng không phải là đèn dầu đã cạn, nàng ta đối xử với mình đến nửa điểm ý tốt cũng ngại cho.

Nhưng Tiểu Ngọc cũng không thể phẩy áo bỏ đi, vì bảo người ta đổi chỗ cho mình, cho nên cũng phải cố gắng miễn cưỡng cười nói: “Tả phu nhân, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Ngồi cùng bàn đều là thái thái nhà quan lại (vợ, mẹ của các quan), nhưng mà tuổi tác cũng lớn hơn bọn họ, Kim Diệu Liên và Tiểu Ngọc ngồi ở bàn này có vẻ khá nổi bật. Những thái thái nhà quan khác nhao nhao nhìn về phía Tiểu Ngọc đến sau, muốn biết vị phu nhân còn trẻ tuổi nổi tiếng này là phu nhân nhà ai.

Kim Diệu Liên cướp lời: “Tống phu nhân, ngươi rất ít tham dự những nơi như thế này đúng không? Đến đây, để ta giới thiệu vài vị này cho ngươi - - “

Lời của nàng ta là những lời giấu kim trong bông, rõ ràng là đang ám chỉ Tiểu Ngọc chưa gặp cảnh tượng lớn như vậy.

Tiểu Ngọc hiểu rõ dụng ý của nữ nhân độc ác này, nhưng chỉ có thể chịu đựng âm thầm cắn răng, nuốt cơn giận này xuống. Bởi vì xuất thân của Kim Diệu Liên là thiên kim Thị Lang cho nên nàng ta đã gặp qua rất nhiều quan lại quyền quý hơn mình. Vẻ mặt của nàng liền trở nên hơi cứng ngắc mặc cho Kim Diệu Liên giới thiệu cho mình, hơn nữa không ngoài dự đoán, nàng có thể nhận được tin: “hóa ra là nàng” từ trong mắt đám nữ quyến.

Thầm nghĩ bản thân mình cũng là một danh nhân nho nhỏ trong vòng tròn của các phu nhân rồi? Đương nhiên, là nghĩa ngược lại.

Dù sao việc Tống Tiềm tâu lên với hoàng đế về chuyện hắn lấy tỳ làm thê rất náo nhiệt, từ vua đến dân chúng cũng biết, đương nhiên khẳng định đám thái thái nhà quan chỉ biết ăn và buôn chuyện bát quái này chắc chắn sẽ biết rõ về mình.

Tiểu Ngọc biết rõ chắc chắn mấy người kia đều khinh thường nàng, bởi vì xuất thân của mấy người kia có thấp nhất thì cũng là nữ nhân của gia đình bình thường. Việc một nha hoàn có thể lên làm phu nhân đối với họ mà nói là chuyện khó có thể tiếp nhận được. Nói thẳng ra, chính mình trở thành cừu đen trong vòng tròn của đám phu nhân này.

Nhưng mà bọn họ cũng sẽ không để cho nàng phải xấu mặt không xuống đài được. Không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt phật, cho dù nàng có xuất thân hèn mọn, nhưng trượng phu nàng là người thánh quyến chính long* Lâm An Tri Phủ, hơn nữa họ với mình không đụng chạm gì nhau, cần gì bắt mình phải khó chịu. Vì vậy trong bữa yến hội coi như là bình tĩnh, mọi người giả vờ làm thục nữ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở uống trà, hé miệng mỉm cười, nhìn cảnh tượng vô cùng hòa thuận vui vẻ.

*Là người luôn kề cận bên vua, phân ưu với vua.

Nhưng do Kim Diệu Liên vẫn ở bên cạnh, cho nên Tiểu Ngọc vẫn phải cố gắng giữ mười phần tinh thần cẩn thận. Nữ nhân này không biết lúc nào lại muốn đâm một đao ở sau lưng mình, vẫn nên cẩn thận đề phòng!

Sau khi uống hết hai ly trà, bàn yến hội chủ bên kia trở lên ồn ào, hóa ra là gia quyến của Tư Dương Bá đi ra.

Chỉ thấy đằng sau bình phong lớn ở đại sảnh có một đám người đi ra, là một vị lão phu nhân dung mạo từ ái, ăn mặc sang trọng, nhìn là biết đây là một vị phu nhân quyền quý. Lão phu nhân được một thiếu nữ cao gầy trẻ tuổi nâng đỡ, nữ tử kia ăn mặc tùy tiện, nhưng mà trang sức trên đầu, trên cổ thể hiện rõ thân phận bất phàm. Dung mạo xinh đẹp, da thịt nở nang, từ phía xa Tiểu Ngọc nhìn thấy lại cảm thấy rất quen mắt.

Hình như nàng đã gặp qua rồi?

“A, tiểu thư Bội Bội càng ngày càng đẹp, không biết nam nhân nhà nào có thể xứng đôi với nàng!” Một vị phu nhân Viên Ngoại lang ngồi cùng bàn với Tiểu Ngọc tán thán nói.

Một vị phu nhân khác cũng nói phụ họa: “Tiểu thư Bội Bội xuất thân tôn quý như vậy, cho dù là vào cung làm Quý Phi cũng đủ tư cách. Nhưng mà ta nghe nói Tiễn phu nhân, mẫu thân nàng vẫn không muốn đưa nàng ấy vào cung --- Nhi lang nhà ai có phúc khí cưới được Bội Bội tiểu thư, thì đúng là phần mộ tổ tiên của người đó tỏa ra khói xanh đó.”

Kim Diệu Liên cười hề hề ‘giải thích’ cho Tiểu Ngọc: “Vị này là mẫu thân của Tư Dương Bá - Tiễn lão thái quân, cô nương kia là Bội Bội tiểu thư, nữ nhi yêu quý của Tư Dương Bá, năm nay mới mười sáu tuổi, vẫn chưa chọn được nhà chồng tốt!”

Mục đích của Kim Diệu Liên là muốn thông qua những động tác nhỏ này khiến cho người ta cảm thấy được Tiểu Ngọc là một ‘nông dân’ cái gì cũng không biết, mà nàng ta lại giả vờ được danh tiếng chân thật lại nhiệt tình, thật sự là chiêu một hòn đá ném hai chim rất tốt.

Tiểu Ngọc cố gắng đưa ra một khuôn mặt mặt tươi cười, tiếp tục nhìn chằm chằm vào vị Dương Bội Bội tiểu thư. Càng nhìn càng cảm thấy quen mắt - - A!

Rốt cục nàng cũng nghĩ ra, hóa ra là “hắn”!

Là cô nương vẫn giả dạng nam nhân ở bên cạnh Vân Châu công chúa đêm đó!

Tiểu Ngọc nhớ tới bản thân Vân Châu công chúa là nữ nhi con vợ cả của Tiễn Vương. Hoàng thất vì muốn lung lạc thế lực của Tiễn Vương cho nên mới đón nàng ta vào trong cung và phong làm công chúa. Nàng nghe Tống Tiềm đã từng nói thê tử của Tư Dương Bá là muội muội của Tiễn Vương, vậy thì Vân Châu công chúa và Dương Bội Bội là biểu tỷ muội?

Hai đóa hoa tỷ muội của quý tộc này cũng thật hồ đồ, còn hẹn nhau đi dạo thanh lâu ---- Việc Vân Châu công chúa nghịch ngợm thì Tiểu Ngọc cũng đã sớm được lĩnh giáo, nhưng nhìn Dương Bội Bội này có vẻ là một người tự trọng mà bên trong cũng là một kẻ hay gây sự.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Tiểu Ngọc liền lộ ra một nụ cười thản nhiên.

Kim Diệu Liên vẫn luôn quan sát Tiểu Ngọc, nàng ta vô cùng khát vọng được nhìn đến bộ dạng chân tay luống cuống bị xấu mặt trong trường hợp này của Tiểu Ngọc. Nhưng từ khi nàng ta gặp Tiểu Ngọc đến hiện giờ, cử chỉ của Tiểu Ngọc vẫn ung dung bình tĩnh, một chút nơm nớp lo sợ cũng không lộ ra, không khỏi khiến nàng ta thất vọng.

Tiện nữ này lại có thể trò chuyện vui vẻ với mấy vị phu nhân của quan lớn, không hề rơi xuống thế thượng phong. Những biểu hiện tuyệt vời của Tiểu Ngọc làm cho những phu nhân ngồi cùng bàn với Tiểu Ngoc vốn đang định khinh thường Tiểu Ngọc phải kinh ngạc. Không thể tưởng được vị Tống phu nhân này có cách nói chuyện vô cùng hài hước, làm gì giống như hồ ly tinh ở trong truyền thuyết đó?

Nói thực, Tiểu Ngọc cũng không có sắc đẹp kinh tâm động phách, mặt mũi chỉ được coi là xinh đẹp nhưng chưa đến mức quốc sắc thiên hương. Nữ nhân là một loài động vật kỳ quái như vậy, nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp hơn nhiều so với mình thì gọi người ta là “Yêu cơ”, nhưng bộ dáng khó coi lại không hề có chút khách khí mà đưa ra một câu: “Xấu nữ“. Kiểu nhan sắc của Tiểu Ngọc không thể khơi dậy được sự ganh tỵ của người khác, ngược lại rất dễ khiến người ta thích, cho nên rất nhanh chóng khiến cho mấy vị thái thái nhà quan thay đổi việc đối xử với nàng.

“Tô phu nhân thích ăn đậu hũ? Ngài cũng thật sự biết cách ăn, trách không được làn da của ngài lại đẹp đẽ như đậu phụ vậy!” Tiểu Ngọc đang nói chuyện phiếm với Tô phu nhân khoảng bốn mươi tuổi ngồi cạnh nàng, tùy tiện nói một câu đã có thể nâng Tô phu nhân lên cao.

“Ha ha ha, ta nào có tốt như ngươi nói chứ, ta đã già rồi- -” Tô phu nhân cười như một đóa hoa.

Tiểu Ngọc cũng rất chân thành nói: “Đậu hũ thật sự rất tốt đối với làn da! Bởi vì đậu hũ là làm từ đậu nành, mà đậu nành có thể ức chế sự lão hóa của da, phòng ngừa mụn mọc trên mặt, còn có thể làm trắng da. Trên mặt Tô phu nhân không hề xuất hiện chút hoàng ban nào, đều là công lao của đậu hũ đó!”

Nói mỹ dung dưỡng nhan, không phụ nhân nào không hứng thú, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Tiểu Ngọc.

Một vị Trần phu nhân khác lại hỏi: “Xem ra Tống phu nhân có rất nhiều nghiên cứu đối với ẩm thực! Vậy có thể nói cho chúng ta biết bình thường thì nữ nhân nên ăn những gì không?”

Tiểu Ngọc mỉm cười, bàn tay ngọc ngà chỉ lên bàn cơm đang bày các loại thức ăn, nói một cách chân thành.

“Món chân giò này, rất thích hợp cho nữ nhân gia muốn trừ những nếp nhăn nhỏ.”

“Nhiều mỡ như vậy - -” vài vị phu nhân do dự, bình thường các nàng sẽ không bao giờ ăn kiểu món ăn như vậy, đa số để khẩu tử trong nhà ăn.

Tiểu Ngọc giải thích nói: “Da heo là thứ tốt, bởi vì thành phần bên trong nó hàm chứa một chất gọi là collagen. Trong cuộc đời của nữ nhân chúng ta có rất nhiều lúc phải tiêu hao một lượng collagen lớn, nguyệt sự, sinh sản, lúc mệt nhọc. Đó là nguyên nhân vì sao người ta gọi nữ nhân khi thành thân là hoàng kiểm bà (thiếu phụ luống tuổi có chồng)? Bởi vì sau khi thành thân, nữ nhân chúng ta phải lo liệu cả gia đình thật sự quá vất vả, collagen bị cạn kiệt dần, đương nhiên gương mặt cũng sẽ trở lên khó coi!”

“Hóa ra là như vậy!” Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, trước kia các nàng chưa từng nghe người ta nói như vậy. Suy nghĩ kỹ, đại phu (thầy thuốc) bây giờ đều là nam nhân, làm gì có đại phu chuyên nghiên cứu bệnh của nữ nhân, nếu thật sự có người làm như vậy khẳng định sẽ bị người ta mắng là người không đứng đắn. Cho dù có chút nghiên cứu thì cũng không thể tới cửa để thảo luận cùng với phu nhân, tiểu thư để tham khảo y học. Hiện giờ được nghe Tiểu Ngọc “giảng giải”, người nào cũng lên tinh thần lắng nghe.

Vốn kiểu yến hội này, bên ngoài là mấy nam nhân thảo luận việc công sự, bên trong thì là đám nữ nhân tâm sự linh tinh, nói chuyện về con cái, những chủ đề này đều nói đi nói lại nhiều lần, trở nên nhàm chán. Đột nhiên có người nói về chuyện làm đẹp, không hoan nghênh mới lạ!

Kim Diệu Liên nhìn Tiểu Ngọc giành được ngay tình cảm tốt đẹp của mọi người, cứ nghiến răng kèn kẹt, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được ám chiêu gì để chỉnh Tiểu Ngọc, đành phải im lặng lắng nghe.

“Ăn da heo để bổ sung collagen có rất nhiều chỗ tốt. Một là có thể tăng cường độ vững chắc cho khung xương, giúp dáng người của chúng ta có thể cao hơn; hai là có thể giữ gìn sự co dãn của làn da, phòng ngừa nếp nhăn, mờ vết thâm, tróc da, làn da khô ráo; ba là tốt với tóc, có thể làm cho tóc không bị rụng; bốn là bổ sung dinh dưỡng, để cho chúng ta giữ vững được sức sống thanh xuân từ trong ra ngoài, thế nào, món ăn này không đơn giản phải không?”

Tiểu Ngọc vừa dứt lời, mọi người liền nhao nhao nhấc đũa chia sạch món chân giò nấu. Tiểu Ngọc còn nói: “Không chỉ món này, những loại rau dưa như dưa chuột, mộc nhĩ, cây tể thái mà chúng ta biết, tất cả những thứ đó đều có công hiệu đặc biệt.”

Mọi người chuyên chú lắng nghe Tiểu Ngọc giảng giải, vừa nghe lời của nàng vừa gắp mấy loại đồ ăn ‘có ích với việc làm đẹp’ đó vào chén của mình, tưởng tượng ra khi mình ăn mấy thứ này lại càng thêm xinh đẹp động lòng người.

Kim Diệu Liên thừa cơ cười nói với Tiểu Ngọc: “Tống phu nhân đúng là có học vấn, không hổ là phu nhân Trạng Nguyên lang! Xem ra cũng là tài nữ đọc nát vạn cuốn sách rồi?”

Tiểu Ngọc hận Kim Diệu Liên kia đến ngứa răng, những lời này của Kim Diệu Liên nghe thì giống như ca ngợi, nhưng thực sự chính là châm chọc. Biết rõ mình là một “nha hoàn không biết chữ “, lại vẫn nói ra hai chữ “tài nữ” này đối với nàng, ý định bới móc cũng quá rõ ràng.

“Đâu có đâu có, trong ngày thường ta chỉ vội vàng lo lắng những việc gia đình lặt vặt này, chăm sóc tướng công và nhi tử, làm bổn phận của một phụ nhân, chưa từng không đọc sách viết chữ. Sao có thể so sánh được với Tả phu nhân?”

Một câu này của Tiểu Ngọc phản kích rất là sắc bén, lập tức Kim Diệu Liên bị nghẹn họng, nói không ra lời. Tiểu Ngọc nói bản thân mình vội vàng làm việc gia đình là bổn phận của nữ nhân, không rảnh đọc sách, lại có thể lôi nàng ra châm chọc. Câu này rõ ràng là nói chính mình không làm tròn bổn phận?

Ngồi cùng bàn đều là những thái thái nhà quan rất thích bát nháo, đã có người nhìn ra hai người này là người bằng mặt không bằng lòng, ám đấu ngày càng gây gắt.

Kim Diệu Liên không muốn bị người chế giễu, đành phải nuốt hết những câu nói cay nghiệt hơn vào trong bụng.

Trước mặt mọi người mà cãi nhau, đây không phải là chuyện mà thục nữ làm!

Tiểu Ngọc thấy Kim Diệu Liên dường như đã ổn định trở lại, tiện thể nói sang chuyện khác, tiếp tục nói về chuyện về việc dưỡng sinh, không muốn nói chuyện dây dưa với Kim Diệu Liên. Nhưng mà Tiểu Ngọc lại là người thù dai, trong lòng đã xếp Kim Diệu Liên vào sổ đen, suy nghĩ xem có cơ hội thích hợp sẽ đâm nàng một nhát không.

“Các vị phu nhân, đồ ăn của hàn xá có hợp khẩu vị của các vị không?”

Bỗng nhiên vị Bội Bội tiểu thư vẫn ngồi ở bàn chủ kia lại bước đi nhẹ nhàng đến từng nơi chào hỏi, mọi người cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tuy nhiên vẫn phải đứng hết lên để hoàn lễ, khen ngợi đầu bếp Dương phủ có tay nghề hơn người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui