Vương gia sợ hãi rụt rè trở về nhà, ở lại trong thư phòng mà đợi rồi tự sinh khí với chính mình, đã bị Hoàng Thượng giữ lại, ở trong cung một đêm không về, lại còn bị bắt đáp ứng một cuộc hôn nhân như vậy, mỹ nhân khẳng định sẽ lại tức giận, hắn vội vã đi vòng quanh bình phong xoay tới xoay lui, tóc đều bị kéo rớt xuống mấy dúm.
Quản gia gõ cửa tiến vào, nhìn Vương gia đang tự ngược, buông xuống một đĩa thủy tinh đựng nho, nghĩ nghĩ, sau đó hỏi:
“Vương gia chính là buồn rầu vì mỹ nhân?”
Vương gia u buồn nhìn hắn, thở dài: "Bổn vương biết, bổn vương như vậy là không tốt."
Quản gia cũng thực u buồn:
"Mỹ nhân ngày ngày cùng Vương gia làm bạn, đối với bên ngoài cũng chưa có danh phận …… Lại cứ như vậy……"
Vương gia: "Ta thật đúng là hỗn đản…… Là ta phụ hắn."
Quản gia khẽ vuốt vai hắn:
"Năm đó lúc Vương gia xuyên chọc thủng đáy quần, cũng chưa từng gặp phải cảnh ngộ như thế này đi."
Vương gia:
" Là bổn vương suy nghĩ không chu toàn."
Quản gia nói:
"Vương gia ngài nghĩ như thế nào?"
Vương gia cũng giơ hai ngón tay chỉ lên trời:
" Ngô Tư Mộ hắn! Bổn vương nguyện ý cùng hoàng huynh làm cho thấy tấm lòng chân thành của ta!"
Quản gia than nhẹ:
"Chỉ là mỹ nhân đi mất rồi.... "
Vương gia ồn ào:
"Ta muốn từ hôn —— ngươi nói cái gì?!!"
Quản gia dùng ánh mắt hiền lành đầy yêu thương với đứa trẻ thiểu năng trí tuệ nhìn hắn, từ nhỏ đến lớn hắn vẫn là một nhãi con nộn nộn như vậy, bây giờ hoàng thái phi rời đi mất rồi, hắn càng lớn càng ra dáng nam nhân, nhưng lại có chút tính trẻ con, cũng là nam tử hán đại trượng phu có người mình yêu thương. Lão vỗ vỗ lưng Vương gia, ngoe nguẩy đầu đi ra cửa.
Trước khi đi lão dừng lại ngắm cây hoa đào lẻ loi trước cửa, buồn bã nói:
" Hắn đi rồi, Vương gia, chạy theo tìm tức phụ nhanh!"
Vương gia ngây người.
Mỹ nhân đi rồi, ngay sau khi Hoàng Thượng hạ chỉ cho Vương gia kết thân cùng nữ nhi Lãnh gia. Biến mất vô tung vô ảnh.
Vương gia tìm không thấy hắn.
Quản sự “Ngọc Y Lâu” nói, từ rất lâu rồi vị tiểu công tử lớn lên đẹp như hoa kia đã không còn làm ở đây nữa. Năm đó lão chưởng quầy ở Hinh Hương Uyển nói, lúc trước vị mỹ nhân đeo vòng Linh Đang Nhi, đi guốc gỗ chỉ nọ chỉ là làm bán thời gian, năm đó sớm đã được Vương gia coi trọng đó, ngài xem, tiền công còn chưa kịp kết toán đâu, đây là hai lượng bạc, Vương gia nhận đưa cho hắn giúp ta đi!
Vườn hoa đào vẫn là vườn hoa đào, lúc trước mỹ nhân giấu rượu hoa đào, còn lại hai ba bình,Vương gia đào ra uống.
Lúc trước cách hoa đào rơi xuống đất bị nghiền thành bùn, gió thổi qua chính là tầng tầng lớp lớp mùi hoa bay qua mũi, còn có loáng thoáng mùi cỏ cây thực vật hư thối.
Y không để lại một vật nào, áo choàng lông cáo hắn thích nằm trơ trọi trên giường, nho Tử Tinh còn lại hai ba giỏ, guốc gỗ y mang đi rồi, khăn che mặt cũng không còn nữa. Chỉ để lại duy nhất cái nhũ hoàn còn chưa kịp tháo xuống trên ngực hắn, để hắn biết rằng, đây không phải là giấc mộng.
Vương gia nghĩ, hắn có khả năng lớn chính là hoa đào yêu chăng, lừa người một giấc mộng xuân, lại xinh đẹp nõn nà. Lời bọn hạ nhân nói, luôn có chút đạo lý.
Hoặc là y đã lừa hắn, gạt hắn đi đính thân rồi? Hắn cũng không nghĩ tới, còn định tìm hoàng huynh thỉnh cầu từ chối cuộc hôn nhân này đó.
Vương gia nghẹn họng, ủy khuất thật sự, hắn vô tâm vô tư, hắn đuổi Ngụy Vô Ngải đi rồi an trí ở trong phủ đệ trên danh nghĩa của mình, ngày ngày ngồi trong vườn đào uống rượu. Cơ bắp đều trở nên mềm oặt, hắn thật sự sắp biến thành một đại hán trung niên, y có lẽ sẽ ghét bỏ hắn chăng?
Đại khái là trả nợ đào hoa, mỹ nhân đi mất rồi, có thể nào khi hoa đào nở, mỹ nhân sẽ trở về chăng?
Hắn ghé người lên nhánh cây, ủy khuất mà khóc.