Mỹ Nhân Ấm Áp

“Hiện tại người ta cưới cũng không phải ngươi! Mà là Lãnh Nhược Tình!”

Vương gia rít gào. Hắn đột nhiên nhớ tới, khi đó Lục hoàng tử chỉ hắn cái vị nữ nhi của Lãnh gia kia thật sự đúng là Lãnh gia nữ nhi, chẳng qua không phải Lãnh Nhược Tình, mà là đứa con gái thứ hai của Lãnh gia - Lãnh Nhược Băng. Giống như từ đầu tới đuôi, ông anh già của hắn cũng muốn để hắn cưới cái bị Lãnh Nhược Tình này.

Ôi ông anh già, có người nào lại hố đệ đệ mình như ngươi không? Cưới nam nhân, thế nào cũng vẫn phải ép ta cưới nam nhân!

“Chuyện này chúng ta lừa gạt hoàng gia, có thể nói ra dễ dàng như vậy, ngươi không sợ ta bảo hoàng huynh chém đầu ngươi sao!”

Hắn thiếu tự tin mà lên tiếng.

“Đương nhiên là không sợ. Hiện giờ, ta đã là người của ngươi rồi. Ngươi tự nhiên phải đối xử tốt với ta. "

Mỹ nhân mị nhãn như tơ nói.

“Hơn nữa ngươi không cảm thấy hôm nay ngày tốt cảnh đẹp, hẳn là nên xảy ra chuyện gì đó hay ho, đặc biệt là chúng ta tư thế nào cũng đều dùng qua rồi, lại duy nhất ở chỗ này, chúng ta hình như chưa làm bao giờ?”

Vương gia vừa định hỏi ở đâu, liền thấy mỹ nhân túm dây cương một cái, con ngựa hoan thoát mà chạy vội lên, hắn đột nhiên ngưỡng ra phía sau, mỹ nhân duỗi tay ôm lấy eo hắn ngồi xuống phía trước, hạ thân chặt chẽ dán sát lên, theo con ngựa xóc nảy không ngừng mà ma xát, Vương gia bị ma xát đến cả người nóng lên, nghĩ thầm cái lão vương bát đản này hẳn là có môtơ điện tự độnv trong người.

Y cư nhiên muốn cùng hắn mã chấn!

Lãnh Nhược Tình không có mặc bộ sa mỏng lúc mới gặp kia, áo cưới đỏ thẫm khoác trên người, tóc đen rối tung nổi bật đến mức tràn đầy tà khí, bay loạn trên gương mặt phong tình tràn ngập, Vương gia hít thở không thông, tuy không thể thở nổi, hắn vẫn ngửi được mùi hương đặc biệt đến từ trên người mỹ nhân.

Mỗi lần cãi nhau, đều là hắn bị thao.

Vương gia sống không còn gì luyến tiếc mà nghĩ.

Con ngựa chạy vội tới rồi thảo nguyên rộng lớn, ven đường rớt xuống từng miếng vải lớn rách nát màu trắng màu đỏ, phân biệt là kính trang màu đỏ trên người Vương gia, và quần lót vải dệt màu trắng của hắn. Vương gia thần sắc mê ly, nước bọt trong miệng không khống chế được mà chảy ra, hắn nằm ngửa ôm cổ Lãnh Nhược Tình, bị giam cầm chặt chẽ ở trong ngực, gắt gao chống lên lưng ngựa, hạ thân dán sát, theo tiết tấu chạy nhanh của con ngựa mà đỉnh lộng từng chút một. Hai chân nguyên bản là ôm chặt lấy eo Lãnh Nhược Tình, nhưng áo cưới dùng nguyên liệu thượng đẳng tinh xảo cho nên quá trơn, chân hắn không khống chế được rơi xuống dẫm đạp trên đùi Lãnh Nhược Tình, xóc nảy đến sắp tan rã.

“Lão tử…… Thao…… Ngươi…… Đại gia……”

Cuối cùng côn th*t nóng bỏng cũng cắm xuống tiểu huyệt, Vương gia chỉ cảm thấy người bên trên mình căn bản là không hề cưỡi ngựa mà là đang cưỡi hắn, y vuốt ve từ lưng thẳng hắn đến xương cụt, vải dệt đều rối tung thành mảnh nhỏ, chỉ cảm thấy phần lưng mình bị ma xát đến phát điện bùm bùm thành một chuỗi hoa lửa, cái mông bị Lãnh Nhược Tình nắm chặt, tiến hành vận động cơ vòng cùng pít-tông dạng bọt biển(?), vật nhỏ phía trước không được âu yếm run run rẩy rẩy để lộ ái dịch dính nhớp, bình thường bắn ra đều dính lên cơ bụng cùng ngực của Lãnh Nhược Tình, có một hai giọt ngược gió bay lại bắn đến trên mặt mình, Vương gia đang há mồm chửi đột nhiên không phòng ngừa được mà ăn phải tinh hoa của chính mình —— “Phụt phụt phụt!”

Lãnh nếu tình mỉm cười cúi đầu nhìn hắn, thân thể rắn chắc màu đồng của Vương gia lõa lồ trên xiêm y đỏ thẫm, mang theo vẻ khỏe mạnh sau khi vận động, địa phương bị liếm dưới ánh mặt trời lập loè dâm mĩ thủy quang, đầu v* đứng thẳng, lúc này tinh dịch đã bắn loạn, dâm dịch màu trắng chảy xuống quần áo màu đỏ, vô cùng sắc tình.

“Ta…… Phu quân.”

Lãnh Nhược Tình nỉ non nói, hạ thân lại đâm một cái, càng thêm dùng sức đâm đến một chỗ, Vương gia run rẩy hoảng đầu kêu cha gọi mẹ, ngón chân co quắp, cơ bắp căng chặt, một chiếc giày đã bị ném bay, hắn vô ý thức mà giơ thẳng hai chân, cơ hồ có thể đứng lên nhảy điệu ba lê của nữ hầu Tây Dương rồi.

“A a a a a a a a —— đừng đâm chỗ đó! Đừng! Đừng đâm chỗ đó!” Vương gia kêu khóc nói, sướng đến chân khép lại không được, muốn y đâm nhanh một chút, lại cảm thấy nếu cứ đâm hỗ đó sẽ bị kích thích đến điên mất, lúc này mới khóc nức nở cầu xin người đang đè lên mình:

“Muốn, muốn, muốn!”

Lãnh Nhược Tình dẫm bàn đạp, dùng sức hơi hơi đứng lên, chậm rãi rời khỏi mê lộ trơn ướt mềm mại kia, mang ra một lượng lớn dâm dịch ướt lộc cộc, chân Vương gia đang gác lên cũng bị kéo ra, tiểu huyệt chậm rãi bại lộ trong không khí, lúc đóng lúc mở, nỗ lực muốn ăn cái gì đó,  như muốn dính lấy cự long tràn đầy gân xanh kia, lúc rút ra còn có một tiếng "ba" như tiếng rút nút lọ không quá rõ ràng.

“Muốn, chứ không phải cần, ân?” Lãnh Nhược Tình hỏi hắn.

“Muốn ——"

Vương gia mang theo âm thanh khóc nức nở, hắn ngửa đầu nhìn y, nỗ lực nâng phần eo hướng về phía trước, để huyệt khẩu bại lộ ở trước mặt Lãnh Nhược Tình, muốn đón ý nói hùa cái dương v*t cực đại kia.

“Kêu ta cái gì?”

“Nương tử……?” Vương gia chi oa gọi bậy.

“Không muốn.” Lãnh Nhược Tình nói xong liền đem chân hắn từ trên người thả xuống.

“Không biết…… Ngươi không phải là nương tử của ta sao!!!!” Vương gia liền muốn khóc, lập tức nâng eo qua, con mẹ nó dám khảo nghiệm kiến thức cơ bản của hắn.

“Kêu tướng công.”

“Ta mới là tướng công!”

“Ngươi không kêu thì không làm.”

“……” Vương gia nội tâm giãy giụa.

“Không cho a.” Mỹ nhân uy hiếp.

“Tướng công! Tướng công!”

Vương gia nghĩ thầm quân tử báo thù mười năm không muộn, thật sự nhìn không vừa mắt gương mặt vừa gợi lên ý cười của Lãnh Nhược Tình, nhưng mà tiểu huyệt lại ngứa ngáy khó nhịn, hắn gấp không chờ nổi liền tự mình ngồi lên cây gậy to bự kia.

“Thật đúng là tiểu dâm phụ.”

Lãnh Nhược Tình đánh giá hắn, sau đó ngồi trên lưng ngựa thượng thẳng đảo hoàng long làm hậu huyệt của Vương gia, làm Vương gia phải ôm lấy vai hắn điên cuồng cào, nước bọt bay tứ tung, trong miệng a a a kêu không biết bao lâu.

=================Hết chương 19=================


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui